Từ trước đến nay Lăng Tử Phong luôn là một người cố chấp, quen biết anh ấy bao nhiêu năm nay, Nhan Lam đương nhiên biết rõ tính cách này của anh. Những chuyện mà anh ấy muốn, anh ấy nhất định sẽ đạt cho bằng được.
Thế nhưng tình cảm chẳng phải là thứ có thể cưỡng cầu, nếu muốn thì có thể giành lấy được. Có lẽ đây là lần đầu tiên Nhan Lam nhìn thấy Lăng Tử Phong chật vật như thế khi muốn giành lấy một "món đồ" mà anh ấy khao khát. Đáng tiếc... cô lại chẳng thể giúp đỡ gì được cho người đàn ông này.
Càng nhìn anh tỏ ra đáng thương trước mặt mình, Nhan Lam lại càng thấy khó xử hơn.
Đối mặt với một người anh mình trân trọng xem như gia đình, anh ấy nói anh ấy thích cô, lại luôn gọi điện làm phiền cô, cô làm sao có thể đối mặt cùng anh ấy đây?
"Vì sao em không bắt máy anh?"
Lăng Tử Phong phá lệ buồn phiền, dường như bao nhiêu năm nay quen biết Lăng Tử Phong, đây là một trong số những lần ít ỏi Nhan Lam nhìn thấy anh nhíu mày tỏ ra không vui như thế. Gương mặt luôn rạng rỡ nở trên môi nụ cười hoàn mỹ kia hôm nay lại giấu sau lớp biểu cảm thống khổ và tuyệt vọng đến lạ thường.
Nhan Lam có chút không nỡ, mà cô cũng đành hết cách... Cô làm sao có thể cùng anh ấy thỏa hiệp, làm sao có thể khiến người đàn ông này trở nên vui vẻ lại được đây? Cô cũng không có lý do gì lại đi dây dưa cùng một người mà cô không thích, càng không thể ở trước mặt anh ấy nói ra mấy lời quá đáng tuyệt tình...
Bởi vì thế mà cô lựa chọn trốn tránh.
Thế nhưng trốn không được, sau cùng đành phải ra đây gặp mặt, tìm cách nói rõ ràng với anh ấy vậy.
Cô hiểu rõ cái cảm giác đơn phương khổ sở này của Lăng Tử Phong, cũng bởi vì hiểu nên cô không muốn gieo rắc cho anh ấy bất kỳ hy vọng nào.
"Em xin lỗi..."
"Em đừng xin lỗi anh."
Giọng Lăng Tử Phong rất trầm, cũng rất thấp. Sự mệt mỏi hiện hữu rõ rệt trong từng câu nói của anh. Đôi mắt kia mang theo bao nhiêu sầu muộn thống khổ, Nhan Lam đều có thể nhìn thấy cả.
Nhưng cô vờ như không thấy, cũng cắn răng chịu đựng, mặc cho bản thân hiện giờ đang cảm thấy vô cùng bối rối và khó xử.
Nếu chỉ là một người đàn ông nào đó, dẫu cho có tàn nhẫn từ chối anh ta, Nhan Lam cũng sẽ làm. Bởi cô biết chỉ có cách đó mới có thể khiến cho một người đàn ông chết tâm, khiến anh ta không còn đủ dũng khí yêu cô nữa.
Nhưng đây lại là Lăng Tử Phong!
Nói cô phải làm sao đây?
"Tử Phong à, em không thích anh..." Nhan Lam hít sâu một hơi, sau cùng cũng có thể lấy dũng khí thốt ra một câu vô tình.
Nhưng cô nói rồi lại sợ anh tổn thương, cứ liên tục quan sát sắc mặt của anh.
Mà Lăng Tử Phong ngồi ở phía đối diện lại trưng lên vẻ mặt không mấy quan tâm, anh chỉ thốt ra một câu nhẹ nhàng, tỏ ra cố chấp.
"Anh biết chứ."
"Anh biết..." Nhan Lam cảm thấy bất mãn, cô nói đến lạc cả giọng: "Anh biết nhưng anh vẫn định sẽ mãi như thế này sao?"
Cô chất vấn anh: "Anh định sẽ để cho chúng ta khó xử như thế này mãi sao Tử Phong?"
Nhan Lam không biết dùng từ gì để diễn tả sự bức xúc trong lòng cô lúc này nữa, cô hoàn toàn không muốn làm tổn thương đến Lăng Tử Phong, thế nhưng nếu nói về chuyện tình cảm... thì không, hoàn toàn không được.
Cô chẳng thể cho anh cái gọi là tình yêu đó được.
"Nhưng anh không thể buông bỏ tình cảm của mình." Lăng Tử Phong một lần nữa tiếp tục thổ lộ tấm lòng của bản thân.
Nói anh cố chấp, hẳn là như vậy.
Với anh, những thứ mà anh muốn có, anh nhất định sẽ đạt cho bằng được. Hoặc là không được, anh thà hủy hoại chúng.
