Trên đường đi Lăng Tử Quân không nói chuyện, Nhan Lam cũng im lặng cùng anh. Bầu không khí yên lặng đến quỷ dị này không khác biệt mấy so với trước kia, trước và sau khi ly hôn vẫn vậy, vẫn là mạnh ai nấy có việc làm riêng, không xen vào thế giới của đối phương.
Cho dù có ngồi cùng một chỗ, nằm chung một giường, khoảng cách giữa hai người vẫn là quá xa, không với tới nhau được.
Nhưng Lăng Tử Quân hôm nay đặc biệt khác lạ, anh không giống như ngày thường gương mặt cứ lạnh băng không cảm xúc. Hôm nay ở bên cạnh Lăng Tử Quân, Nhan Lam có thể cảm nhận được sự ôn hòa dịu dàng từ anh.
Dịu dàng ư? Nhan Lam có chút không tin vào mắt mình, cô cũng không biết có phải mình đã nhìn lầm hay không nữa.
Cô cũng chẳng rõ vì sao mình lại dùng từ ôn hòa dịu dàng để diễn tả một người đàn ông vốn luôn lãnh đạm lạnh nhạt với cô. Sự ngạo mạn tự tin trong đôi mắt của anh vẫn luôn khiến Nhan Lam rét căm, nhưng hôm nay cô lại thoáng thấy trong đôi nhãn thần tinh anh đó của anh hiện lên một tia nhu tình hiếm có.
Sự dịu dàng đó khiến Nhan Lam động lòng…
Cô vẫn nhớ mãi ánh mắt của anh năm đó, nụ cười xán lạn của một chàng sinh viên khoa kinh tế đẹp đến nao lòng.
Vốn chơi vơi trong những dòng suy nghĩ, chợt bàn tay của Lăng Tử Quân đưa tới khiến Nhan Lam bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Cô bối rối nhìn ngón tay thon dài của anh đưa tới vén sợi tóc của mình, từng khớp xương tinh tế như được nghệ nhân điêu khắc tỉ mỉ. Bắt gặp nụ cười dịu dàng của anh càng khiến Nhan Lam như hồn xiêu phách tán, cô thẫn thờ rất lâu.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Nhan Lam đang nghĩ gì ư? Cô cũng không biết nữa, chắc là đang nghĩ vì sao hôm nay Lăng Tử Quân lại thay đổi nhiều đến vậy…
Chợt, Nhan Lam buột miệng nói với Lăng Tử Quân:
“Em thấy hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.”
Hôm nay Lăng Tử Quân không cười, cũng không nói gì nhiều, nhưng so với bình thường thật sự là có sự thay đổi quá lớn.
Mà Lăng Tử Quân sau khi nghe cô nói vậy thì có chút sững sờ, mất một lát sau anh mới lấy lại bình tĩnh nói với cô.
“Quả thực hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.”
Sau khi nghe chú Cố Sâm nói những lời đó – Vì sao lại yêu trong âm thầm – Lăng Tử Quân dường như đã ngộ ra được rất nhiều điều. Đúng là trước giờ Lăng Tử Quân chỉ biết yêu thương trong âm thầm, chưa bao giờ anh thể hiện tình cảm của mình ra cho Nhan Lam biết.
Chỉ là khúc mắc trong lòng khiến anh không có cách nào buông bỏ, mới khiến cho cục diện thành ra tồi tệ đến mức này.
Nhan Lam nói đúng… gần đây anh đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ là từ khi Lăng Tử Phong về nước càng khiến cho Lăng Tử Quân nảy sinh sự ganh ghét đố kị.
Trước kia anh yêu Nhan Lam nhưng lại vì cái gai trong lòng khó có thể nhổ bỏ mà tỏ ra lạnh nhạt với cô. Nhưng từ sau khi anh trai anh về nước, cái gai đó càng thêm đâm sâu vào lòng khiến Lăng Tử Quân không thể nhịn nổi nữa, muốn tự mình dứt khoát vứt đi.
Nhìn người con gái mà anh yêu thương cùng tình cũ của cô ấy vui vẻ bên nhau như vậy, Lăng Tử Quân không cam tâm… Anh muốn giành lại cô, muốn cô ở bên cạnh anh, muốn nói cho cô biết thật chất anh rất yêu, rất yêu cô! Nhưng đến cùng Lăng Tử Quân lại không có can đảm nói ra.
Dù sao cũng là do anh đã từng có nhưng lại không biết giữ gìn, đến khi mất đi rồi mới nhung nhớ mãi không thôi, hối tiếc ân hận cả đời.
Vả lại Nhan Lam cũng không yêu Lăng Tử Quân...
Từ đầu đến cuối Nhan Lam mang thai Văn Văn, vào Lăng gia trở thành mợ ba cũng là vì khối tài sản khổng lồ của nhà anh. Nếu như không phải là lấy anh, thì cũng là lấy Lăng Tử Phong… Vốn dĩ lấy ai cũng như nhau, cô không để tâm đến, chỉ để tâm đến tiền mà thôi.
Lăng Tử Quân vẫn còn nhớ trước đêm tân hôn Nhan Lam đã nói:
“Tử Quân, anh không cần cảm thấy là mình đang mắc nợ em. Anh lấy em cũng là vì Văn Văn, vì cái ghế chủ tịch Lăng thị. Còn em, em lấy anh cũng không thiệt thòi gì, gia sản của cải nhà anh đủ cho em sống một đời bình yên vui vẻ, không lo không nghĩ.”
Nghĩ lại những lời nói lạnh lùng không chút khách khí nào của Nhan Lam khi đó, ánh mắt của Lăng Tử Quân dần tối đen lại, hiện lên một tia phẫn hận.
Nói anh không thất vọng, không căm giận thì chính là nói dối.
Lăng Tử Quân vẫn luôn rất để tâm những lời nói đó của cô, vẫn luôn nhớ rõ Nhan Lam và anh trai của anh Lăng Tử Phong đã hẹn hò với nhau như thế nào, vẫn in hằn trong tâm trí tấm ảnh nude bán thân mà cô và Lăng Tử Phong đã chụp.
Tấm lưng trần đó, nốt ruồi ở ngay sau gáy… Lăng Tử Quân có thể chắc chắn 100% đó chính là Nhan Lam. Tấm ảnh đó là anh đã vô tình nhìn thấy trong phòng của anh trai, đến tận bây giờ mà Lăng Tử Quân vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Thế nhưng cho dù ra sao Lăng Tử Quân vẫn không thể dối lòng mình, cho dù anh căm hận cô đến với anh chỉ là vì tiền, thế nhưng Lăng Tử Quân vẫn không thể dừng yêu cô được.
Nếu như anh đủ nhẫn tâm, đủ lý trí, vậy thì ngày đó đã không nói dối với Nhan Lam rằng bố mẹ anh muốn có cháu ẵm bồng, anh cần Văn Văn để củng cố địa vị của mình, giành cái ghế chủ tịch Lăng thị.
Nực cười, một lý do giản đơn đến thế, cùng với một đám cưới vốn đã định sẵn tương lai không hạnh phúc… cứ thế Nhan Lam và Lăng Tử Quân tự lấy dây xích buộc mình, giam cầm trái tim của đối phương, nút thắt này đến hiện tại vẫn chưa thể gỡ bỏ được.