Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 339




Rất tốt.

Tiếng kêu của Đường Ngọc Nhi thực sự thu hút mọi người.

Người mở cửa phòng kho là cô giáo Diệp.

Cô ta đeo khẩu trang và thay quần áo nên nghĩ rằng mình sẽ không bị bọn trẻ nhận ra.

Đường Ngọc Nhi đang khóc, cô ta vừa bước vào đã nghiêm giọng mắng: “Câm miệng! Nếu khóc nữa thì tao sẽ dùng kim chỉ khâu miệng mày lại” Ba Bảo vật đã nhận ra cô ta qua giọng nói.

Cậu bé chưa bao giờ thấy cô giáo Diệp nói điều này với trẻ em, cô ta luôn hòa nhã trong trường mẫu giáo.

Bây giờ Đường Ngọc Nhi còn hoảng loạn hơn.

“Hu hu, me, ba…”

Đứa trẻ kinh hoàng nên khóc thét lên một cách đau lòng.

Cô giáo Diệp sợ cô bé cứ khóc như vậy sẽ chọc giận người đàn ông vừa rồi, nên cô ta nhanh chóng lấy băng dính và kéo từ ngăn kéo bên cạnh kho chứa đồ ra và dán vào miệng Đường Ngọc Nhi.

“Hu hu…”

Khuôn mặt trắng trẻo của cô bé đầy nước mắt và làn da đỏ ửng lên vì kích động.

Bất cứ ai cũng cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy vậy.

Ngoại trừ cô giáo Diệp.

Sau khi bịt miệng Đường Ngọc Nhi, giọng nói của cô bé đúng là đã nhỏ hơn, cô ta liếc nhìn Bé Ba đang bình tĩnh quan sát, cô ta không hiểu vì sao lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Chết tiệt.

Làm thế nào mà đôi mắt của một đứa trẻ trông giống như một người lớn, vô cùng sâu và khiến người ta không thể hiểu nổi. “Cũng phải dán miệng mày lại?

Cô giáo Diệp hoàn hồn, lạnh lùng ra lệnh.

Đứa trẻ rất ngoan, ngẩng cao đầu chờ cô ta dán băng keo vào.

Ngay khi cuộn băng chuẩn bị được dán lên, Bé Ba đột nhiên gọi cô ta.

“Cô giáo Diệp”

Cô ta đang đưa tay thì dừng lại.

“Cô đang thiếu tiền sao?”

Cô giáo Diệp kinh ngạc nhìn cậu bé.

Khi đối diện với đôi mắt không nên có ở độ tuổi này của một đứa trẻ thì cô ta có chút chột dạ.

Trước khi cô ta có thể nói bất cứ điều gì, Bé Ba tiếp tục. “Cô muốn bao nhiêu? Tôi có thể cho cô một tỷ, hai tỷ, ba tỷ? Hoặc, nếu cô muốn có xe hơi, nhà ở, hoặc nhập cư ở nước ngoài, tôi đều có thể đưa cho cô. Chỉ cần cô thả Đường Ngọc Nhi đi, tôi sẽ chuyển tiền từ ngân hàng Thụy Sĩ của tôi vào tài khoản ngân hàng của cô. Cô nghĩ như thế nào về giao dịch này?”

Đây là lần đầu tiên cậu bé nói nhiều như vậy.

Đúng là không dễ dàng lắm.

Cô giáo Diệp chết lặng.

“Làm sao mà mới có bé tí mày đã có thể biết nhiều như vậy.”

Cô ta mới lẻn vào trường chưa đến nửa tháng, không biết nhiều về bọn trẻ nhà họ Phong, cô ta chỉ biết bọn trẻ thông minh hơn những người khác, nhưng cô ta không biết chỉ số thông minh của chúng là cao gấp nhiều lần so với trẻ bình thường.

“Trong các cuộc thi Olympic toán học quốc tế tôi đã giành lại một triệu đô la Mỹ mỗi lần chơi.

Nếu không tin, cô có thể kiểm tra trực tuyến và nó sẽ có tên tôi”

Bé Ba tình đề cập đến một cuộc thi toán học, điều này khiến cô giáo Diệp bị sốc.

Làm thế nào mà một đứa trẻ năm tuổi mới bắt đầu học cấp một lại có thể biết nhiều thứ như vậy?

Tất nhiên, Bé Ba vẫn còn rất nhiều nền tảng và cuộc thi không được nhắc đến, cậu bé đã tham dự rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ và giành được vô số giải thưởng, tuổi còn nhỏ đã có gia tài bạc vạn, chính là do kiếm được từ chỗ đó. “Cô giáo, xin hãy suy nghĩ về điều đó, cô đừng bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này. Tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính của cô?

Bé Ba đã đưa ra bài tẩy não thú vị nhất của người bán hàng mà cậu bé từng nghe cho cô giáo Diệp.

Nhưng mà cô giáo Diệp nhanh chóng hoàn hồn, nhanh chóng bịt miệng lại, lập tức rời đi không nói lời nào.

Bé Ba bình tĩnh nhìn cô ta rời đi.

“Hu hu…

Suýt nữa thì quên mất rằng Đường Ngọc Nhi vẫn còn đang khóc.

Nước mắt của cô bé như dòng suối vô tận, khóc mãi không cạn.

Nhưng mà tác dụng của thuốc thật sự quá mạnh đối với cô bé, chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng từ từ dừng lại.

chỉ nghe bộp một tiếng thì cái đầu nhỏ bé rơi xuống chân của Bé Ba.

Cậu bé sợ hãi đến nỗi nhanh chóng khôi phục lại suy nghĩ của mình.

