Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 103: Bộc bạch nỗi lòng




Nhan Lam tản bộ về nhà mà tâm trí cứ lơ lửng như ở trên mây, cô bần thần đi vào thang máy, cánh cửa đóng lại một hồi sau đó lại mở ra, có người bước vào.

Ông lão sống ở cùng tầng với Nhan Lam vừa nhìn cô đã nhận ra ngay, ông đưa tay ấn số tầng, lại quan sát cô.

"Tâm trạng không tốt à?"

Nhan Lam lúc này mới nhận ra là bản thân mình đã đứng thẫn thờ nãy giờ ở trong thang máy rất lâu mà chẳng ấn thang. Cô thất thố đưa tay vuốt lại tóc tai, gương mặt thoáng chốc đỏ ửng lên vì ngượng.

"Cháu... cháu không sao ạ."

Nói mấy câu lấp liếm rồi lại đứng ngơ ngẩn một chỗ, ông lão tinh mắt cũng nhận ra là Nhan Lam đang không vui, thế nên ông im lặng không nói gì nữa.

Lát sau lúc thang máy đi lên trên tầng, điện thoại Nhan Lam rung lên liên hồi. Cô cúi đầu nhìn màn hình, phát hiện là cuộc gọi của Lăng Tử Quân.

Hôm nay bên Kiều gia đãi tiệc, Lăng Tử Quân và Kiều Thể Vi lại còn bị chụp trộm cảnh thân mật bên nhau như thế, nghĩ lại tấm ảnh đó khiến trái tim Nhan Lam không khỏi ê buốt đau xót. Lại thêm vừa rồi mới trò chuyện cùng Lăng Tử Phong, biết được chân tình của anh dành cho cô... khiến cô không thể nào ngừng nghĩ ngợi, thâm tâm rối bời.

Cô không biết phải làm sao nữa, mọi chuyện cứ kéo đến cùng một lúc.

Giữ điện thoại khư khư trong tay, Nhan Lam lại chẳng có can đảm nhấc máy. Cô không biết phải đối diện như thế nào với Lăng Tử Quân, muốn thẳng thắn nói với anh cô không cam tâm để Kiều Thể Vi cướp mất anh, thế nhưng lại nghĩ tới tương lai rộng mở của Lăng Tử Quân sau này.

Có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, chẳng biết rốt cuộc nên xử lý chuyện này như thế nào thì mới ổn thỏa đây.

Nghe Nhan Lam liên tục ở bên cạnh thở dài, lại thấy điện thoại kia báo tới cuộc gọi không có người nhấc máy. Ông lão mắt lem nhem nhìn cô gái trẻ tuổi, đúng lúc này thang máy "ting" một tiếng, cửa mở ra. Cả hai cùng đồng thời bước ra ngoài, vì căn hộ gần nhau nên ông lão và Nhan Lam đi cùng đường.

"Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa."

Ông lão đột nhiên lên tiếng cắt ngang bầu không khí lúng túng giữa hai người, ông nhìn Nhan Lam, lấy kinh nghiệm của người đi trước khuyên nhủ cô.

"Cháu xem, để chồng gọi lâu vậy không nhấc máy, chồng sốt ruột đấy."

Bàn tay đang nắm chặt lấy điện thoại của Nhan Lam hơi run lên, cô lắp bắp:

"Anh ấy..." anh ấy không phải chồng cháu.

"Có gì thì vợ chồng ngồi lại bảo ban nhau, sao lại chọn cách im lặng vậy chứ."

Gương mặt già nua của ông lão thoáng ý cười hiền từ, nhìn cô gái nhỏ bối rối không biết phải làm sao, ông lại càng thêm ôn hòa nhã nhặn chỉ bảo:

"Vợ chồng cần nhất chính là niềm tin ở nơi nhau, là sự thấu hiểu, cảm thông và chia sẻ.

Nếu như cháu không chia sẻ với chồng nỗi lòng của mình, anh ta nhất định sẽ không thể biết rõ cháu đang nghĩ gì."

"Lúc móng tay dài ra, mình cắt móng tay chứ đâu phải cắt cả ngón tay đúng chứ? Trong cuộc sống cũng thuận theo thế, đổi cách giải quyết vấn đề, mọi thứ sẽ tự khắc đâu vào đấy."

"Cô gái trẻ à, liên lạc với chồng đi, đừng để anh ta lo lắng."

