Sáng sớm hôm sau Nhan Lam tỉnh dậy từ trong mộng mị, cô ngồi bật dậy từ cánh tay rắn chắc của Lăng Tử Quân, lúc này mới nhận thấy thì ra cả đêm hôm qua cô đã ngủ ngon lành như thế trong vòng tay ấm áp của anh.
Nhìn người đàn ông kia đang nhắm mắt ngủ say, Nhan Lam lại không nhịn được tinh nghịch chồm tới vuốt ve sống mũi thật cao của người yêu.
Đáng ghét quá... đến lúc nhắm mắt ngủ cũng yêu nghiệt như vậy, đúng là vẻ đẹp giết người mà!
Có vẻ như anh cảm nhận được sự động chạm của cô, Lăng Tử Quân hơi nhăn nhăn mũi, hại Nhan Lam giật mình rụt tay, nhưng rồi lại thấy người đàn ông kia thở đều đều tiếp tục an giấc, cô liền không nhịn được mà bật cười, lại vui vẻ ngắm nhìn anh.
Cơ thể của cô sau một đêm cày cuốc lúc này đã rã rời mệt mỏi lắm rồi. Cả đêm bị người đàn ông kia giày vò, cô trước giờ đã không mấy khi vận động mạnh, nay càng không đủ sức để trèo xuống giường nữa. Tỉnh dậy một hồi mà chẳng buồn lê thân đi, cô lại nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay anh, và rồi người đàn ông kia hơi cựa mình, choàng tay qua ôm chầm lấy cô.
"Tiểu Lam đã dậy rồi sao?"
Bàn tay to lớn của Lăng Tử Quân luồn ra sau gáy cô vuốt ve, giọng nói anh vào buổi sáng thật trầm ấm quyến rũ, vô cùng dịu dàng, khiến hồn cô ngao du ở chốn bồng lai chưa kịp hiện về.
"Hửm? Sao lại không nói gì rồi?"
Lăng Tử Quân chậm rãi mở mắt, lại phát hiện Nhan Lam đang chăm chú nhìn anh, nhìn đến thất thần. Anh yêu thương điểm lên chóp mũi cô, lại siết chặt tay ôm lấy Nhan Lam.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi mỉm cười ngọt ngào với anh, khẽ nói: "Cũng tại bạn trai ai mà đẹp quá, em nhìn đến mất hồn rồi đây."
Bình thường hiểm khi Nhan Lam trêu ghẹo mấy câu tình tứ như thế, hôm nay còn khen anh đẹp trai khiến Lăng Tử Quân cười sảng khoái.
Rồi đột ngột Nhan Lam mặt đỏ bừng bừng rướn người tới mổ mổ lên cánh môi anh, làm nũng với anh.
Sáng sớm tinh mơ được người trong lòng hôn một phát, Lăng Tử Quân không khỏi hưng phấn, cười đến híp cả mắt.
"Sáng sớm sao lại thơm anh rồi? Anh còn chưa đánh răng."
"Em cũng chưa đâu." Nhan Lam phì cười, lại tiếp tục hôn anh: "Hay là người ta chê tôi?"
"Không, anh nào có."
Lăng Tử Quân cũng cười trầm rồi cúi đầu hôn cô, mà Nhan Lam lúc này hệt như con bạch tuộc quấn người, ôm Lăng Tử Quân cứng ngắc chẳng gỡ ra nổi.
Hai người cứ nằm đó vừa ôm vừa hôn cả buổi trời, mặc kệ cho bên ngoài mặt trời đã bắt đầu lên cao, một ngày mới cứ thế bình yên trôi qua hệt như viễn cảnh tươi đẹp mà cả hai trước giờ vẫn luôn mong ước.
Nằm một lúc, đột nhiên Lăng Tử Quân lại đề cập đến việc từ chức. Hôm qua cả hai đều mất khống chế, nên Lăng Tử Quân không nói rõ với cô việc này được.
