Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 340




Khi Phong Thần Nam phát hiện ra những đứa trẻ đang ở đâu và chuẩn bị cứu với Thời Văn Nghĩa thì một số điện thoại lạ gọi đến điện thoại di động của Phong Thần Nam.

Ring ring..

Thời Ngọc Diệp nhướng mày, tỏ vẻ nghiêm túc.

“Nhận đi, cuộc gọi của bọn bắt cóc”

Phong Thần Nam bật loa ngoài. Giọng nói ở đầu dây bên kia không phải của Cơ Tưởng Thừa.

“Anh Phong, mợ Phong, bây giờ con của hai người đang nằm trong tay tôi. Tôi khuyên hai người không nên gọi cảnh sát, nếu không thì tôi sẽ giết con tin ngay tại chỗ”

Phong Thần Nam mặt không chút thay đổi, bình tĩnh hỏi: “Bằng chứng đâu?”

Vừa dứt lời thì họ đã nghe thấy người ở đầu dây bên kia quay đầu lại nói: “Lên tiếng”

Ngay lập tức, giọng nói quen thuộc của lũ trẻ phát ra từ đầu dây bên kia.

“Ba ơi”

“Me.”

Có thể nói là rất chiếu lệ.

Thời Ngọc Diệp nhận ra giọng nói của bọn trẻ và thậm chí có thể nhận ra từ giọng nói của chúng rằng hiện bọn trẻ đang bình an vô sự, trạng thái ổn định.

Phong Thần Nam vẫn giữ thái độ bình tĩnh tiếp tục chất vấn.

“Bao nhiêu tiền?”

“Tôi không chỉ muốn tiền”

“Nói đi.”

“15 tỷ và máu của cả gia đình anh”

Câu trả lời phát ra từ điện thoại khiến Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp không khỏi liếc nhau.

Công Tôn Thanh nhướng mày, nhàn nhạt nghĩ tới cái gì.

Ngay cả Thời Văn Nghĩa cũng ngay lập tức phản ứng với những biểu cảm phức tạp.

“Địa điểm giao dịch, thời gian” Giọng điệu của Phong Thần Nam nghe không hề có chút thăng trầm của cảm xúc.

Người ở đầu bên kia điện thoại nói tên địa điểm, thời gian giao dịch là 10 giờ tối.

Mấy người cùng lúc liếc nhìn bản đồ trên máy tính và nhận thấy địa chỉ cách vị trí thực của bọn trẻ hàng chục km.

“Tốt hơn hết là các người nên chỉ định người trực tiếp thực hiện giao dịch. Thứ tôi muốn là tiền mặt, ngoài ra, các người không được phép gọi cảnh sát và các người cũng không được phép mang theo nhân viên. Nếu tôi phát hiện ra thì các người hãy đợi để thu thập sáu xác chết đi.”

Phong Thần Nam cúp máy mà không nói gì.

Họ quay đầu lại liếc nhìn địa chỉ IP vừa dò được trên điện thoại, quả nhiên trùng khớp với vị trí của bọn trẻ.

Địa chỉ mà kẻ bắt cóc đưa ra không gì khác ngoài một quả bom khói.

Họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng Phong Thần Nam đã biết họ nhốt con mình trong một biệt thự ở vùng đồi ngoại ô.

Phong Thần Nam nhanh chóng đưa ra quyết định. “Ngọc Diệp, ba, dì Thanh, mọi người dẫn người về biệt thự trước, con và Đằng Dạ Hiện đã chuẩn bị tiền”

“Muốn đưa tiền thật à?”

Thời Ngọc Diệp không thể không hỏi.

“Tất nhiên là không thể đưa nhưng mà chúng ta phải làm ra vẻ. Chắc bọn chúng đã cử người theo dõi rồi, anh sẽ đến ngân hàng rút tiền để làm mồi nhử, để không bị người ta phát hiện chúng ta điều động người được.”

Phong Thần Nam nhanh chóng nói ra kế hoạch, Thời Văn Nghĩa và Công Tôn Thanh nghe xong cảm thấy có thể thực hiện được phương pháp này nên đã bí mật phái người ra ngoài.

Mà Thời Ngọc Diệp quyết định đi cùng Phong Thần Nam.

“Em đi cùng anh”

Không, đi theo anh sẽ rất nguy hiểm”

“Anh đi một mình em sẽ không yên tâm”

Thấy cô cố chấp nên anh cũng đồng ý.

Tất cả thành viên nhà họ Thời và nhà họ Phong đều được phái đến, thậm chí ông nội của những đứa trẻ cũng đã phải rất nhiều người đến.

Trực thăng, vệ sĩ, đặc vụ…

Trong biệt thự.

Năm đứa bé bình tĩnh nhìn người mặc áo trắng vừa cúp điện thoại xong.

Họ đã theo dõi tất cả quá trình.

“Chú này, tôi hỏi chú một câu được không?”

Bé Năm chủ động nói, giọng điệu có chút dễ thương.

“Tao sẽ không nhất thiết trả lời mày”

“Chú có biết chúng tôi?”

“Không biết”

“Có thù hận nào giữa chúng ta không?”

“Không”

“Vậy thì tại sao chú lại bắt chúng tôi rồi nhốt ở đây?”

Câu hỏi của Bé Năm khiến người đàn ông dừng lại ngay lập tức. Anh ta cong môi.

“Lại hỏi nữa tạo xé miệng của mày”

Bé Tư nhanh chóng nói thêm: “Chú ơi, chú không thể làm chuyện này. Động cơ phạm tội của chú là vô căn cứ, quá yếu ớt”

“?” Cái quái gì thế?

