Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 113




Tập đoàn Phong thị.

Đằng Dạ Hiên vội vội vàng vàng báo cáo tin tức.

“Tổng giám đốc Phong, nhận được tin tức rồi.

Tô Thị đang liên lạc với các mối quan hệ cá nhân, nhất quyết muốn làm thương hiệu Bảo Thắng mất trắng.”

Phong Thần Nam ngẩng đầu lên khỏi đống hồ sơ, vẻ mặt bình thản: “Sao bọn họ không làm gì Phong thị?”

“Dường như vẫn đang chuẩn bị, có lẽ là do chưa chắc chắn trăm phần trăm nên tạm thời gác lại trước. Tin tức nội bộ nói rằng ông Tô và bà Tô vừa mới tới Bảo Thắng, sau khi rời đi thì lập tức †ìm người chuẩn bị ra tay với Bảo Thắng, muốn Bảo Thắng biến mất hoàn toàn tại thành phố Hải Phòng. Ngoài ra, bọn họ còn tìm cách mua lại công ty đại diện của Tô Cẩm Tú”

“Việc này có liên quan gì đến công ty đại diện của Tô Cẩm Tú?”

“Thưa tổng giám đốc Phong, thương hiệu Bảo Thắng và công ty đại diện của Tô Cẩm Tú đều là sản nghiệp đứng tên nhà họ Thời ạ-”

Phong Thần Nam đã hiểu, gật đầu, trầm giọng dặn dò: “Vậy thì làm cho đám người đó biết, muốn đụng chạm với người phụ nữ của tôi à, đừng hòng mơ tưởng.”

“Vâng ạ-”

Sau khi Đằng Dạ Hiên ra khỏi văn phòng thì một lúc lâu sau, một cú điện thoại gọi đến.

Phong Thần Nam liếc mắt nhìn cuộc gọi hiển thị, đặt cây viết trong tay xuống, bấm trả lời cuộc trò chuyện, lập tức, giọng nói hung tợn của ông Tô truyền đến từ ống nghe.

“Cậu đang cản trở tôi ra tay với Bảo Thắng đấy à?”

Phong Thần Nam mặt không đổi sắc, nói: “Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi đây.”
"Ban đầu tôi còn nể vì hai nhà còn giữ quan hệ tốt nên mới đồng ý gả con gái cho cậu. Không ngờ cậu lại phụ lòng nó hết lần này đến lần khác, bây giờ còn gây ra vụ việc này, đúng là khiến lòng người Lạnh lẽo! Lần này, cho dù là cậu, hay là cả đàn bà kia, tôi đều không bỏ qua cho đâu! Cậu cứ chờ mà xem
Ông Tô đùng đùng mắng chửi một trận, thật ra lời nói của ông ta cũng đã được xem như là khách khí Dù thế nào ông ta cũng gần như chứng kiến Phong Thần Nam trưởng thành, hãy còn cư xử với anh như em bé.
"Nếu bác Tô muốn trả thù cho hả da thì cứ nhằm vào cháu, đừng gây rắc rối cho những người khác nữa. Đây là đề nghị cuối cùng tôi đưa ra vì nể bác à bậc cha chú. Bác nên nhân lúc bấy giờ vẫn còn kịp mà thu tay lại, nếu không thi, tôi cũng chẳng thể cam đoan sẽ có chuyện gì xảy ra đâu: "Cậu đang đe dọa tôi đấy à?”
“Chỉ nhắc nhở một câu thôi mà”

“Khiến con gái tôi bị tổn thương sâu sắc như thế, mà giờ cậu còn dám đối nghịch với tôi?”

“Suốt mấy năm nay, tôi đã thể hiện rõ ràng ý định không tái hôn rồi, cũng chưa từng để Tô Cẩm Tú hy vọng điều gì”

Ông Tô nổi cơn lôi đình: “Ý của cậu là con gái tôi gieo gió gặt bão chứ gì?”

“Người phụ nữ của tôi chỉ có một mà thôi, đừng đơn phương tình nguyện nữa, kết quả cuối cùng cô ta cũng chỉ thêm thua thiệt rồi lại oán giận, đổ lỗi cho cô ấy mà thôi”

“Giỏi lắm! Giỏi lắm! Phong Thần Nam, nếu cậu đã muốn đối nghịch với tôi, thế thì tôi đây cũng không để cậu yên thân nữa đâu. Cậu và con đàn bà của cậu đừng hòng tiếp tục ở lại thành phố Hải Phòng!”

Phong Thần Nam nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi nhắc nhở lần cuối đây, đừng trêu chọc cô ấy nữa, nhà họ Thời bác không dây vào được đâu.

Đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không để bác tùy ý làm tổn thương cô ấy đâu”

“Tôi trái lại còn muốn xem cô ta và người anh trai dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng của cô ta còn có thể gây ra sóng gió gì mới lạ không đấy!”

Ông Tô hừ lạnh cúp máy, tức giận đến nỗi tai mũi đều bốc khói, cơn tức tắc nghẹn trong lòng khiến ông ta vô cùng khó chịu.

“Sao rồi? Cậu ta nói thế nào? Là cậu ta đang cản trở chúng ta ra tay thật ư?”

“Chẳng thế còn gì nữa!”