"Chuyện từ chức ở Lăng thị, thật ra anh đã nghĩ kỹ lắm rồi."
Không khí ấm áp có đôi chút lắng xuống và trở nên nghiêm túc sau câu nói kia. Nhưng Nhan Lam bây giờ đã bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, cô dựa vào lồng ngực anh, chậm rãi nghe anh nói về việc của mình, cũng như đếm nhịp tim của người đàn ông này.
Có lẽ sóng gió đã qua với Nhan Lam, hiện tại cô càng thêm hiểu rõ mình cần phải làm gì.
"Em tôn trọng quyết định của anh."
Nhan Lam buông ra một câu nhẹ nhàng, cô nằm trong lồng ngực của Lăng Tử Quân, nhẹ đưa tay đùa nghịch với cơ bụng rắn chắc của anh.
Lăng Tử Quân có chút không tin nhìn xuống đỉnh đầu mềm mại của cô, anh chẳng ngờ qua một đêm mà Nhan Lam lại thay đổi suy nghĩ nhanh như thế. Anh hơi im lặng, có chút không tin được, rồi lại cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cô, khẽ hỏi cô:
"Em không trách anh à?"
"Không đâu... sao em lại trách anh được." Nói rồi cô lại cười tự nhạo báng bản thân hôm qua quá hồ đồ: "Hôm qua là em quá vội vàng, em cũng ích kỷ nữa, không thấu hiểu nỗi lòng của anh."
"Tiểu Lam, em đừng nói thế."
Lăng Tử Quân ôn nhu vuốt ve mái tóc cô, lại tựa cằm vào đầu cô, bàn tay trượt xuống vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn.
Nhan Lam hơi cười, lại ngẩng mặt nhìn anh, như muốn nhìn xem trong đôi mắt của người đàn ông kia có ẩn hiện hình bóng của mình hay không: "Ngược lại em chỉ sợ sau này anh hối hận."
Nhan Lam hôm qua vì quá kích động mà trách Lăng Tử Quân không chịu hiểu cho cảm xúc của cô. Nhưng rồi cô lại nhận ra... người đàn ông này đã vì mình mà đánh đổi quá nhiều thứ như vậy.
Cô lúc này chỉ sợ sau này anh sẽ hối hận, chứ hoàn toàn không hề có ý oán trách anh.
Mình hy sinh quá nhiều vì người khác, có khi nào nghĩ tới họ có cần hay không?
Những thứ anh muốn làm vì cô, và những thứ cô muốn làm vì anh... Đây chẳng phải đều xuất phát từ tình yêu của bọn họ hay sao? Nếu đôi bên cùng nguyện ý muốn vì đối phương, sao lại không thẳng thắn mà nói ra nhỉ?
Không phải sự hy sinh nào cũng được đền đáp, mà tình cảm thì cần phải có sự cảm thông chia sẻ.
Theo góc nhìn của mỗi người, họ đâu hề biết được là đối phương đang làm gì vì mình.
Bởi vì dù có làm gì đi nữa thì đối phương chẳng hề nói gì với mình, và những sự giấu giếm ấy khiến cho mình nghi ngờ, cảm thấy tủi thân, cảm thấy mối quan hệ này chẳng có chút liên kết chặt chẽ nào cả.
Bởi vậy, khi yêu, dù mình làm gì đi chăng nữa thì hãy nói với nhau một lời để đối phương có thể biết.
Đó không phải là để báo cáo, mà là để đối phương có thể an tâm, có thể thấu hiểu và đồng cảm cùng mình. Hiểu được những sự hy sinh, sự vất vả và cuối cùng là để yêu thương nhau nhiều hơn.
"Anh sẽ không hối hận đâu."
Giọng Lăng Tử Quân thật trầm, sự kiên định trong đôi mắt của anh khi này khiến Nhan Lam cảm động.
"Không hối hận là được rồi." Nhan Lam mỉm cười ngọt ngào, lại vòng tay ôm chặt lấy anh.
