Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 14: Món quà cũ




Lăng Tử Quân lái xe đến trước tòa chung cư mà Nhan Lam đang ở, sau khi đỗ xe cẩn thận thì cùng cô lên lầu.

Ban đầu Nhan Lam một mực từ chối nói không cần làm phiền anh như thế, nhưng Lăng Tử Quân lại gượng ép không cho phép cô cự tuyệt, nói rằng anh không an tâm để cô lên trên một mình, cuối cùng đành phải thỏa hiệp để anh tiễn cô một đoạn.

Tháng máy đưa họ tới tầng mười hai, cửa mở ra, hai người sóng bước đi cùng nhau trên đoạn hành lang tĩnh lặng không một bóng người. Mọi hôm con đường về nhà cũng không xa đến vậy, cớ sao hôm nay Nhan Lam lại thấy nó xa xôi vô cùng, đi mãi đi mãi vẫn không đến cuối đường.

Bước chân của Nhan Lam chậm rãi đi về phía trước, lòng cô rối bời nói không thành lời, bên cạnh cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của người đàn ông kia.

Không gian yên tĩnh không một tiếng động nào ngoài tiếng bước chân vang đều bên tai, trái tim của Nhan Lam đập lên loạn nhịp, cô chột dạ vô cùng rất sợ Lăng Tử Quân sẽ nghe thấy được nhịp tim của cô.

Nhan Lam không biết vì sao mình lại hồi hộp như thế nữa, chắc có lẽ là vì ngay lúc này Lăng Tử Quân đang ở bên cạnh cô mới khiến cô lo lắng như vậy. Cuối cùng Nhan Lam không thể chịu đựng được bầu không khí lúng túng kéo dài, cô đành mở lời trước tự giải vây cho chính mình.

“Tiễn em tới đây là được rồi. Anh về đi, cũng không còn sớm nữa…”

Nhưng dường như Lăng Tử Quân không nhận ra là Nhan Lam đang đuổi khéo anh, hoặc có thể anh rõ biết nhưng lại cố tình như không biết.

“Không sao, anh không gấp, để anh đưa em tới cửa.”

Lăng Tử Quân cố chấp đi về phía trước, không để tâm ở phía sau Nhan Lam đang xị mặt ra. Cô mơ hồ nhìn về phía người đàn ông kia, thấy anh cứ kiên định như thế bước đi, đuổi mãi không chịu về. Cuối cùng Nhan Lam đành chịu, đi sau theo anh, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa nhà.

“Cảm ơn anh hôm nay đã đưa em về.”

Cô vừa lấy chìa khóa tra và ổ cửa vừa trúc trắc nói lời cảm ơn với Lăng Tử Quân. Thanh âm của Nhan Lam thỏ thẻ như là sợ anh nghe thấy vậy, đáng tiếc là tai của Lăng Tử Quân rất thính, một chữ cũng không bỏ sót.

Anh vô cùng vui vẻ thoải mái cười với cô, rất thản nhiên đáp lại:

“Không có gì, chuyện nên làm mà.”

Nhan Lam đưa tay vặn chốt cửa, vừa hay đúng lúc này cửa được mở ra, cô sững sờ nghiêng mặt nhìn anh, có chút buồn cười không hiểu ý nghĩa lời nói của Lăng Tử Quân là gì.



“Đây là những việc mà anh cảm thấy là chồng cũ nên làm ư?”

Nhan Lam rất muốn nói “chồng cũ thì không cần lo chuyện bao đồng như thế đâu”, thế nhưng những lời đó đều bị nuốt hết vào trong bụng, Nhan Lam không có can đảm nói ra, bởi vì lúc này ánh mắt của Lăng Tử Quân đã lạnh đi vài phần, nhìn sâu vào trong đáy mắt đó chính là một mảng lạnh băng không chút cảm xúc.

Cô lạnh rét cả người, nhưng lại tỏ vẻ bình thản không để tâm quay mặt đi nơi khác. Có trời mới biết lúc này Nhan Lam đã sợ đến thế nào!

Bầu không khí chẳng mấy chốc ngưng đọng lại, hai người vẫn như cũ giữ thái độ dè chừng cẩn trọng với đối phương.

Nhan Lam tiến vào bên trong nhà, lại đưa mắt nhìn sang anh. Lúc này cô phân vân không biết nên mời anh vào trong uống nước, hay là cứ thế tạm biệt rồi đóng cửa nhà luôn?

