Đối mặt với câu hỏi này của Nhan Lam, Lăng Tử Quân chỉ có thể thấp giọng một tiếng đáp lại lời cô.
"Đúng vậy, anh đã suy nghĩ kỹ lắm rồi."
Ở phía đối diện, ngay cả đầu ngón tay của Nhan Lam cũng muốn run lên bần bật. Cô há hốc mồm không thốt lên được lời nào, thật sự muốn gào thét: "Sao anh lại ngốc thế, sao lại vì em mà từ bỏ đi ước mơ của anh, từ bỏ hết những gì bao nhiêu lâu nay anh vẫn luôn cố gắng gầy dựng!"
Thế nhưng lúc này cô thực sự không còn đủ dũng khí để nói ra nữa, hiện tại chỉ còn biết ngồi bất lực nhìn anh, nỗi dằn xé trong lòng tích tụ thành từng giọt nước mắt lăn xuống ướt đẫm gương mặt mỹ lệ.
"Sao lại thế..."
Cô nghẹn ngào khóc, không thể tin được Lăng Tử Quân lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hồng của cô, người đàn ông kia không khỏi luống cuống. Lòng anh quặn thắt đau đớn khôn xiết, ngoài nắm chặt lấy tay Nhan Lam an ủn và cầu xin ra, lúc này Lăng Tử Quân cũng không biết phải làm sao để cứu vãn nữa.
"Đừng khóc, xin em đừng khóc như thế, em khóc như thế anh đau lòng lắm..." người đàn ông kia cũng không nhịn được xúc động hai mắt đỏ ngầu lên nhìn cô.
Hốc mắt dần đỏ ửng, Lăng Tử Quân thật giận chính mình, anh giận chính mình ngu xuẩn khiến cho người anh yêu nhất chịu tổn thương.
Lúc này Nhan Lam không thể ngăn được dòng nước mắt nóng hổi đang rơi xuống lã chã, dẫu cho người đàn ông kia có nói gì, cô của bây giờ cũng vô phương xử lý, cảm giác bất lực cứ như thế vây lấy cô, cắn chặt răng cố kìm nén cảm xúc nhưng tất cả những gì cô làm lúc này cũng đều là vô nghĩa.
Nước mắt vỡ òa như nước mưa, từng giọt rơi xuống chứa đựng biết bao nhiêu sự tủi thân và cảm xúc hỗn loạn.
"Vì sao anh không bàn bạc với em, sao anh lại tự ý đưa ra quyết định như vậy chứ. "
Nhan Lam đau lòng muốn chất vấn anh, nhưng rồi lại thấy ánh mắt thâm tình của người đàn ông kia nhìn mình, trái tim cô bỗng chốc mềm nhũn. Cô thật sự cảm thấy rất không cam tâm, Lăng Tử Quân lại vì cô mà từ bỏ đi ước mơ của anh... có đáng không chứ?
Nghe Nhan Lam lớn tiếng hỏi mình như vậy, Lăng Tử Quân ngược lại không tức giận mà còn hiểu rõ được ý nghĩ của cô.
Cũng chỉ vì Nhan Lam quá lo lắng cho anh, không nỡ nhìn anh từ bỏ hết sự nghiệp mà bao nhiêu lâu nay vẫn luôn cất công tạo dựng. Lăng Tử Quân hiểu chứ, cũng bởi vì anh hiểu nên anh không hề trách Nhan Lam sao lại lớn tiếng trách móc anh như thế. Lăng Tử Quân nắm chặt lấy tay Nhan Lam, càng như muốn chứng minh cho cô biết anh không hề hối hận với quyết định này, càng không phải là một phút suy nghĩ bốc đồng mà nổi hứng làm bừa.
Anh cũng chỉ là không muốn Nhan Lam lo lắng thôi.
Trong đời này, nếu để lựa chọn giữa sự nghiệp và người con gái anh thương, Lăng Tử Quân thà buông bỏ đi vinh quang, cùng cô sống ngày tháng bình yên an nhàn là được.
Cái ghế chủ tịch đó, Lăng Tử Phong cần, còn anh thì không.
Để có được quyết định của ngày hôm nay, Lăng Tử Quân đã đánh đổi quá nhiều thứ rồi.
Từng mất đi Nhan Lam cho tới khi có lại được người phụ nữ mà anh yêu thương, giờ khắc này anh cảm thấy mọi thứ trên đời không có gì là quan trọng với anh nữa. Duy nhất chỉ có tình yêu của anh và cô mới là vĩnh cửu, là thứ quan trọng nhất Lăng Tử Quân sống chết cũng phải bảo vệ cho bằng được.
"Anh thật sự không muốn vì chuyện của mình mà khiến em phải bận tâm."
Giọng Lăng Tử Quân rất trầm, anh buông mắt nhìn hai bàn tay vẫn còn đang run rẩy của cô, người đàn ông kia gắt gao siết lấy, cúi đầu hôn lên.
"Em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh... anh thà hy sinh tất cả cũng không muốn để mất em thêm một lần nào nữa."