-

Đêm đó Nhan Lam đã thức đợi Lăng Tử Quân trở về, tuy rằng không nghe lời của ông lão bắt máy của Lăng Tử Quân, thế nhưng cô có gửi một tin nhắn cho anh, bảo rằng nấu sẵn một nồi lẩu to, đợi anh về cùng ăn bữa khuya.

Nhan Lam đã nghĩ kĩ rồi, nếu như cô cứ tiếp tục trốn tránh giống như trước kia, giữa cô và Lăng Tử Quân sẽ mãi mãi có một rào cản vô hình không thể nào bước qua được.

Chuyện tình cảm và sự nghiệp khó có thể đem lên bàn cân mà cân đo đong đếm, nếu để phải chọn một trong hai, cho dù Lăng Tử Quân quyết định như thế nào cô cũng sẽ nguyện ý cùng anh ấy sát cánh. Dẫu cho có hy sinh đoạn tình cảm này cũng được, chỉ cần là anh ấy nói muốn, cô cũng sẽ không vì tình riêng mà hồ đồ không nghĩ cho đại cuộc.

Chỉ là hiện tại cô sẽ không tự mình quyết định, cô muốn tâm sự chuyện này với Lăng Tử Quân, cũng hy vọng anh nói rõ cho cô biết mấy ngày qua đã xảy ra những việc gì.

Lăng Tử Quân chưa từng đề cập chuyện Kiều Thể Vi về nước cho cô biết, càng không nói cho cô hay cái ghế chủ tịch Lăng thị kia được ra giá bằng việc liên hôn cùng nhà họ Kiều.

Hôm nay, một một lẩu to, một chai rượu quý, hy vọng người đàn ông mà cô yêu thương nhất sẽ trải lòng hơn với cô... chỉ cần như thế thôi, chỉ cần như thế thì cô không cầu mong gì hơn nữa rồi.

11 giờ 35 phút tối.

Cuối cùng Lăng Tử Quân cũng trở về sau một ngày trời biến mất.

Nhan Lam không hỏi anh đã đi đâu, chỉ đi ra tới trước cửa đón anh, nhận lấy áo vest từ anh, cởi cà vạt giúp anh, rồi hôn lên môi người đàn ông kia một cái thật ngọt ngào.

"Tử Quân, mừng anh trở về."

Đôi gò má ửng hồng của cô vỏn vẹn thu vào tầm mắt của người đàn ông si tình, Lăng Tử Quân cúi đầu, đưa tay kéo Nhan Lam vào lòng mình rồi hôn sâu một hơi.

Hơi thở của người phụ nữ này sao mà ấm áp quá, khiến anh cảm thấy bình yên vô tận, như lạc vào một cõi thần tiên.

Cả hai quấn quýt lấy nhau hơn mười phút sau đó mới buông ra, người nào người nấy quần áo đều xộc xệch, mất đi cái vẻ nghiêm túc của ban đầu.

Hai người nhìn nhau rồi bật cười trong vô thức, Nhan Lam chỉ tay vào bếp: "Đi ăn khuya nào."

Lăng Tử Quân cũng cười theo: "Anh đói chết mất thôi."

Hai người ngồi đối diện nhau, giữa cái bàn ăn nhỏ và đầy ấm cúng. Bếp điện từ bật lên, rồi nồi lẩu sau một lát cũng bắt đầu sôi lên ùng ục.

"Chà, thơm quá."

Lăng Tử Quân kề mũi vào làn hơi đang tỏa ra nghi ngút, mùi nước lẩu dầu cay khiến anh bị sặc, nhưng Lăng Tử Quân vẫn rất hào hứng khi nhìn thấy Nhan Lam đang bỏ hải sản vào nồi.

Lăng Tử Quân trước kia không thể ăn cay, bây giờ được luyện tập đã có thể dùng được ít ít, Nhan Lam đã bỏ rất ít dầu cay, càng không bỏ ớt khô vào nồi.

"Anh rót rượu ra giúp em đi."

Mỗi người làm một việc, chuẩn bị một bữa ăn khuya hết sức linh đình.

Nước lẩu sôi ùng ục, Nhan Lam nâng đĩa thịt bò tươi lên trên tay, cẩn thận gắp một lát thịt thái rất vừa ăn cho vào nồi, tích tắc không bao lâu sau, thịt chín thì vớt ra đặt vào bát của Lăng Tử Quân.