“Giữa chúng ta không có thù hận, chú muốn tiền, có rất nhiều cách để kiếm. Chú cũng không cần thiết phải bắt cóc sáu anh em của chúng tôi để lấy tiền, đây là một lựa chọn và hành vị vô cùng phi lý. Chúng tôi khuyên chú nên sống tử tế”

Bé Tư nói xong thì những đứa bé khác gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy, tôi khuyên chú nên có lòng tốt một chút, bắt cóc là hành vi phạm pháp”.

Tại sao một người đàn ông hơn 30 tuổi như anh ta lại đứng đây để nghe mấy đứa trẻ dạy dỗ?

Thật nực cười!

Anh ta cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, người đàn ông quay lại và bước ra khỏi phòng với sự tức giận và nói với cô giáo Diệp: “Hãy bịt miệng chúng lại. Nếu chúng nó dám gây ra tiếng động nữa thì tôi sẽ giết chúng ngay tại chỗ!”

“Vâng”

Cô giáo Diệp dán miệng từng người một trước khi rời đi.

Các em bé đợi cho đến khi cả hai người đi hết rồi mới phối hợp với nhau một cách khéo léo và cởi dây trói tay chân.

“Khi người của của ba và mẹ đến thì họ sẽ xong đời rồi”

“Không biết có phải là ảo giác không, nhưng mà chỉ số thông minh của những kẻ bắt cóc này hơi thấp”.

Không phải ảo giác, họ thật sự quá ngốc.

Có thể kẻ bắt cóc không biết nhiều về 6 đứa trẻ này nên đã bắt cóc chúng bằng một phương thức vụng về như vậy.

Vừa rồi cô giáo Vương đưa bọn trẻ đến biệt thự theo hệ thống định vị vệ tinh, nhưng mà bị đánh bất tỉnh và đưa bọn trẻ đi.

Nếu không phải bọn trẻ muốn xông vào cứu đứa Bé Ba thì chúng đã dễ dàng thoát ra trong hoàn cảnh đó.

“Thật sự không ngờ nhóm bắt cóc này lại ngu ngốc như vậy.”

“Đừng để ý tới họ nữa, không nghe lời chúng ta nói là chịu thiệt thôi”

“Hãy nghĩ cách để tìm ra Bé Ba đi”

Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đích thân đến trụ sở ngân hàng.

Bởi vì số tiền rút ra quá cao nên quá trình phức tạp hơn một chút, cũng may Phong Thần Nam là người có mặt mũi, đích thân quản lý ngân hàng ra đón, tiết kiệm được rất nhiều thứ.

Khi rời khỏi ngân hàng, Đằng Dạ Hiên đột nhiên có tin tức.

“Tổng giám đốc Phong, phát hiện Đường gia cũng đã phải nhân lực, hướng đi giống chúng ta, không biết có phải đến chặn chúng ta hay không?

“Nhà họ Đường?”

“Là người nhà họ Đường đã chuyển đến thành phố vài tháng trước, Đường Trạch Tông”

“Tôi nhớ rằng giếng hai nhà nước sông không phạm nước giếng mà?”

“Vâng, vì vậy chúng tôi vẫn chưa chắc chắn bên kia là kẻ thù hay bạn”

Dù là kẻ thù hay bạn bè đều rất đáng ngờ.

Phong Thần Nam trầm tư một lát, liền giao phó: “Bất cứ lúc nào cũng báo cáo cho tôi biết tình hình”

“Vâng” …

Nhà họ Đường.

Trong phòng làm việc sang trọng của biệt thự, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng trước cửa sổ, chờ cấp dưới lấy tiền mặt.

Người phụ nữ bên cạnh tỏ vẻ buồn bã và lo lắng. “Ông chủ, chúng tôi tình cờ gặp người của tổng giám đốc Phong trên đường đi cứu cô chủ.”

“Có phải Phong đang bắt cóc Ngọc Nhi của tôi không?”

“Có vẻ không giống, họ đến cùng mục tiêu với chúng ta. Tôi nghe nói nhà họ Phong cũng sinh sau, bọn trẻ cũng gần 5 tuổi. Tôi mạnh dạn suy đoán rằng có vẻ như cô chủ Ngọc Nhi không phải là người duy nhất bị bắt cóc”

Đường Trạch Tông liếc mắt nói: “Khiêm tốn một chút, trước tiên đừng vội xác nhận đổi phương là bạn hay địch. Cứ tùy cơ ứng biến đi, đợi đến khi xác nhận xong rồi hành động cũng không muộn”

“Vâng, ông chủ”

“Anh đi sắp xếp nhân lực trước đi, tôi và Tử Mỹ sẽ cùng nhau gặp kẻ bắt cóc xem họ định giở thủ đoạn gì?

“Vâng”

Cấp dưới nhận lệnh.

Người phụ nữ bên cạnh Mộ Tử Mỹ vẻ mặt lo lắng nhìn Đường Trạch Tông.

“Trạch Tông, Ngọc Nhi sẽ không sao đúng không?”

“Anh sẽ không để cho con bé có chuyện, em đừng lo lắng” Khuôn mặt người đàn ông lạnh như băng, có chút uy nghiêm: “Nếu bọn họ dám làm tổn thương một sợi tóc của Ngọc Nhi thì anh sẽ tống bọn họ xuống địa ngục để chôn cùng”

“Đang yên đang lành, tên bắt cóc này làm sao lại đột nhiên lại chú ý đến nhà chúng ta? Rõ ràng chúng ta ở thành phố Hải Phòng rất biết điều, cũng không phải làm mất lòng ai.”

Lông mày của Mộ Tử Mỹ nhíu chặt, trái tim không khỏi dâng lên.

“Đừng bị quan như vậy, anh sẽ không để họ làm tổn thương con đâu?

“Được.”