Cậu bé cúi đầu nhìn xuống thì thấy Đường Ngọc Nhi ngủ gục trên bắp chân mình. Cuối cùng nó cũng thanh tĩnh nên cậu bé có thể suy nghĩ kỹ càng.

Bé Ba suy nghĩ một lúc, quyết định thử gỡ sợi dây trên tay mình trước.

Trường mẫu giáo.

Biểu cảm của năm cậu bé rất trang nghiêm.

Khi Bé Hai nhận được thông báo tín hiệu khẩn cấp từ Bé Ba và nhìn cô giáo Diệp biến mất thì mà người vẫn chưa quay lại thì cậu bé biết có điều gì đó không ổn.

Khi ra khỏi lớp, những đứa trẻ khác đang chơi, chỉ có năm anh em tìm một nơi yên tĩnh và ngồi xuống bàn bạc tình hình.

Bé Hai sắc mặt nặng nề.

“May mắn thay, chúng ta có cài đặt thiết bị theo dõi định vị vệ tinh trên đồng hồ của mình, nếu không chúng ta sẽ không biết rằng em ấy đã bị đưa ra ngoại ô”

Bé Lớn tự trách mình một chút.

“Vừa rồi anh nên bắt mạch cho Bé Ba, nếu không sẽ không bị bắt đi”

Bé Tư: “Không vội, hãy nghĩ biện pháp cứu người trước đã nếu không thì muộn mất”

Bé Năm: “Ngọc Nhi dường như cũng đã bị bắt đi, có thể ba mẹ cô bé cũng không biết về điều đó.”

Bé Sáu: “Gọi ba, mẹ, chú Văn Mặc Tích và chú Đằng Dạ Hiên đi. Chúng ta hãy bắt đầu từ đây, và mọi người sẽ cùng nhau giải cứu họ”

“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi”

Bọn trẻ vừa thảo luận xong thì bỗng nghe thấy tiếng gọi của cô giáo khác.

“Các con mau tới đây, cô giáo vừa nhận được điện thoại của cô giáo Diệp nói rằng Bé Ba đang ở bệnh viện, ba và mẹ các cậu đang vội vàng chạy tới, nên nhờ cô đưa các con đi xem vòng”

Đó là cô giáo Vương đến nói chuyện, cô ấy thường có mối quan hệ tốt với cô giáo Diệp, cô ấy là giáo viên phụ trách dạy tiếng Anh ở trường mẫu giáo của họ.

Các cậu bé nhìn nhau, tỏ vẻ vâng lời, sau đó ngoan ngoãn lên đường cùng cô giáo Vương.

Trên đường đi.

Mấy đứa bé cẩn thận quan sát cô giáo Vương, cô ấy cũng có chút căng thẳng, trông cô ấy không giống người xấu.

Nhưng mà những đứa trẻ có thể nhận ra rằng hướng lái xe không phải là để đến bệnh viện.

Bé Hai quyết định thử nghiệm.

“Cô Vương, đây có phải là đường đến bệnh viện không?” Giáo viên Vương đã sững sờ trong vài giây trước khi giải thích. “Cô giáo Diệp nói rằng ba và mẹ của các con biết một bác sĩ rất giỏi. Ông ấy sống trong một biệt thự trên sườn đồi ở ngoại ô, Bé Ba và Đường Ngọc Nhi đang được điều trị ở đó, vì vậy cô ấy đã yêu cầu cô đưa các con đến đó.”

“Cô đã gọi cho ba và mẹ của chúng con chưa?”

“Đã gọi rồi, nhưng mà điện thoại thông được. Tín hiệu ở ngoại ô hình như không tốt lắm, đừng sợ, cô giáo sẽ không hại các con đầu. Nếu có chuyện gì thì cô nhất định sẽ bảo vệ các con.”

Cô giáo Vương dường như không nói dối.

Nhìn chung bọn trẻ đã hiểu rõ sự việc, nên chúng không còn hỏi thêm nữa và tiếp tục làm những đứa trẻ ngây thơ và trong sáng. Đồng thời, họ cũng nhấn nút khẩn cấp ở mặt sau của đồng hồ.

Cùng lúc đó thì Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam cùng lúc nhận được tín hiệu cầu cứu từ con trai và cả hai đều biết rằng tình hình không ổn.

Tất cả các nhân viên đều tập trung trong nhà cùng một lúc.

Phong Thần Nam bật máy tính của Bé Hai, bẻ khóa và bắt đầu sử dụng vệ tinh để theo dõi vị trí của các con trai mình.

Thời Văn Nghĩa biết cháu trai mình bị nạn thì tim như thắt lại, nắm đấm đập xuống bàn.

“Đồ khốn kiếp, dám bắt cóc bọn nhỏ của tôi, nếu tôi bắt được bọn chúng thì chúng coi như Xong!”

Công Tôn Thanh không quen thuộc với khoa học kỹ thuật, bà ấy cau mày nhìn Phong Thần Nam đang sốt sắng tra vị trí của họ.

“Cái này có thể tìm ra được sao?”

“Được. Chúng là một trong những thiết bị theo dõi vệ tinh do Bé Hai phát triển”

Kể từ lần Ngọc Diệp được đưa đến nhà máy thì Bé Hai đã ghi nhớ rất lâu và đã phát triển một thiết bị theo dõi điều hướng sau khi trở về.

Khi gặp trường hợp khẩn cấp thì chỉ cần nhấn nút khẩn cấp ở mặt sau của đồng hồ để theo dõi vị trí thông qua vệ tinh.

Cũng chính vì vệ tinh được kết nối với vệ tinh nhà họ Thời nên hoàn toàn không lo tín hiệu bị che chắn.

“Đã tìm được rồi, bọn trẻ hiện đang ở một biệt thự ở ngoại ô”