Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 136




Quận Triền Tây, phòng nghiên cứu.

Diên Mạnh Tùng thay bộ vest nam, khoác lên mình chiếc áo choàng trắng, trông khá nam tính, với bộ dạng này không ai có thể liên tưởng anh ta với hình ảnh một cô gái dịu dàng, thùy mị sẽ như thế nào.

Lúc này, Thời Ngọc Diệp đang nằm hôn mê trong một thiết bị trong phòng thí nghiệm, thực hiện quét não và các bài kiểm tra khác.

Lâm Bảo Tâm đứng bên cạnh Diên Mạnh Tùng, lo lắng khi thấy anh ta nghiêm túc như vậy.

“Cậu chủ Tùng, anh có chắc là thật sự muốn chữa cho cô ấy không? Như vậy không tốt đâu, mỗi lần anh giúp người khác trị bệnh, tôi đều phải lo lắng phòng bị, không phải là đã nói những chuyện này đều chỉ giao cho người dưới làm thôi sao, anh tuyệt đối đừng đích thân ra tay?”

Diên Mạnh Tùng liếc anh ta một cái, “Anh rất ồn ào”

Lâm Bảo Tâm tiếp tục thuyết phục: “Không phải là tôi nói anh này, cậu chủ Tùng, anh cũng không phải là không biết tình trạng của bản thân, ngộ nhố trong quá trình điều trị có nguy hiểm, vậy thì tôi phải làm sao để nói rõ với gia tộc của anh đây? Nhà họ Diên tôi không thể đắc tội được đâu!”

“Anh thực sự rất ồn ào”

Hình thức lảm nhảm không có tác dụng, anh ta cũng bó tay, chỉ có thể dậm chân tại chỗ trong lo lăng, nhìn Diên Mạnh Tùng kiên trì thực hiện lời hứa.

Bên ngoài phòng thí nghiệm, hầu như tất cả mọi người đều đã đến nơi, Phong Thần Nam, sáu đứa trẻ, Thời Minh Triết, Đăng Dạ Hiên và Vân Mặc Tích, mọi người đều khó tránh khỏi có chút lo lắng bất an.

Những đứa trẻ ngoan ngoãn xếp thành hàng ngồi trên những chiếc ghế đẩu nhỏ chờ đợi, và lúc này Bé Lớn đang cầm điện thoại di động của mình để trò chuyện.

Tự làm phiền mình: [Vì vậy cậu tự mình tìm được người rồi? Aaaaa có thể nói cho chúng tôi biết cậu làm thế nào mà được không?] Thăm Trầm: [Đi mòn thiết gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!] Tự làm phiền mình: [Lão đại, trình độ ngữ văn của cậu cũng rất đỉnh rồi, thực sự không cần tới nhà trẻ học kiến thức nền nữa đâu.] Thăm Trầm: [Chuyển hướng chủ đề cũng không có cách nào thoát khỏi sự thật là thị lực kém của cậu, ngày hôm đó lục tung cả sân bay mấy lần cũng không thấy, hại tôi thất vọng cả ngày trời.] Tự làm phiền mình: [Cuối cùng người ta không phải còn chủ động tìm tới cửa sao?] Thăm Trầm: [Đấy là nhờ vào phúc của em trai tôi.] Lam Uông ở đầu bên kia điện thoại rơi vào trạng thái trầm lặng.

Nếu sớm biết em trai của cậu có vận may quanh mình như thế, sao không để cậu ta đi tìm đi, cậu lại phái một tên từ nhỏ đã bị vận đen bám riết như tôi đi tìm chuyên gia tẩy não làm gì!

Đương nhiên, câu nói này anh ta cũng không dám nói ra trước mặt lão đại, dù sao bản thân vẫn còn phải nhờ cậy vào cậu ta.

Tự làm phiền mình: [Lão đại, nếu như cậu đã tìm thấy người muốn tìm rồi, vậy thì phương thuốc lần trước tôi nhờ cậu sửa giúp, có thế…] Bé Lớn liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, còn chưa trả lời, lúc này cửa phòng thí nghiệm được mở ra, cậu bé nhanh chóng cất điện thoại đi.

Khi Diên Mạnh Tùng bước ra ngoài, tất cả mọi người ngoài cửa đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta, với sự căng thẳng chờ đợi.

Anh ta bình thản nhìn thẳng xuống, đọc bản báo cáo mà anh ta đang cầm trên tay.

“Não của cô ấy thực sự đã bị tổn thương, khả năng dẫn truyền của các dây thần kinh não xuất hiện sự suy giảm, đó là lý do chính dẫn đến việc mất trí nhớ. Bây giờ rơi vào hôn mê, là bởi vì trong đầu cô ấy sản sinh ra sự xung đột và lôi kéo, đây là từng bị người khác dùng phương pháp bất chính bóp méo ký ức mà dẫn đến”

Những người khác vẫn chưa hiểu ra ý nghĩa của những lời này. Đứng bên cạnh bọn trẻ, Phong Thần Nam đã nắm được trọng điểm, giọng nói trầm thấp âm u cất lên.

“Từng bị người khác bóp méo ký ức?”

“Anh không biết?”

Diên Mạnh Tùng hỏi lại, khiến mọi người không hiểu tại sao.

Phong Thần Nam bối rối hỏi anh ta: “Anh biết?”

Sau đó mọi người nhìn thấy Diêm Mạnh Tùng lộ ra vẻ mặt phức tạp.

“Chuyện đó xảy ra trong thời thơ ấu của cô ấy.

Nếu như đến anh còn không biết, thì tôi có thể là người duy nhất trong làng biết chuyện này”

Mọi người nhìn nhau, dù đã chuẩn bị tâm lý từ lời giải thích của Bé Lớn, nhưng khi nghe Diên Mạnh Tùng nói, vẫn không tránh khỏi kinh hãi.