"Chỉ cần anh không hối hận, em cũng sẽ không tự ý buông tay nữa."
-
Sáng sớm, hai người cùng nhau xuống phòng bếp nấu bữa sáng đầy ngọt ngào. Trong căn chung cư nhỏ cứ như thế trở nên ấm áp khác với ngày thường.
Hôm nay Lăng Tử Quân đặc biệt xuống bếp một chuyến, còn Nhan Lam ngoan ngoãn trở thành cái đuôi của anh, đứng ở bên cạnh chờ đợi anh sai vặt rửa rau hay là thái ít củ quả.
"Chà, thơm thật đó."
Nhìn nồi cháo thịt bằm đang sôi sùng sục trên bếp mà bụng dạ của Nhan Lam reo đói, thầm nghĩ tay nghề của Lăng Tử Quân cũng khá đấy chứ, thế mà lúc kết hôn cô không có dịp thưởng thức qua.
Không biết có phải là Lăng Tử Quân học được thuật độc tâm hay không, anh cư nhiên nhìn sang rồi hỏi cô:
"Có phải em đang tiếc nuối tháng ngày trước kia không thể thưởng thức qua tay nghề của anh không?"
"Ơ..." Nhan Lam hơi sửng sốt, lại thấy Lăng Tử Quân đưa một thìa cháo sang cho cô nếm thử.
Lăng Tử Quân thổi nguội giúp cô: "Thử xem nào."
"Ưm..." Nhan Lam há miệng nếm thử rồi liếm môi, lại tấm tắc: "Vừa ăn rồi, tắt lửa thôi."
Hai người không biết bắt đầu từ lúc nào mà chẳng còn kiêng kỵ khi nhắc lại vụ việc ly hôn của trước kia nữa. Bây giờ dẫu cho có nhắc tới, họ cũng sẽ thản nhiên mà bật cười, giống như đang kể lại một câu chuyện xưa cũ rất thú vị vậy.
Lăng Tử Quân nhanh tay tắt lửa, lại múc ra hai bát lớn rồi đem ra bàn ăn. Nhan Lam cũng lon ton chạy theo, sau đó nhớ ra bản thân lo mải mê ngắm nhìn người yêu, quên mất cả việc tưới cây. Thế là người nọ lại chạy ùa ra ban công, hai mắt chăm chú ngắm nhìn chậu cây nhỏ bắt đầu có nụ hoa, vừa tưới cây vừa cười ngốc bản thân sao mà mê muội quá đi.
Lăng Tử Quân xong việc cũng đi tới bên cạnh cô, hai tay anh luồn ra trước bụng, siết chặt eo cô vào lòng.
"Đi ăn sáng thôi nào."
"Ưm... đợi em chút." Cô nghiêng mặt sang nhìn Lăng Tử Quân, thừa cơ hội người đàn ông kia lại hôn cô một cái.
Hai người trải qua một bữa sáng tình tứ đầy ngọt ngào, ngọt tới mức mật ong trong ly nước cam mà Lăng Tử Quân vắt cho Nhan Lam uống cũng không ngọt bằng nữa!
Lăng Tử Quân ăn sáng xong liền chuẩn bị đến công ty, chuyện từ chức anh đã tính toán kỹ càng, toàn bộ chức vụ ở Lăng thị, kèm cả quyền quản lý công ty con Quân Thành đều trả lại hết thảy, anh muốn chứng minh cho bố mình thấy anh hoàn toàn nghiêm túc với mối quan hệ này.
Mà bên này Nhan Lam đang ủi thẳng áo quần giúp anh, cô đã cẩn thận chọn cho Lăng Tử Quân một bộ vest đen, còn lựa thêm cà vạt cho phù hợp.
Trong lúc đó điện thoại đột nhiên reo lên.
Người gọi đến khiến Nhan Lam có chút chần chờ không dám nhấc máy vội. Thế nhưng đấu tranh tâm lý một hồi lâu sau cô vẫn quyết định nghe máy.
"Em nghe đây, Tử Phong."