Mãng Hoang Kỷ

Chương 491: Thành công




Thế giới Đệ Ngũ, trong tĩnh thất tràn ngập hương thơm, Thanh Hồ mở mắt ra tỉnh lại.

“Vậy mà Thần Vương lại cam lòng thuyên chuyển quân cờ Dư Vi này.” Trong lòng Thanh Hồ cũng thấy cảm khái, lúc này cảm ứng một chút, nhíu mày, “Ah, Dư Vi không có ở trong mộng?”

Những quân cờ này đều phải tuân theo một mệnh lệnh, nếu không có chuyện sinh tử phát sinh thì cứ ba ngày phải chìm vào giấc mộng một lần.

Trong giấc mộng, bọn họ mới có thể lặng yên bí mật liên hệ với những quân cờ đó! Liên hệ này là loại bí ấn nhất, dù có là Chân Thần Đạo Tổ cũng không thể phát hiện, những thủ đoạn liên hệ khác đều có khả năng bại lộ, mà một khi đã bại lộ, những quân cờ đó không thể nào ẩn núp được nữa.

“Không ngủ…”

Thanh Hồ suy nghĩ, “Không vội, trong ba ngày nàng ta sẽ phải ngủ một lần, ha… bị đạo lữ tính toán, Kỷ Ninh chắc hẳn sẽ không đề phòng, bị đưa đến thế giới Đệ Ngũ, hắn sẽ chết chắc. Ah?”

Đôi mắt Thanh Hồ bỗng nhiên sáng ngời!

“Kỷ Ninh trước khi chết, vẫn còn chút công dụng.” Thanh Hồ nở nụ cười, “Chắc có thể khiến cho Thiếu Viêm tộc hoàn toàn đầu nhập vào Vô Gian môn.”



Màn đêm buông xuống.

Trong vùng đất phong của Thiếu Viêm tộc, tại đỉnh một ngọn núi vô danh, Huyền Cơ Thiên Tiên gặp gỡ một gã Kim Y sứ giả.

“Bái kiến sứ giả.” Huyền Cơ Thiên Tiên tỏ ra rất khách khí.

“Cầm lấy đưa cho thủy tổ của ngươi.” Kim Y sứ giả đưa ra một quyển trục.

“Đây là?” Huyền Cơ tỏ vẻ nghi hoặc.

“Trong này có chứa một thuật thủy ấn, thủy tổ của ngươi nhìn qua sẽ biết.” Kim Y sứ giả cười cười, “Là Vô Gian môn chúng ta nghĩ cho Thiếu Viêm tộc các ngươi, đừng để tới lúc bị diệt tộc mà không rõ nguyên nhân.”

Nói xong, Kim Y sứ giả xuyên thẳng qua hư không biến mất.

Huyền Cơ Thiên Tiên nhíu mày nhìn quyển trục, sau khi trầm ngâm một lúc liền mở ra xem trước. Quyển trục được mở ra, phía trên mặt có một hình ảnh, đúng là thuật thủy ấn, dùng pháp lực tiên gia thúc giục một phát, trường cảnh kia bắt đầu được tái hiện, đúng là tình cảnh mười tám Thiên Tiên chiến đấu với Thông Hợp, sau đó bị Kỷ Ninh giết.

“Là vị Tử Thảo Thiên Tiên kia?” Huyền Cơ nhận ra người đã từng giao tiếp một chút, Tử Thảo Thiên Tiên.

“Mười tám Thiên Tiên thật mạnh mẽ, lại có thể áp chế Thông Hợp, Thông Hợp sắp chết rồi.”

“Cái gì?”

Chứng kiến Kỷ Ninh ra tay, Huyền Cơ hoàn toàn chấn kinh.

Ông trời...ơ...i.

Cái này…

Lần này so với lúc Kỷ Ninh động thủ ở dãy núi Trần Ngọc cường đại hơn rất nhiều, chỉ sợ lần này nhóm Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc liên thủ cũng không ngăn cản nổi Kỷ Ninh. Huyền Cơ biết rõ ân oán giữa tộc mình và Kỷ Ninh, lúc này sợ hãi vội vã xuyên qua hư không chạy về.



Trong Trấn Giới tháp.

“Chuyện gì?” Thủy tổ Thiếu Viêm tộc từ trong không gian hư vô đi ra, sau lưng còn có hai gã Thiên Tiên khác.