Tiếc là Lăng Tử Phong lại không có can đảm hủy hoại đi người phụ nữ mà anh thương.
Nếu đổi lại là những thứ phù phiếm khác, hoặc là cái ghế chủ tịch kia chẳng hạn, nếu như cuộc họp cổ đông chiều nay anh không giành được phần thắng, hiển nhiên anh cũng lôi cả Lăng Tử Quân xuống nước chung.
Nhưng mà Lăng Tử Phong hiểu rõ, trong chuyện tình này Nhan Lam là thật lòng yêu Lăng Tử Quân. Mà tên em trai đáng ghét kia của anh cũng sẵn sàng từ bỏ mọi thứ chỉ để giữ lấy tình cảm này của mình.
Không giống như anh... không giống như anh trước kia đã vì tham vọng quyền lực mà buông bỏ đi tình cảm của chính mình, để rồi mãi cho đến giờ anh vẫn day dứt ân hận không thôi.
Anh không thể vì tình riêng của mình ép buộc cô lại tiếp tục rời xa người đàn ông mà cô yêu một lần nữa.
Trước kia anh dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản bọn họ, thế nhưng bây giờ lại có chút không nỡ khi tiếp tục nhìn thấy Nhan Lam phiền lòng.
Có lẽ là từ sau lần Nhan Lam thẳng thừng từ chối anh, nhìn biểu cảm khiếp sợ của cô, anh liền biết là anh đã tiếp cận người này sai cách mất rồi.
Vốn dĩ anh không nên xuất hiện ở bên cạnh cô với tư cách là một người anh trai, để rồi mãi cho tới tận sau này cô đều luôn xem Lăng Tử Phong anh là một người anh trai không hơn không kém như thế.
Lẽ ra ngay từ đầu anh nên thẳng thắn theo đuổi, thẳng thắn với tấm lòng mình, không nên vì tham lam nhiều thứ, quyền lực, danh vọng mà đánh mất cơ hội tìm thấy tình yêu đích thực.
Cuộc trò chuyện của hai người cứ như thế đi vào ngõ hẹp, chẳng còn biết nói với nhau câu nào, cứ như thế nhìn nhau hồi lâu, lại không nhịn được cảm thấy hối tiếc những tháng ngày yên bình của trước kia, những năm tháng mà tình cảm đơn thuần chưa trở nên méo mó, biến thành thủ đoạn cay độc hủy hoại cả tương lai ở phía trước.
"Tử Phong, em đã quay lại với Tử Quân rồi."
Trên đời này có muôn vạn loại đau, nỗi đau thể xác, nỗi đau vô hình.
Nỗi đau vô hình nó nằm ở trong tâm, là khi mà mình dốc hết tâm sức để yêu một người nào đó, đổi lại chỉ toàn đau thương không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trái tim âm ỉ của Lăng Tử Phong cứ không ngừng rỉ máu, nó đau đến chết đi sống lại, nhưng anh chỉ có thể gắng gượng mỉm cười, cố gắng tìm cách buông bỏ những thứ mà mình không thể nào với tới nổi.
"Anh biết..."
"..."
Trước lời thật lòng của Nhan Lam, Lăng Tử Phong đột nhiên lại lên tiếng.
"Anh trước giờ đều biết tình cảm của em, cũng như là tình cảm của Tử Quân. Có lẽ anh đã yêu em sai cách, khiến em trong suốt bao nhiêu năm qua chịu quá nhiều ủy khuất."
"..."
Giống như một lời thú tội vậy, Lăng Tử Phong nói chuyện không đầu không đuôi, những việc mà anh nói lúc này hiển nhiên chỉ có một mình anh hiểu, mà Nhan Lam lại chẳng thể thấu nổi một câu.
Nhìn thấy gương mặt ngơ ngẩn của cô, Lăng Tử Phong chỉ có thể cười trào phúng một tiếng, đột nhiên lại đổi chủ đề.
"Em và Tử Quân đã quyết định rồi sao? Việc từ chức đấy."
"À..." Cô có chút không phản ứng kịp khi mà Lăng Tử Phong lại đột ngột nói lảng sang chuyện khác thế kia. Người phụ nữ nọ không hiểu được ý tứ của anh, có hơi chút ngập ngừng, lại trục trặc gật đầu: "Em tôn trọng quyết định của anh ấy."
"Tôn trọng? Em không sợ mình cản trở Tử Quân sao?"
Lăng Tử Phong vẫn muốn hỏi thêm một lần nữa, dẫu cho đã biết Nhan Lam đã ra quyết định cuối cùng rồi, cho dù anh có nói gì cũng không có khả năng lung lay ý chí của cô.
"Không đâu, em không còn nghĩ như thế nữa."
Nhan Lam nói rồi lại nở một nụ cười nhàn nhạt, dường như càng lúc cô càng cảm thấy mình thấu hiểu được rất nhiều chuyện thông qua mấy năm khốn khổ vì tình yêu.