Vế đầu thì Nhan Lam cảm thấy không thích hợp cho lắm, dù sao hai người cũng đã ly hôn, trời đêm nam nữ ở chung một chỗ thì có chút không phải phép. Còn vế sau thì lại quá thất lễ, làm người không nên ích kỷ như vậy.

Nhan Lam mãi mà không tìm ra được đáp án, Lăng Tử Quân nhìn chằm chằm về phía cô, cuối cùng đành cười một tiếng hỏi cô:

“Em không thể mời anh một ly cà phê sao?”

Nhan Lam lơ đãng nhìn Lăng Tử Quân, cảm thấy nếu bản thân mình không chọn được, vậy thì để chồng cũ chọn giúp cô vậy!

Cô khó nhọc lên tiếng: “Vậy cũng được… anh vào trong đi.”

Nhan Lam hơi né sang một bên nhường đường cho Lăng Tử Quân vào nhà. Cô theo thói quen cũ pha cho Lăng Tử Quân một ly cà phê ít đường, đặt xuống bàn trà cùng với ít bánh bích quy.

“Xin lỗi, nhà em chỉ còn món này, mong anh không chê.”

“Sẽ không.”

Lăng Tử Quân hơi cười, nói không chê nhưng cũng không động tới bánh ngọt. Trước giờ Lăng Tử Quân không thích bánh ngọt, Nhan Lam đương nhiên là biết, chỉ là cô thẳng thừng đuổi anh đi không được nên mới ngụ ý qua bánh ngọt mà thôi.

Vậy mà Lăng Tử Quân không những dày mặt không đi còn cố tình nấn ná ở lại lâu thêm.



“Anh có thể đi tham quan nhà em không?”

“…” khuôn mặt Nhan Lam thoáng biến sắc, thế nhưng cô vẫn cố niềm nở mỉm cười: “Tự nhiên đi.”

Lăng Tử Quân đi ở phía trước tham quan phòng khách, sau đó vòng ra sau bếp cẩn thận xem những món đồ trong nhà cô. Nhan Lam cũng lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuổi nhỏ, cô nhìn bóng lưng người đàn ông kia, có chút bất lực thở dài.

Quái lạ, người đàn ông này càng lúc càng hành xử kỳ quái!

Trong lúc cô đang ngơ ngẩn ngắm một bên sườn mặt anh, Lăng Tử Quân cũng quay sang nhìn cô, hơi nhướng mày.

“Mặt anh dính thứ gì à?”

“Không- không có… em, em chỉ là hơi lơ đãng một chút thôi.”

Nhan Lam lắp bắp nói không nên lời, mà người đàn ông kia cũng không để ý đến cô nữa, tiếp tục dời bước chân sang phòng khác.

Nhan Lam thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy như là mình đang trọng sinh về thời đại học vậy. Tối đến sẽ có giám thị đi kiểm tra các phòng, mấy món đồ lặt vặt không nên để giám thị thấy thì tốt nhất là cất đi thật cẩn thận, nếu không thì cả phòng bốn người ai cũng không được yên thân!

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong đầu cô lúc này thoáng qua hình ảnh bốn đóa hoa hồng được gấp bằng giấy, Nhan Lam như điếng người!

Cô hốt hoảng chạy vội về phòng mình, bấy giờ mới nhớ ra khi nãy cô đi ăn cơm quên không dọn dẹp, cái rương đựng đồ đó cô còn chưa đóng lại, nếu như để Lăng Tử Quân thấy thì…

Tiếng bước chân vội vã truyền tới bên tai, Nhan Lam sợ đến xanh cả mặt chạy vội vào phòng ngủ, đúng lúc này Lăng Tử Quân cũng nghiêng mặt nhìn cô. Cô nhìn thấy anh đang ngồi xổm xuống xem mấy món đồ trong chiếc rương kia, đặc biệt trên tay anh đang cầm bốn đóa hoa hồng đó!

Nhan Lam như chết lặng, hai mắt cô rã rời nhìn người đàn ông kia… cảm giác bất lực không thể nói thành lời này thực sự như muốn bức chết cô.

Lăng Tử Quân đương nhiên không biết Nhan Lam đang lo lắng điều gì, anh hơi mỉm cười nhìn cô, trong đáy mắt tràn qua một tia sáng ấm áp.

“Em vẫn còn giữ món quà này à.”