Mãng Hoang Kỷ

Chương 492: Chúng ta sinh một hài tử nhé!




Canh ba!

Trong tĩnh thất!

Sau khi thắp một nén nhang, bởi tâm tình đang tốt vì Thiếu Viêm Sửu đầu nhập vào nên phải mất hồi lâu Thanh Hồ mới hoàn toàn tiến vào giấc mộng



Trong mộng.

Nơi đây là một thảo nguyên rộng lớn, một thiếu nữ áo đen xuất hiện từ hư không

"Ủa ? Sao ta lại…" Dư Vi biến sắc, lập tức hiểu được mình bị dẫn vào đây, nàng đảo mắt nhìn thấy một cô gái áo xanh đang từ xa tiến đến

"Bái kiến sứ giả." Dư Vi cung kính nói

"Dư Vi, đã lâu không gặp." Thanh Hồ cười: "Nhiệm vụ lần trước ngươi làm rất tốt, giờ có một nhiệm vụ nữa cho ngươi đây."

Dư Vi cảm thấy căng thẳng.

Kỳ thực nhiệm vụ lần trước là bắt sống Đà Sơn Thiên Tiên, chẳng qua Dư Vi không phải trực tiếp ra tay, nàng chỉ cần dẫn dụ dến là được! Nhiệm vụ lần đó rất nhẹ nhàng, Dư Vi không phải làm gì nhiều nên không có nguy cơ bại lộ.

“Mời sứ giả phân phó.” Dư Vi cung kính

“Nhiệm vụ này có liên quan dến đạo lữ Kỷ Ninh của ngươi.” Thanh Hồ cẩn thận quan sát phản ứng của Dư Vi.

Dư Vi cảm thấy căng thẳng nhưng cũng không hỏi

“Thần Vương có lệnh.” Cô gái áo xanh nói “Muốn ngươi đưa Kỷ Ninh trực tiếp Đại Na di đến thế giới Đệ Ngũ.”

“Nhưng ta chưa đến thế giới Đệ Ngũ bao giờ.” Dư Vi vội đáp.

“Thần vương đã nói qua về ba nghìn Đại thế giới với các ngươi. Cũng không phải bắt ngươi dịch chuyển đến một địa điểm xác định mà là bất kì chỗ nào trong thế giới Đệ Ngũ cũng được.” Thanh Hồ nói :”Việc này với ngươi cũng rất dễ mà.”

Dư Vi im lặng không nói.

Nàng đương nhiên hiểu khi Thần Vương truyền lệnh này cũng hiểu hoàn cảnh của nàng.

Nhưng mà…

Nàng không muốn làm!

Có chết cũng không muốn làm!

“Các người muốn làm gì?” Dư Vi hỏi lại.

“Đây là chuyện ngươi được hỏi sao?” Thanh Hồ quát : "Lệnh Thần Vương ban xuống còn phải giải thích với ngươi sao?”

“Ta không làm được.” Dư Vi lắc đầu, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

“Sao ngươi lại không làm được, ngươi là đạo lữ của Kỷ Ninh, hắn tuyệt đối tín nhiệm ngươi. Ngươi chỉ cần nói với hắn ‘Đưa huynh tới một nơi. Huynh đi khắc biết.’ Một câu rất đơn giản, không thể khiến Kỷ Ninh hoài nghi. Ngươi đưa hắn đi, dùng Đại Na Di đến thế giới Đệ Ngũ thì ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Thanh Hồ nói.

Dư Vi nói : “Ta bái Lữ tổ làm thầy, tương lai rất có thể tiến vào hạch tâm Đạo Môn. Nếu ta dẫn Kỷ Ninh tới thế giới Đệ Ngũ lập tức sẽ bại lộ.”

“Bại lộ thì ngươi không cần ẩn nấp nữa, có thể quang minh chính đại cống hiến sức lực vì Thần Vương.” Ánh mắt Thanh Hồ trở nên lạnh lẽo :”Hôm nay ngươi nói quá nhiều rồi. Xét thấy lần này mục tiêu là đạo lữ của ngươi nên ta tha cho ngươi tội làm càn, lần sau tuyệt đối không được như thế.’

Dư Vi cắn răng

"Đó là đạo lữ của ta." Dư Vi nhìn Thanh Hồ.

"Ta biết." Thanh Hồ lạnh lùng nhìn nàng

"Là người quan trọng nhất với ta." Dư Vi nhìn nàng : "Còn quan trọng hơn cả sinh mạng ta."

