Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 135




Khi Diên Mạnh Tùng và Lâm Bảo Tâm bước vào phòng bệnh VIP, bọn họ đã thu hút sự chú ý của sáu đứa trẻ.

Mọi người nhìn nhau mấy cái, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Lâm Bảo Tâm chớp chớp mắt, lắp bắp hỏi: “Là sáu anh em sinh đôi sao?”

Trời ạ, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đứa trẻ giống hệt nhau như vậy, anh ta còn tưởng những tin thế này chỉ có thể nhìn thấy trên phim truyền hình thôi, nhưng không ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến, quá thần kỳ rồi!

Diên Mạnh Tùng liếc nhìn trợ lý với vẻ mặt không nói nên lời, ngạc nhiên gì chứ?

Những đứa trẻ này trông quá giống Phong Thần Nam, tuy nhìn còn non nớt nhưng trong cử chỉ lại chững chạc như người lớn, không nghỉ ngờ gì nữa, chúng chắc chắn là con của anh, giống hệt như Phong Thần Nam khi còn bé.

Tuy nhiên, điều bất ngờ là Thời Ngọc Diệp thực sự đã kết hôn và có con với Phong Thần Nam, mặc dù đã được nhắc đến trong thông tin mà anh ta tìm được, nhưng khi tận mắt chứng kiến, anh ta vẫn cảm thấy vô cùng bàng hoàng.

Không ngờ, đôi bạn trẻ bị lũ trẻ trong làng chê cười khi còn nhỏ thực sự đã đơm hoa, kết trái, quả là đáng ghen tị.

Sáu đứa bé nhìn nhau, sau đó cử ra Bé Lớn làm đại diện, hỏi: “Hai người là ai?”

“Chúng ta là bạn cũ của cô ấy, nghe nói cô ấy xảy ra chuyện, cho nên tới thăm.”

Lâm Bảo Tâm nói ra lý do đã chuẩn bị sẵn, lại dấy lên sự nghi ngờ trong mắt bọn trẻ.

Bé Hai không lưu tình bóc trần ngay tại chỗ, tỏ vẻ nghi ngờ: “Nhưng chúng tôi không tiết lộ chuyện mẹ nhập viện, hai người rốt cuộc là từ đâu biết được tin tức?”

“Cái này sao…”

Lâm Bảo Tâm không biết phải làm gì tiếp.

Diên Mạnh Tùng liếc nhìn trợ lý vô dụng bên cạnh, đành phải tự mình lên tiếng: “Chú là bạn thời thời thơ ấu của ba và mẹ các cháu, không phải người xấu, cho nên không cần cảnh giác với chúng tôi như vậy.”

Giọng nói cao ngất vang lên, so với khí chất thanh lịch nho nhã này hoàn toàn không đối xứng, nếu như anh ta không mở miệng, còn thực sự nhìn không ra là một người đàn ông giả nữa.

Bọn trẻ sững sờ hồi lâu, tuy không ngạc nhiên về giới tính của người này nhưng lượng thông tin đối phương nhắc đến lại quá lớn.

Vậy là mẹ và bố từ khi còn nhỏ đã quen biết rồi? Thông tin tuyệt vời!

Bọn trẻ chưa bao giờ nghe thấy mẹ đề cập đến chuyện lúc nhỏ, bởi vì đã hoàn toàn không có ký ức, lúc này đột nhiên không báo trước xuất hiện một người nói là bạn lúc nhỏ của cô, mấy đứa trẻ theo bản năng cảm thấy thân thiết hơn vài phần, cuối cùng đồng ý để hai người họ tiến lại gần giường bệnh để thăm.

Cũng không để vuột mất cơ hội hỏi lại chuyện “Chú thực sự là bạn hồi nhỏ của mẹ cháu sao? Vậy hoàn cảnh cuộc sống lúc nhỏ của mẹ như thế nào?”

“Lúc nhỏ mẹ chúng cháu thích chơi cái gì? Có thông minh không?”

“Lúc trước mẹ tên là Hoắc Băng Tâm sao lại chuyển thành Thời Ngọc Diệp ạ? Hơn nữa làm sao mà mọi người lại biết mẹ nhập viện vậy?”

“Có thể nói cho bọn cháu biết những chuyện trước kia của mẹ được không?”

Những câu hỏi của bọn trẻ khiến Diên Mạnh Tùng khó hiểu: “Mẹ các cháu từ trước đến nay chưa từng nói những thứ này sao?”

Bé Năm nhún vai: “Mẹ mất trí nhớ rồi, sớm đã mất đi ký ức thời thơ ấu.”

Câu trả lời này khiến Diên Mạnh Tùng bị kinh ngạc mất vài giây, ngập ngừng hỏi: “Mất trí nhớ là chuyện gì vậy?”

Mấy đứa trẻ vừa bị hỏi, liền nhận thức được bản thân hình như đã nói điều gì không nên nói, chột dạ ngậm miệng lại, đem quyên nói chuyện giao cho Bé Lớn.

Không thể nói linh tỉnh được, ngộ nhỡ để lộ quá nhiều bí mật thì không tốt.

Văn là để anh cả làm người đại diện thì an toàn hơn.

Bé Lớn nâng lông mày, thản nhiên thừa nhận: “Mẹ thực sự là mất trí nhớ rồi, từ lúc chúng cháu sinh ra mẹ đã như vậy rồi”

“Hoàn toàn không nhớ gì cả?”

“Không, mẹ nói có một số ký ức rời rạc, nhưng hầu hết đều rất mâu thuẫn, nhưng đối với ký ức lúc nhỏ, mẹ hoàn toàn chưa từng đề cập đến, có lẽ cũng là quên sạch rồi?”