Lời thổ lộ đầy ấm áp ngọt ngào như mật ngọt rót vào tai, trái tim Nhan Lam thổn thức đập mạnh liên hồi. Cô cố nén cảm xúc, nhưng vẫn rất là đau lòng khi nghe anh nói giấu cô vì sợ cô bận tâm.
Hơi thở Nhan Lam có chút gấp gáp, cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi, thế nhưng phụ nữ tâm nghĩ khác mà miệng lại nói khác, cô đánh nhẹ vào mu bàn tay anh, vừa khóc vừa chất vấn.
"Bận tâm?" Nhan Lam hơi cao giọng, cô nức nở nhìn anh: "Anh sợ em bận tâm? Em là người yêu của anh kia mà, những chuyện xảy ra trong cuộc sống của anh không lẽ em không cần phải biết hay sao?"
Tâm trạng của Nhan Lam bất ổn, thanh âm cũng trở nên không còn rõ ràng nữa.
"Chỉ vì sợ em lo lắng, sợ em bận tâm mà giấu giếm em đi dự bữa tiệc của nhà họ Kiều, còn tự ý quyết định buông bỏ ước mơ của anh..."
Nhan Lam cảm thấy hô hấp của chính mình càng lúc càng khó khăn, cổ họng khô khốc như nghẹn ứ lại, cô gian nan hỏi anh: "Anh có thực sự xem em là người yêu của anh không thế?"
Với câu hỏi đột ngột ngày của Nhan Lam, Lăng Tử Quân có chút ngẩn người.
"Đương nhiên là có." Lăng Tử Quân bối rối, không hiểu sao cô lại hỏi như thế, nên lập tức khẳng định: "Anh rất yêu em."
"Yêu? Nếu yêu em... nếu yêu em thì tại sao anh lại không bàn bạc mọi chuyện với em?
Sao anh vẫn cứ luôn tự mình quyết định mọi việc mà chẳng màng quan tâm đến cảm nhận của em như thế..."
Nhan Lam như muốn trút hết nỗi lòng mà vừa khóc nấc lên vừa gào thét trước mặt Lăng Tử Quân, cô đau lòng nắm chặt lấy tay anh, nhìn anh đầy thống khổ. Trong khoảnh khắc, đột nhiên cô lại nhớ tới lời nói của ông lão đi cùng thang máy ban nãy.
Quả nhiên chỉ khi thực sự chia sẻ với nhau mới hiểu thấu nổi những gì đối phương đang suy nghĩ.
Hai người bọn họ quả nhiên là trời sinh một cặp, lại giống nhau đến cái mức không ngờ như thế này. Lúc nào cũng muốn âm thầm giải quyết mọi thứ theo cách của riêng mình, chưa từng nghĩ tới đối phương sẽ cảm thấy ra sao.
Trước kia cô cũng đã từng như vậy, thế nhưng sau khi ly hôn rồi lại tái hợp với nhau, Nhan Lam dường như càng thêm hiểu rõ cốt lõi vấn đề của bọn họ rốt cuộc là nằm ở đâu.
Nhìn Nhan Lam khóc như thế Lăng Tử Quân thật sự không đành lòng, anh siết chặt lấy tay cô, bối rối giải thích.
"Tiểu Lam à, anh xin lỗi... anh không phải muốn làm em tổn thương, cũng không phải cố ý muốn giấu giếm."
Tiếng nấc nhẹ của Nhan Lam vang vọng khắp căn phòng, Lăng Tử Quân không thể nghe nổi tiếng khóc của cô, cảm giác giống như trái tim mình bị người khác hung hăng bóp nát.
Người đàn ông vội vã đứng lên chạy tới ôm lấy Nhan Lam vào lòng, dùng thanh âm dịu dàng an ủi cô.
"Đừng khóc nữa, xin lỗi em."
Tiếng xin lỗi trầm thấp và thanh âm nghẹn ngào nức của hai người hòa vào làm một, người đàn ông kia nỗ lực ôm hôn cô, giống như muốn dùng cái hôn này giúp Nhan Lam trấn tỉnh. Mà bên này cô gái nọ khóc đến khó lòng kìm chế, nước mắt thi nhau chảy, gương mặt đỏ bừng bừng được người đàn ông kia âu yếm.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, tình cảm dâng trào như sóng biển cuồn cuộn.
Ngay tức khắc giống như vừa kích hoạt một trận núi lửa vậy, cứ thế bùng nổ va vào nhau, những cái hôn triền miên day dứt liên tiếp kéo tới không một lời nói trước.
Hơi thở như siết chặt lấy không rời, người đàn ông kia bối rối không nói thành lời được đành chỉ dùng hành động mà nói rõ cho Nhan Lam biết.
"Tiểu Lam à, anh yêu em."
Đôi mắt sưng húp của cô gái hơi mở, cô mếu máo nhìn anh, lại không ngăn cản được những cái hôn vồ vập đang kéo tới.
Cô thỏa hiệp, không chống cự mà chỉ đặt tay lên trước lồng ngực anh, nũng nịu dịu dàng...
"Em cũng yêu anh, Tử Quân, cả đời này của em chỉ yêu mỗi mình anh."