Thanh Hồ hơi khựng lại, nàng cau mày hỏi : "Ngươi muốn kháng lệnh ?"

Lúc này Dư Vi quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống đất, cực kỳ thành kính : "Thần Vương ban cho ta cuộc sống mới, ta rất trung thành với Thần Vương, sai ta tiêu diệt Hắc Bạch học cung hay giết bất kỳ người nào trong thế giới Đại Hạ ta cũng không do dự. Nhưng Kỷ Ninh là đạo lữ của ta, ta sẽ không bao giờ làm hại chàng, có chết cũng không làm."

"Ngươi dám cãi lệnh Thần Vương sao?" Thanh Hồ khiếp sợ :”Ngươi, ngươi sẽ rơi vào địa ngục vô tận, vĩnh viễn không được siêu sinh"

Dư Vi quỳ rạp xuống không đáp

Thanh Hồ nhìn chằm chằm vào Dư Vi : “Ngươi phải biết kết cục nếu dám cãi lời Thần Vương. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng…”

"Dẫu hỏi ta một trăm lần, một nghìn lần thì ta cũng chỉ có một câu trả lời." Dư Vi quỳ đáp.

"Vậy ngươi chờ tiến vào địa ngục vô tận đi." Thanh Hồ vung tay lên rồi biến mất trong hư không.



Đêm

Kỷ Ninh đang ngủ cùng Dư Vi trên giường, tuy tiên nhân không cần ngủ nhưng giấc ngủ đem lại cảm giác rất thoải mái, cũng để xóa tan mệt mỏi trong lòng, dù có là tiên nhân lợi hại hơn thì thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ một lần, thậm chí còn có một vài tiên nhân cực kỳ tiêu dao, có thể ngủ cả vạn năm.

Chợt hàng mi Dư Vi khẽ giật, sau đó nàng mở mắt ra.

“Cuối cùng cũng đến rồi.”

Ánh mắt Dư Vi lộ rõ vẻ đau đớn.

Nàng sợ nhất ngày hôm nay, vốn nàng nghĩ chỉ cần mình thành đệ tử Lữ tổ thì sẽ có tác dụng lớn hơn, Thần Vương sẽ không dễ để nàng bại lộ, nàng càng có thêm thời gian gần gũi Kỷ Ninh. Thế mà nàng chỉ vừa ở cạnh Kỷ Ninh nửa năm thì Thần Vương đã hạ lệnh.

Dư Vi khẽ tựa đầu vào lồng ngực Kỷ Ninh, cảm thụ hơi ấm từ thân thể Kỷ Ninh

“Có chuyện gì vậy?” Kỷ Ninh cũng tỉnh, vội đưa tay ôm Dư Vi, hắn cảm nhận được lúc này sư tỷ dường như có chút mềm yếu.

“Không sao cả, chỉ là ác mộng thôi.” Dư Vi nói.

Kỷ Ninh gật nhẹ.

Hắn biết kiếp trước của sư tỷ rất bi thảm, kiếp này cha mẹ cũng mất từ khi còn nhỏ, chỉ sợ nàng lại vừa mơ thấy điều gì đó.

“Chỉ là giấc mơ mà thôi, tất cả rồi sẽ tốt dần mà.” Kỷ Ninh ôm Dư Vi.

“Đúng, tất cả rồi sẽ ổn hơn.” Dư Vi cũng cười.



“Sư tỷ, tâm trạng nàng có vẻ rất tốt đấy, ta thấy nàng cười suốt cả ngày.” Kỷ Ninh buông Bắc Minh kiếm ra, lúc trước giết đám Thiên Tiên đã đủ để ba thanh Bắc Minh kiếm của Kỷ Ninh hấp thu đủ khí hung lệ, đạt đến cấp độ Thuần Dương hạ phẩm

Dư Vi đặt khay linh quả chin rộ xuống cười nói :”Ở cùng một chỗ với sư đệ, không ai tới quấy rầy, khoảng thời gian thần tiên quyến lữ như vậy ta có thể không cười sao?”

Kỷ Ninh cũng cười.

Đúng thế.

Thần tiên quyến lữ.

Trong tòa động phủ này chỉ có hai người hắn và sư tỷ. Điện Tài tiên nhân cũng biết ý nên nếu không có việc gì sẽ không đến làm phiền. Đây là tiểu thiên địa của hai người, chỉ một tiếng thần tiên quyến lữ còn chưa đủ diễn tả.