“Lão tổ.” Bốn Thiên Tiên khác trong Trấn Giới tháp đều tỏ ra cung kính vô cùng.

Bảy Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc đã tề tụ!

“Lão tổ, cái này do Vô Gian môn đưa tới, người xem.” Thần sắc Huyền Cơ Thiên Tiên trịnh trọng, đưa quyển trục trong tay qua.

“Vô Gian môn tìm Thiếu Viêm tộc ta, hẳn là không có chuyện gì tốt.” Thủy tổ Thiếu Viêm tộc ‘Độc Sửu tiên nhân’ cười khan một tiếng, mở quyển trục trong tay ra, nói, “Ah, là thuật thủy ấn, muốn ta xem cái gì đây.”

Pháp lực Thiên Tiên được rót vào, lập tức tràng cảnh chiến đấu kia được tái hiện lại.

Từ lúc mười tám Thiên Tiên ra tay, áp chế Thông Hợp, Kỷ Ninh ra tay, Phù Hoa Chân Tiên xuất hiện, Hạ Hoàng xuất hiện đánh lui Phù Hoa, tất cả đều có!

Ngay từ đầu Độc Sửu tiên nhân còn có vẻ như đang cười, về sau sắc mặt dần thay đổi, càng lúc càng khó coi.

“Thật là đã tới bước này.”

Độc Sửu tiên nhân nhíu mắt lại, sắc mặt âm trầm.

Sáu gã Thiên Tiên khác đều nhìn Độc Sửu tiên nhân, chờ đợi mệnh lệnh.

“Vốn tưởng phải đến khi Kỷ Ninh độ kiếp thành Thiên Thần mới khiến cho Hạ Hoàng hoàn toàn đứng về phía hắn. Không ngờ… Hắn còn chưa trở thành Thiên Thần, đã có thể yêu nghiệt như vậy rồi. Nếu như ta là Hạ Hoàng, ta cũng lựa chọn đứng về phía Kỷ Ninh.” Vẻ mặt Độc Sửu tiên nhân âm trầm.

"Lão tổ, làm sao bây giờ?"

“Nếu như Kỷ Ninh đến, chúng ta không thể ngăn cản được.”

"Lão tổ."

Tất cả đều nhìn Độc Sửu, chờ lệnh.

Độc Sửu dù sao cũng là nhân vật yêu nghiệt tung hoành từ thời thế giới thượng cổ Bàn Cổ, là nhân vật đã khiến cho rất nhiều Thiên Thần Chân Tiên không khỏi đau đầu vì gã.

“Trong thời gian ngắn tới đây, tên Kỷ Ninh này sẽ không khai chiến với Thiếu Viêm tộc chúng ta.” Độc Sửu tiên nhân nói, “Bởi vì đã thử qua một lần, có lẽ hắn đã biết…. ta có nhiều phân thân, hắn không giết hết phân thân của ta, ta sẽ luôn dây dưa với hắn, trở thành ác mộng cho bộ tộc của hắn.” Trong mắt Độc Sửu tiên nhân lập lòe hung quang.

Gã là một kẻ gian hiểm, tà ác, vẫn luôn là thế.

“Chúng ta cứ mặc kệ việc này sao?” Khô Mộc nhíu mày.

“Cái đầu gỗ của ngươi thật ngu xuẩn.” Độc Sửu tiên nhân khiển trách, “Ngươi không thấy Kỷ Ninh phát triển kinh người thế nào sao, mới Phản Hư mà có thể cường đại như thế. Ta tung hoành thượng cổ, chứng kiến cũng quá nhiều. Thế nhưng mà yêu nghiệt như thế cũng là lần đầu tiên gặp phải! Dù ở thời thượng cổ cũng chỉ có một số yêu nghiệt trong truyền thuyết mới có thể so với hắn. Loại yêu nghiệt này, cứ để hắn phát triển, chỉ sợ sau này sẽ chưởng quản rất nhiều quyền lực trong phe Xích Minh Đạo Tổ… Chỉ sợ tương lai đến lão tổ ta cũng không nhất định có thể chạy thoát, lão tổ ta vừa chết, thì toàn bộ Thiếu Viêm tộc sẽ bị diệt sạch, ngay cả cơ hội chuyển mình cũng không có.”

Mấy người Si Tâm Thiên Tiên đều gật đầu.

“Để cho ta suy nghĩ, để cho ta suy nghĩ đã.” Độc Sửu tiên nhân híp mắt, “Không ngờ thật sự bị ép tới bước này rồi.”