Diên Mạnh Tùng nặng nề thở dài một tiếng, nói tiếp: “Người bị tẩy não lần đầu tiên sẽ không bị mất trí nhớ ngay lập tức. Ở giữa sẽ có quá trình dần dần thay đổi, khiến người ta từng chút một quên đi. Trong trường hợp này, chỉ cần người thân bên cạnh hơi đề cập đến, còn có thể kịp thời cứu lại được, cho nên người bị tẩy não khó có thể mất trí nhớ hoàn toàn, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi sau đó cô ấy còn bị tẩy não hai ba lần thậm trí là nhiều lần hơn nữa, mới có cách tạo nên kết quả là ký ức bị bóp méo, dù người xung quanh có nhắc đến cũng sẽ không có ấn tượng gì”

Mọi người giật mình.

Không ai có thể ngờ rằng sự thật lại như vậy.

Phong Thần Nam sắc mặt trầm xuống, trong lòng rối bời.

Đến bây giờ mới biết khi kết hôn, thì ra năm đó lúc kết hôn, phát hiện cô hoàn toàn không nhớ gì chuyện hồi nhỏ, không phải là vì cô cố ý, mà là vì trong những năm xa cách đã bị người khác bóp méo ký ứ!

cĐúng là đáng chết.

Nghĩ về lúc đó anh bởi vì bị triệt để lãng quên mà tức giận, lạnh nhạt với cô một khoảng thời gian, anh chỉ mong có thể tát cho mình một cái bạt tai để trừng phạt.

Lúc này, Thời Minh Triết đã lâu không lên tiếng, không khỏi hỏi: “Tẩy não ở cấp độ này, phải tiến hành ở hoàn cảnh như thế nào?”

Diên Mạnh Tùng không hề né tránh, trực tiếp trả lời: “Ngủ một giấc”

.

“Ý tôi là, chỉ cần tiếp cận được giấc mơ của đối phương, là có thể tiến hành kỹ thuật tẩy não.

Một khi bị nhiêu loạn, cô ấy sẽ không phân biệt được đâu là hiện thực và giấc mơ, cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ đều là hiện thực, quên hết chuyện xảy ra ở thế giới thực, là có thể đạt được hiệu quả bóp méo ký ức”

Chỉ một lời giải thích ngắn gọn thôi cũng đủ khiến mọi người như nghe được tiếng sấm sét giữa trời quang.

Bé Lớn mở to mắt hỏi Diên Mạnh Tùng: “Giống như trong phim? Hiệp sĩ của Peeper sao?”

“Gần như vậy”

Đây là lần đầu tiên mọi người nghe nói có những phương pháp như vậy. Dù sao, kỹ thuật tẩy não cũng không được phổ biến, các cơ quan chức năng chuyên môn chưa có nhiều kết quả nghiên cứu về não người, đối với hầu hết mọi người, kỹ thuật tẩy não chỉ là một thứ trên danh nghĩa, vì nghe có vẻ phi khoa học.

Tuy nhiên, có những thứ nghe có vẻ phi khoa học, là vì trong lĩnh vực khoa học trước mắt vẫn chưa có người khai thác đến điểm mù này.

Và Diên Mạnh Tùng là người nắm bắt được điểm mù này, nên mới trở thành chuyên gia tẩy não.

“Phương pháp điều trị này có nguy hiểm gì không?”

Đột nhiên, Bé Ba nội tâm, lên tiếng hỏi một câu như vậy, cũng là nhắc nhở những người khác.

Trước khi Diên Mạnh Tùng lên tiếng, Lâm Bảo.

Tâm, người theo sau đã trả lời trước.

“Tất nhiên là có. Nó không chỉ nguy hiểm cho mẹ của các cháu, mà còn là một mối nguy hiểm lớn đối với cậu chủ Tùng của chúng tôi, mọi người không biết, anh ấy mỗi lần chữa bệnh xong cho người khác đều sẽ…aaa, đau quá! Tôi sai rồi cậu chủ Tùng, xin hấy lưu tình!”

Lâm Bảo Tâm bị đạp mạng vào chân trái, đau đớn ôm chân nhảy về phía trước, Diêm Thiến Thiến vẻ mặt ghét bỏ than thở: “Anh thực sự rất ồn ào”

TEIIG: Anh ta một lòng vì tốt cho ông chủ, nhưng ông chủ lại không cho anh ta nói sự thật, làm người thực sự quá khó rồi, anh ta không muốn làm nữa.

Nhưng lời nói của Lâm Bảo Tâm đã bị mọi người nghe thấy.

Trong lòng mỗi người đều có chút vướng bận, có nên nhờ anh ta giúp đỡ không?

Phong Thần Nam trầm mặc hồi lâu, lúc này mới vươn tay đặt ở trên vai Diêm Thời Ngọc Diệp, trịnh trọng nói: “Phong Thần Nam, anh nắm chắc mấy phần?”

“Chuyện này hiện tại không dễ nói đâu, cần phải kiểm tra trước, loại bỏ sạch sự hỗn loạn trong trí nhớ của cô ấy, mới có thể cho mọi người câu trả lời được”

Thời Minh Triết bổ sung câu hỏi: “Cô ấy đang hôn mê, làm thế nào để kiểm tra?”

“Chỉ cần tôi có thể vào giấc mơ của cô ấy một cách suôn sẻ, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng còn một điều kiện nữa là tôi cần sự hợp tác của người thân, mới có thể phán đoán chính xác mức độ hỗn loạn của cô ấy, cũng tiện để sửa lại”