“Ha ha, nếu có thể nhàn nhã suốt như thế này thì thật tuyệt, mộng ước lớn nhất của ta là được yêu nàng, sống bình lặng cho đến khi vĩnh sinh sánh cùng thiên địa.” Mắt Kỷ Ninh lộ vẻ hồi tưởng :” Cha, mẹ đều đã đi rồi, nhưng ta còn có sư tỷ.”

“Đúng.” Dư Vi khẽ gật đầu

Trong lòng nàng nhủ thầm :” Sư đệ, đây có thể là nơi cuối cùng chúng ta bên nhau, thiếp muốn lưu lại những ký ức đẹp nhất cho chàng, thiếp sẽ cười, sẽ vui vẻ vì chàng.”



Không gian hắc ám

Trên vương tọa cao vạn, một bóng người mặc áo đen nguy nga, tay trái đang nhẹ nhàng gõ nhịp lên lan can.

Bên dưới là Dư Vi đang quỳ rạp xuống, cạnh nàng là Thanh Hồ đang đứng.

“Ngươi khiến ta rất thất vọng.” giọng Thần Vương vang khắp không gian đen tối.

Dư Vi không dám giải thích một lời.

“Chẳng qua ta hiểu ngươi có cảm tình sâu nặng với Kỷ Ninh.” Thần Vương cảm thán : “Một chữ tình, dù là Tiên Ma cũng có không biết bao nhiêu kẻ trầm mê trong đó. Lần này ta có thể khoan dung cho ngươi, hơn nữa cũng không giao nhiệm vụ liên quan đến Kỷ Ninh cho ngươi nữa. Nếu lần sau ngươi vẫn còn dám cãi lời ta thì trọn đời trầm luân trong địa ngục vô tận.”

“Đa tạ Thần Vương.” Dư Vi lộ vẻ kích động. Thanh Hồ đứng cạnh lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Dư Vi cũng không ngờ nàng tránh được kiếp nạn này bởi Thần Vương muốn giết nàng quá dễ dàng, hồn phách nàng từ kiếp trước đã có ấn ký của Thần Vương. Chỉ cần một ý niệm trong đầu Thần Vương cũng có thể khiến hồn phách nàng vỡ nát, tiến vào địa ngục vô tận. Đó là một ảo cảnh địa ngục do Thần Vương tạo ra, hồn phách trong đó sẽ chịu thống khổ vô tận, vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt. Thậm chí chỉ cần Thần Vương nghĩ cũng có thể khiến nàng hồn phi phách tán mà chết .

Hơn nữa nàng cũng thực lòng mang ơn Thần Vương.

Bởi Thần Vương đã ban cho nàng cuộc sống mới.

“Đi đi.” Thần Vương vung tay lên, Dư Vi lập tức biến mất.

“Thần Vương.” Thanh Hồ nhịn không được nói, nàng đã theo Thần Vương rất lâu, đây vốn không phải là phong cách của Thần Vương.

“Không giao cho nàng nhiệm vụ về Kỷ Ninh nhưng có thể khiến nàng không tự chủ được mà đưa Kỷ Ninh vào tuyệt lộ.” Thần Vương nói : "Hơn nữa quân cờ Dư Vi này còn có tác dụng lớn, cho nàng cơ hội làm càn một lần đi.”

Mắt Thanh Hồ sáng lên :”Thần Vương anh minh.”

Trong tĩnh thất

Dư Vi mở mắt, không giấu nổi vẻ kích động.

“Sư đệ, sư đệ.” Lúc Dư Vi chạy ra khỏi tĩnh thất đến bên ngoài đình viện thì thấy Kỷ Ninh đang cầm Bắc Minh kiếm tập luyện, hắn muốn hiểu được kiếm đạo càng sớm càng tốt! Hắn có thể cảm giác được mình đang đi trên con đường tiến đến “Kiếm đạo đại thành”. Sau khi nắm được một tia kiếm lực thì thực lực tăng lên không đáng kể nhưng lại có cảm ngộ với kiếm đạo nhanh hơn.

“Ủa?” Kỷ Ninh xoay người cười nói : “Sư tỷ, ta vẫn chưa luyện xong mà, nàng có việc gì thế?”