"Em tin anh ấy, mà em cũng tin vào tình yêu của em nữa. Thay vì em cứ luôn tự ti về chính mình, rồi lại giấu giếm anh ấy ở sau lưng làm biết bao nhiêu việc... đến cuối cùng giữa tụi em chỉ toàn là rào cản ngăn cách, đây không còn là tình yêu thật thụ nữa."
"Tử Phong à, anh không hiểu được đâu... Tình yêu là sự vun đắp, là sự sẻ chia. Dẫu cho chúng em có quyết định gì đi chăng nữa, bắt đầu từ bây giờ mọi thứ chúng em làm đều sẽ nói rõ ra và giải quyết cùng nhau."
-
Lăng Tử Phong cũng không nhớ mình đã bước ra khỏi quán café đó bằng cách nào.
Cho tới khi anh hoàn toàn bừng tỉnh thì đã phát hiện mình đang lái xe đi được cả một quãng đường dài rồi. Tấp vội xe vào bên lề, Lăng Tử Phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa trút ra hơi thở nặng nề rồi cúi đầu tựa vào vô lăng.
Hơi ấm nơi bàn tay anh vẫn còn vẹn nguyên... Lăng Tử Phong nghiêng mặt nhìn tay mình, nhớ lại khi nãy đã ôm Nhan Lam lần cuối cùng trước kia bọn họ chào tạm biệt.
Trước kia muốn ôm lấy cô thì dễ dàng vô cùng, dùng danh nghĩa bạn thân, anh trai mà ôm lấy tấm lưng gầy nhỏ kia. Thế nhưng bây giờ thì khác, lúc anh xin phép ôm cô lần cuối, anh hoàn toàn có thể nhìn ra được sự miễn cưỡng trong đôi mắt của cô.
Trong giây phút bọn họ buông tay, nhìn bóng lưng của Nhan Lam rời đi, Lăng Tử Phong dường như đã không nhịn được mà rơi nước mắt.
Đây có lẽ là lần hiếm hoi anh rơi nước mắt vì không khống chế nỗi cảm xúc.
"Tiểu Lam... anh có thể ôm em một cái không?"
Cô gái nọ không khỏi ngại ngùng nhìn về phía Lăng Tử Phong, thế nhưng cô biết rõ có lẽ cái ôm này chính là cái ôm cuối cùng của bọn họ.
Nhan Lam dường như có thể cảm nhận được cánh tay của Lăng Tử Phong hơi run khi anh quàng tay ôm cô. Khác với mọi lần, cái ôm này không tỏ ra thân thiết và gần gũi nữa, sự xa cách đó khiến Nhan Lam hiểu rõ Lăng Tử Phong hẳn là đã hạ quyết tâm buông xuống đoạn tình cảm này rồi.
"Tử Phong, hy vọng sau này anh sẽ tìm được một người yêu anh thật lòng."
Nhan Lam nói rồi liền quay đầu bước đi, khoảnh khắc đó cô không dám nhìn vào mắt anh, bởi lẽ cô sợ sẽ nhìn ra được sự tuyệt vọng nơi sâu thẳm trong ánh mắt đó.
Nhớ lại khi nãy mà Lăng Tử Phong không kiềm được nhoẻn miệng cười, mà nụ cười lúc này chưa bao giờ gượng gạo đến thế, nó chua chát bán đứng rằng trái tim của anh đang như vỡ ra làm đôi.
Trong nháy mắt Lăng Tử Phong lại mở trong ví tiền ra, nhìn tấm ảnh lộ rõ đường nét tấm lưng trần trụi của Nhan Lam khi đó...
Vào một ngày đẹp trời của mùa xuân năm Lăng Tử Phong làm trợ giảng tại trường đại học, lúc đến phòng họa thất tìm Nhan Lam để cùng đi ăn trưa anh mới phát hiện Thái Văn Bối cứ trầm tư nhìn ngắm bức tranh mà mình đang vẽ.
Trên tranh là tấm lưng trần của một cô gái, còn có nốt ruồi xinh đẹp lấp ló ở nơi nhạy cảm hiếm ai nhìn thấy.
Thái Văn Bối thấy anh thì rất nhiệt tình chỉ vào tranh, còn nói là cô dụ dỗ lắm Nhan Lam mới chịu làm mẫu vẽ cho đấy. Sau đó còn huyên thuyên thêm mấy câu, đưa cho anh một tấm ảnh được chụp bằng máy cơ mà Thái Văn Bối đã chụp cho Nhan Lam lúc cô vừa vẽ xong.
"À, mà phải rồi, em đi pha màu đã. Tiểu Lam vừa được thầy La gọi lên văn phòng khoa rồi, anh đợi cậu ấy một chút, chắc là sắp về rồi đó."
Nói đoạn cô lại đưa tấm ảnh đó cho Lăng Tử Phong, chỉ tay về phía bức tường kia nơi mà được đóng ghim rất nhiều tấm ảnh bán khỏa thân của những người làm mẫu vẽ.
"Anh ghim vào giúp em nhé, em đi đây."