Gã rất cảnh giác.

Chính bởi vì tính cảnh giác lại âm tàn, giảo hoạt nên mặc dù gã đắc tội với nhiều người mà vẫn có thể sống tới bây giờ.

Sáu gã Thiên Tiên kia đều yên lặng chờ đợi.

“Mau an bài, di chuyển tất cả phàm nhân của Thiếu Viêm tộc tới thế giới trong Trấn Giới tháp.” Bỗng nhiên Độc Sửu tiên nhân hạ lệnh, “Cây chuyển đi thì chết, người chuyển đi vẫn sống, cùng lắm thì, chuồn!” Gã am hiểu nhất chính là chạy!

“Di chuyển toàn bộ?” Sáu gã Thiên Tiên kia đều kinh ngạc.

“Toàn bộ.” Độc Sửu tiên nhân hạ lệnh, “Phải thật nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất, ta muốn các ngươi phải làm trong thời gian uống cạn chén trà. Thật sự không kịp thì buông tha một ít phàm nhân cũng không sao.”

“Vâng.” Sáu gã Thiên Tiên đều đáp.

Trấn Giới tháp chính là Tiên Thiên Linh Bảo, ở trong có chứa một thế giới. Tuy không được như Đại thế giới bao la trong Trích Tinh phủ của Kỷ Ninh, nhưng cũng không quá nhỏ bé, dung nạp hai trăm tới ba trăm triệu người cũng không quá khó khăn.



Thiên Tiên hạ lệnh xuống, nhóm Tán Tiên, Địa Tiên tự mình hành động.

Dãy núi Trần Ngọc trong ba hang ổ lớn của Thiếu Viêm tộc dù lần trước đã bị diệt tuyệt, nhưng sau khi Kỷ Ninh bị lưu đày đến vực Tịch Diệt, Thiếu Viêm tộc lại di chuyển mấy chục triệu tộc nhân tới đây.

Nhóm Tán Tiên hành động vô cùng nhanh. Gần một ngàn Tán Tiên Địa Tiên của Thiếu Viêm tộc đồng thời hành động, chỉ trong thời gian uống cạn chén trà, đã di chuyển toàn bộ tộc nhân vào trong Trấn Giới tháp.

Bảy gã Thiên Tiên đứng trong Trấn Giới tháp nhìn đại địa bên ngoài.

Nơi đây là đất phong của bọn họ, là giang sơn bọn họ giành được.

“Tương lai chúng ta sẽ lấy được đất phong lớn hơn, Thiếu Viêm tộc chúng ta chắc chắn sẽ cường đại hơn.” Độc Sửu tiên nhân bay ra, vung tay thu lại Trấn Giới tháp, sau đó biến mất giữa không trung.



Màn đêm buôn xuống.

Vương đô Đại Hạ, Thiên Mang điện.

“Bệ hạ, Độc Sửu tiên nhân cầu kiến.” Một lão giả mặc trắng cung kính nói.

Hạ Hoàng nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ suy tư rồi lập tức phân phó: “Để cho hắn vào.”

“Vâng.” Lão giả mặt trắng vội lui ra ngoài.

“Nhanh vậy đã tới rồi, xem ra Vô Gian môn đã dụ hoặc hắn rồi.” Hạ Hoàng suy tư, “Gã Thiếu Viêm Sửu này nếu sử dụng tốt, cũng là một lợi khí. Có điều quá hại người hại mình, hắn rất dễ dàng nổi điên.” Hạ Hoàng biết rất rõ tính ‘điên cuồng’ của Độc Sửu tiên nhân nên mới dùng bộ tộc, đất phong để trói buộc Độc Sửu tiên nhân, khiến cho Độc Sửu tiên nhân có mối lo, để gã sử dụng.

Nhưng bây giờ xem ra…

“Độc Sửu dù hữu dụng cũng không bằng Kỷ Ninh.” Hạ Hoàng lắc đầu, “Xem ra lần này tổn thất một lợi khí rồi.”

Lúc này một gã một sừng xấu xí từ bên ngoài đi vào.

“Bệ hạ.” Độc Sửu tiên nhân cung kính.

“Độc Sửu.” Hạ Hoàng mỉm cười.