“Không có gì.” Dư Vi ngồi một bên ngắm Kỷ Ninh luyện kiếm.

Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi kích động… mặc dù nàng không ra tay với Kỷ Ninh nhưng tương lai vẫn phải ra thi hành mệnh lệnh, ra tay với người khác. Thậm chí lợi dụng quan hệ với Lữ tổ để ra tay với nhân vật lợi hại hơn. Tóm lại cứ như vậy thì nàng vẫn sẽ có ngày bại lộ.

Ngày nàng bại lộ cũng là lúc phải rời xa Kỷ Ninh, thậm chí đó có thể là lúc nàng mất đi tính mạng của mình.

“Cuối cùng cũng có một ngày phải ra đi sao?” trải qua chuyện này càng khiến Dư Vi không nỡ.

Đêm đó.

Kỷ Ninh nằm cạnh Dư Vi.

“Sư đệ.” Dư Vi thì thầm trong ngực Kỷ Ninh

“Ơi?” Kỷ Ninh nhìn sư tỷ

“Chúng ta sinh một đứa nhóc nhé.” Dư Vi bỗng nói.

“Sinh một nhóc ư? Vì sao, bây giờ đang là hạo kiếp của Tam giới, chúng ta làm sao có thời gian đi chăm con được.” Dư Vi giật mình, hắn là Thần Ma còn Dư Vi là Thiên Tiên, Tiên Ma muốn sinh con rất khó nhưng muốn không sinh thì rất dễ, chỉ cần vận chuyển pháp lực hoặc thần lực là sẽ bị cản lại.

Dư Vi nhìn hắn nói : “Ta muốn, trong hạo kiếp của Tam giới, dù chúng ta có ai chết đi thì vẫn còn có đứa trẻ này.”

“Sao nàng lại nói thế?” Kỷ Ninh hỏi.

“Chàng chết chẳng lẽ để một mình ta sống trên đời sao?” Dư Vi nói :”Mấy lần trước khi chàng trải qua nguy hiểm, ta rất sợ hãi. Nếu chàng không còn trên đời thì ta cũng chẳng muốn sống nữa.”

Kỷ Ninh nhớ đến lúc mình bị lưu lạc trong Tịch diệt chi vực, trong lòng mềm lại, gật đầu :”Được rồi, muốn có con thì có con, ta là Thần Ma còn nàng là Thiên Tiên, muốn có con rất khó đấy.”

“Khó cũng phải thử.” Dư Vi cũng hiểu đạo lý này (DG: thích Dư Vi rồi đấy J)

“Vậy ta đến đây.” Kỷ Ninh cười cười, nhẹ nhàng giúp Dư Vi cởi áo.

Cảnh đêm mông lung, Kỷ Ninh cảm giác mình hưng phấn, say đắm…

Không biết là vận khí hay trời cao chiếu cố, hai người Kỷ Ninh và Dư Vi, một kẻ là Thần Ma, một kẻ là Thiên Tiên mà chỉ tới tháng thứ ba là Dư Vi đã có thai.

Sau khi có thai, ngày ngày Dư Vi đều ngồi ở đó vuốt ve bụng, mỉm cười nhìn Kỷ Ninh luyện kiếm, kỳ thực lúc này bụng Dư Vi không hề nhô lên chút nào nhưng nàng vẫn thích xoa bởi nàng đang xoa con của nàng và sư đệ.

Kỷ Ninh say mê luyện kiếm, thỉnh thoảng dừng lại đều thấy sư tỷ đang mỉm cười nhìn mình.

Kỷ Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp.

Đã rất lâu rồi.

Từ khi cha mẹ mất đi, đã rất lâu rồi không cảm nhận được sự ấm áp như vậy, cảm giác này thực sự khiến người ta say mê, cả người tràn đầy sức mạnh. Tương lai, đợi khi đứa trẻ ra đời thì mình và sư tỷ có thể chơi với nó, chắc chắn sẽ càng vui hơn đây.

“Ủa?” Kỷ Ninh bỗng dừng luyện kiếm

“Sao vậy?” Dư Vi đang ngồi ăn linh quả vội hỏi.

“Tâm lực mà Nguyên thần thứ hai của ta năm giữ đã viên mãn rồi.” Mắt Kỷ Ninh đầy hưng phấn.

“Vậy chẳng phải nguyên thần thứ hai của chàng sắp độ thiên kiếp rồi sao?” Dư Vi khẽ giật mình.