Diên Mạnh Tùng nhìn trợ lý với vẻ mặt phức tạp, sau đó quay đầu lại.

Từ cuộc trò chuyện với bọn trẻ, cảm thấy rằng logic trong lời nói của chúng rất có manh mối, bớt đi một chút tính trẻ con, nhiều hơn một chút khôn ngoan, vừa nhìn là biết là những đứa trẻ trưởng thành thông minh.

Vì vậy, những lời mà mấy đứa trẻ nói, có lế không phải là giả.

Diên Mạnh Tùng thực sự không ngờ tới bạn cũ của mình lại trải qua tai nạn như vậy, có chút hận bản thân không trở về thành phố Hải Phòng sớm hơn một chút để gặp cô, nếu không, anh ta nhất định có thể giúp Thời Ngọc Diệp tìm lại ký ức một lần nữa.

Hơn nữa, Thời Ngọc Diệp còn là ân nhân cứu mạng của anh ta.

Nhìn lại Thời Ngọc Diệp, người tái nhợt như tờ giấy trắng trên giường bệnh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra, trầm giọng lẩm bẩm.

“Một người bị rối loạn trí nhớ, một khi bị kích thích sẽ làm tổn thương não, sẽ rơi vào bất tỉnh.

Nếu không lấy lại được những ký ức đó, có lẽ cô ấy sẽ trở thành người thực vật”

Ngay khi những lời này nói ra, cơ thể của Bé Lớn gần giường bệnh nhất liền run rẩy.

Cậu bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ăn mặc như một cô gái thanh lịch với đôi mắt mở to, cậu bé kinh ngạc đến mức nhất thờ không nói nên lời.

Người này rốt cuộc là ai?

Có thể dựa vào lời kể của người khác cùng với khoảng thời gian ngắn quan sát như vậy, liền chẩn đoán chính xác tình trạng tinh thần của mẹ như vậy, năng lực này chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có đượ!

c Ngay cả các bác sĩ chuyên nghiệp cũng khó có thể chẩn đoán kết quả sau khi quét và đo bằng các dụng cụ khác nhau.

Nếu không phải nghiên cứu rất kỹ về lĩnh vực về hệ thần kinh sọ não, chắc chắn sẽ không thể nhạy bén như người này. Theo nhận thức của Bé Lớn, e rằng chỉ có một người trên thế giới này có thể làm được.

Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt cậu bé chợt mờ đi.

Bởi vì cậu bé nhớ tới từ lâu đã phái người đi điều tra tung tích của chuyên gia tẩy não, kết quả đều vô ích.

Bây giờ, cậu bé cũng không dám dễ dàng đem hy vọng đặt lên người bất kỳ ai nữa…

Trong phòng bệnh, mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Lâm Bảo Tâm còn tưởng rằng câu này là nói với anh ta, không nhịn được mà trừng mắt nhìn.

Nhớ lại những gì bọn trẻ nói vừa rồi, đối chiếu với thông tin anh ta yêu cầu cấp dưới điều tra, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ tên Thời Ngọc Diệp này, thân thế có chút thảm thương.

Anh ta thở dài, đang định cố gắng nói điều gì đó để an ủi bọn trẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng Diên Mạnh Tùng khẽ nói.

“Mọi người đừng lo lắng, chú sẽ chữa khỏi cho cô ấy”

“A?!“Lâm Bảo Tâm kinh ngạc nhìn Diên Mạnh Tùng, vẻ mặt lúng túng, “Cậu chủ Thiên, anh không phải là nghiêm túc đấy chứ?”

Nhưng câu trả lời mà anh ta nhận được lại là ánh mắt nghiêm túc của Diên Mạnh Tùng.

Khuôn mặt của Bé Lớn lúc này rất phức tạp, hơn nữa những đứa trẻ khác cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Sao mà người đàn ông này bộ dạng hình như rất lợi hại?

Vừa nhìn đã nhìn ra được tình trạng bệnh của mẹ, hơn nữa còn rất tự tin rằng mình có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Không cần biết anh ta lại lợi hại thế nào, có thể có phải chuyên gia tẩy não mà Bé Lớn nói không? Nếu như vậy, hình như cũng có thể thử xem.

Nghĩ đến việc này, Bé Sáu nghiêng đầu hỏi anh ta: “Chú, chú là bác sĩ sao?”

Diên Mạnh Tùng gật đầu, “Đúng vậy”

“Chú có chuyên gia tẩy não lợi hại như vậy sao? Nếu như có, vậy thì chúng cháu sẽ giao mẹ cháu cho chú”

Lời nói trẻ con của Bé Lục khiến Diên Mạnh Tùng hơi sững sờ, nhưng Lâm Bảo Tâm ở bên cạnh lại cảm thấy thích thú.

“Nhóc con, sao mấy cháu lại to gan đặt niềm tin vào anh ấy, bởi vì…”

Trước khi nói xong, anh ta đột nhiên dừng lại, nghĩ tới bản thân không tán thành cách chữa bệnh cho mọi người của Diên Mạnh Tùng, vẻ mặt trở nên rất mất tự nhiên.

Bé Sáu ngây thơ vẫn đang chờ anh ta nói xong, chớp chớp mắt hỏi: “Vì cái gì?”

Lâm Bảo Tâm cảm giác được ánh mắt đồng thời cùng nhìn tới đầy mong chờ của mấy đứa bé, muốn nói lại thôi, vẫn chưa chuẩn bị xong phải nói dối như thế nào để che đậy, lúc này Phong Thần Nam đã từ phòng vệ sinh quay ra, tự nhiên mở lời hỏi một câu.

“Diên Mạnh Tùng, anh sẽ trị khỏi bệnh cho cô ấy có phải không?”