Độc Sửu cung kính nói: “Vô Gian Môn một mực muốn ta đầu nhập vào bọn chúng, nhưng ta luôn từ chối. Bọn chúng lại vừa đưa tới một quyển trục, trên đó có thủy ấn, là cảnh Kỷ Ninh giết mười tám Thiên Tiên. Sau khi ta xem… biết Kỷ Ninh giờ thế lớn, ta muốn hòa giải với Kỷ Ninh, cùng hắn lập nhiều lời thề Thiên Đạo, chẳng biết có được không?’

“Hòa giải?” Hạ Hoàng lắc đầu, “Lúc trước Kỷ Ninh yếu thế, vẫn chiến một trận với các ngươi. Hiện tại đã chiếm ưu thế, há có thể hòa giải.”

“Bệ hạ… muốn đứng về phía hắn?” Độc Sửu tiên nhân trầm giọng nói.

“Ngươi đi giết hắn, ta không ngăn cản. Mà hắn đi giết ngươi ta cũng không ngăn cản.” Hạ Hoàng nói.

Độc Sửu tiên nhân cười lạnh: “Ta làm sao có thể giết được hắn, bệ hạ, xem ra trước khi ta đến người đã có sự lựa chọn rồi. Dù ta đã đoán… nhưng lại vẫn ôm một chút hi vọng!”

“Độc Sửu ngươi rất thông minh, nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng đầu nhập vào Vô Gian môn. Nếu không… chẳng những là địch của ta, là địch của Xích Minh Đạo Tổ. Còn là địch của toàn bộ hoàng tộc thượng cổ, cùng với phần lớn Chân Thần Đạo Tổ.” Hạ Hoàng nói, “Ngươi đi đi, hi vọng trong đại kiếp này, ngươi sống lâu một chút.”

“Cái khác ta không giỏi, nhưng giữ mạng chính là cái ta giỏi nhất.” Độc Sửu tiên nhân cười, “Bệ hạ không giết ta, cũng đỡ cho ta bị tổn thất một phân thân.”

Gã vừa cười vừa đi thẳng ra.

Hạ Hoàng dõi mắt nhìn đối phương rời đi. Phân thân này của Thiếu Viêm Sửu đến đây, khẳng định một cái pháp bảo tốt cũng không có, đã chuẩn bị để hi sinh rồi. Lần này tới chính là để ngả bài… Đáng tiếc, Hạ Hoàng chắc chắn đứng về phía Kỷ Ninh, Hạ Hoàng cũng không muốn lừa gạt, bởi vì gã biết rõ Độc Sửu tiên nhân là một kẻ giảo hoạt, không có cách nào lừa bịp được.

“Vô Gian môn, thật đúng là vô gian, chặt chẽ không kẽ hở.” Hạ Hoàng lắc đầu, “Như vậy đã khiến ta tổn thất một thanh lợi khí rồi.”

(* vô gian: chặt chẽ, khăng khít)



Thiếu Viêm tộc lặng lẽ biến mất khỏi thế giới Đại Hạ, không có một chút gợn sóng nào.

Thế giới Đệ Ngũ.

Trong điện sảnh nguy nga.

“Độc Sửu tiên nhân, đã sớm nghe qua đại danh của ngươi.” Thanh Hồ ngồi phía trên điện sảnh nói.

“Môn chủ Vô Gian môn, vô số chư hầu trong toàn bộ thế giới Đại Hạ chỉ cần nghe thấy danh tiếng ngươi, không ai là không biến sắc.” Độc Sửu cười, tuy Hạ Hoàng đã khuyên gã, nhưng gã hiểu rõ trong đại kiếp này phải đứng vào một bên, hiện tại nếu không đứng về bên nào, tương lai sẽ là đối tượng bị tiêu diệt toàn bộ, cả hai bên đều nhắm vào gã trước.

Đã như vậy, thì sớm đứng về một bên, thậm chí chiếm lấy địa vị cao trong đó!

“Độc Sửu tiên nhân, ngươi đi nghỉ ngơi trước, đợi đến thời điểm giao chiến với Đại Hạ, sẽ là lúc ngươi phát huy.” Thanh Hồ cười nói.

“Vậy ta sẽ chờ lệnh của môn chủ.” Độc Sửu khom người cười, rồi lập tức rời đi.

Thanh Hồ cũng mỉm cười.

Đã có được một viên tướng mạnh.

“Ah?” Thanh Hồ cảm ứng một chút, “Rốt cuộc Dư Vi đã ngủ rồi.” Nàng vội đứng dậy đi về phía tĩnh thất của mình, cũng chìm vào giấc ngủ để tương kiến Dư Vi.