Hai người ngồi ăn cũng chưa vội nói gì, thỉnh thoảng nâng ly cùng nhau uống cạn, rồi lại mỉm cười nhìn về phía đối phương trìu mến. Có lẽ cả hai đều rất trân trọng khoảnh khắc hạnh phúc này, không hề muốn vội vã phá hỏng đi không khí ấm áp.

Nhan Lam và Lăng Tử Quân đều hy vọng cuộc sống chỉ cần bình đạm trôi qua như thế, vậy là đã đủ.

Tinh thần của hai người rất tốt, ăn xong bữa lẩu còn kèm thêm cả tráng miệng.

Đến cuối cùng khi chén bát cũng đã rửa xong, hai người ngồi trên bàn ăn đối diện nhìn nhau, dường như đều có tâm sự nên thoáng chốc gương mặt đều trở nên rất nghiêm túc.

"Anh có chuyện muốn nói với em" – "Em có chuyện muốn nói với anh."

Cả hai cùng đồng thời thốt lên câu này, rồi lại bất ngờ nhìn nhau.

Vẻ mặt Nhan Lam có chút hoảng hốt, miệng mở ra rồi đóng lại, mấp máy vài lần cuối cùng vẫn chưa dám nói thẳng.

Nhưng Lăng Tử Quân thì cứng rắn hơn nhiều, anh đã chuẩn bị từ trước, thế nên lúc này vẫn là ý chí nam nhi mạnh dạn bày tỏ trước.

"Anh đã quyết định từ chức ở Lăng thị rồi."

Tin tức sét đánh ập tới khiến nội tâm Nhan Lam dậy sóng.

"Từ chức...? Sao- sao lại đột ngột như thế?"

Nhan Lam như không thể tin nổi tai mình vừa nghe thấy một chuyện rất kinh thiên động địa, cô thảng thốt, bàn tay đưa tới nắm lấy tay anh, dò hỏi anh.

"Anh ổn chứ? Có phải... có phải Tử Phong đã nói gì với anh không?"

Nhan Lam luôn hiểu rõ mối quan hệ giữa hai anh em Lăng gia không hòa hợp, Lăng Tử Quân lẫn Lăng Tử Phong đều là người có tham vọng, đối với cái ghế chủ tịch Lăng thị kia không ai nhường ai. Lần này Kiều Thể Vi trở về nước, nếu thuận lợi liên hôn với nhà họ Kiều, vậy thì sẽ thuận buồm xuôi gió tạo thêm vây cánh.

Lăng Tử Quân đột nhiên lại nói muốn từ chức như vậy, thế chẳng phải là thấy rõ vinh quang trước mắt lại dễ dàng buông tay để người khác chiếm lợi hay sao? Anh vốn dĩ chỉ cần với tay một cái là lấy được, sao lại như thế!

"Chẳng phải anh rất được bố tín nhiệm hay sao? Sao anh lại từ bỏ dễ dàng vậy chứ?"

Nhan Lam nói với thanh âm run rẩy không ngừng, bởi vì cô thật sự không tin Lăng Tử Quân lại đưa ra quyết định hết sức táo bạo như thế.

"Không phải trước giờ anh vẫn luôn nói... vị trí chủ tịch Lăng thị đó là ước mơ cả đời anh hướng tới sao?"

Trước kia Lăng Tử Quân vì cái ghế này mà kết hôn với cô, vì cái ghế này mà chấp nhận cái thai cô mang trong mình. Tất cả những gì trước kia Lăng Tử Quân làm khi mà xác nhận tình cảm với cô... đều chỉ là vì cái ghế chủ tịch đó.

Còn bây giờ thì sao? Anh ấy làm vậy là đang muốn chứng minh điều gì?

"Hôm nay anh đã gặp mặt Kiều Thể Vi đúng chứ?"

Đứng trước vô vàn câu hỏi của Nhan Lam, Lăng Tử Quân có thất thố:

"Sao em lại biết?" anh chưa từng đề cập đến việc Kiều Thể Vi về nước với cô, càng không nói rõ hôm nay anh không phải là tăng ca mà là đến Kiều gia dự tiệc.

Nhưng Nhan Lam bỏ ngoài tai câu hỏi của Lăng Tử Quân, lúc này cô chỉ chăm chăm muốn biết câu trả lời.

"Nếu anh đã gặp em ấy vậy thì tại sao lại quyết định từ chức? Anh làm điều này... có phải là vì em không?"