“Mất công ngày trước tôi còn coi trọng cậu ta như thế, đúng thật là cái thứ vô ơn”

“Đã muốn nhúng tay cản trở tôi thế thì cũng đừng trách tôi không khách khí, cùng trừng phạt cả cậu ta luôn. Tình nghĩa qua lại với nhà họ Phong hôm nay chấm dứt hoàn toàn!”

“Nhưng mà con gái, nó… Nếu con nó biết chúng ta đối phó Phong Thần Nam, có phát cáu không? Nhìn con nó khóc lóc về nhà sáng nay, lòng tôi vỡ nát cả Chuyện mà bà Tô lo lắng cũng là nỗi băn khoăn của ông Tô.

Ông ta nghĩ nghĩ, nghiến răng nghiến lợi.

“Mặc kệ mấy chuyện đó đi. Dù thế nào thì những kẻ làm con gái tôi đau lòng, tôi nhất định phải khiến chúng phải nếm trải sự đau khổ”

Khi ba Phong đi đến tập đoàn Phong thị, Phong Thần Nam hãy còn đang xử lý chuyện phía Tô Thị.

Mọi người trong ngoài văn phòng bận đầu tắt mặt tối, gọi điện thoại, quan sát thị trường chứng khoán, làm báo cáo, hỗn loạn đến nỗi ba Phong còn tưởng mình đi vào doanh nghiệp cổ phiếu.

“Tổng giám đốc Phong, chủ tịch hội đồng quản trị Phong đến đây ạ”“

Nếu không được Đằng Dạ Hiên nhắc nhở, tổng giám đốc Phong còn đang đắm chìm trong đống công việc bộn bề, hoàn toàn không phát hiện ba mình đã đi vào văn phòng.

Anh ngẩng đầu, chỉ thấy ba Phong vẻ mặt sa sầm đi đến đối diện, ngồi xuống.

Hai ba con đã lâu ngày chưa gặp mặt nhau.

Mặc dù vào buổi tiệc tối ở đêm hội đấu giá hôm đó, họ cũng chỉ liếc nhau một cái từ phía xa, chưa từng nói chuyện với nhau.

Đẳng Dạ Hiên dẫn ba Phong vào trong phòng rồi lập tức thức thời rời đi. Vừa đi ra văn phòng, anh ta tức khắc thấy thư ký rướn cổ lên nhìn xung quanh.

“Chủ tịch Phong đi vào rồi à?”

Anh ta gật đầu: “Không biết có phải hai người họ đang gây gổ hay không nữa”

“Lần trước chủ tịch Phong đến còn đập hỏng cửa thủy tinh bên cạnh đấy, hiện giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ hãi đây này”

“Chúng ta vẫn trốn xa một chút thì hơn.”

Trong văn phòng.

Ba Phong nhìn vẻ mặt không cảm xúc của con trai, hừ lạnh một tiếng, nói: “Mấy thứ đang đồn đại trên internet là chuyện thế nào đấy hả?”

“Như suy đoán của ông thôi.”

“Cô ả đó thật sự là Hoắc Băng Tâm?”

Phong Thần Nam ngẩng đầu nhìn về phía ba mình, cảm thấy hơi bất ngờ trước giọng điệu thân thiết đó của ông ta, hỏi: “Mẹ sai phái ông tới hỏi à”

“Bà ấy đã tức điên lên rồi” Ba Phong lạnh lùng hừ lạnh một tiếng: “Nếu không vì sợ bà ấy tới đây phát nát tòa nhà này, còn lâu tôi mới đích thân ra trận”

Phong Thần Nam giựt giựt khóe miệng.

Anh hãy còn nhớ người tới đây đập nát cửa thủy tinh trong văn phòng mình lần trước chính là ông bố đang ngồi trước mặt, giờ lại còn không biết xấu hổ nói xấu mẹ nữa.

Quả nhiên là người cùng nhà, không chỉ nóng tính hung bạo, mà còn kiêu ngạo sĩ diện.

“Nếu ông tới đây chỉ để răn dạy tôi thì miễn đi.

Cho dù như thế nào, tôi tuyệt không đi xin lỗi nhà họ Tô đâu, cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt người yêu tôi nữa”

“Ông đây muốn dạy bảo mày mà còn cần sự đồng ý của mày chắc?? Rốt cuộc ai mới là ba hả?”

Phong Thần Nam lựa chọn câm miệng, không tranh cãi thêm, rất sợ một lần bất cẩn chọc giận ba mình, ông ta lại tiện tay đập hư sạch mấy đồ vật trong văn phòng.

“Khai báo trung thực cho tôi, đám trẻ đó là con ruột cậu thật không?”

“Tôi không nói dối.”

“Đã xét nghiệm DNA chưa?”

“Không cần thiết.”

“Cậu không sợ nhận con fake à?”

“Dáng vẻ của bọn nó giống tôi.”

“Khi nào rảnh thì dẫn về nhà cho tôi xem, tôi quan sát thay cậu.”

Phong Thần Nam chẳng hiểu ra sao, nhướng mày.

Bình thường thì trước giờ ba anh đều lạnh lùng băng giá, thậm chí chưa nói được hai câu đã bắt đầu tức tối rống lên, mà thái độ của ông ta hôm nay khiến anh nghi ngờ. Chẳng lẽ ba mình đã bị đổi hồn?

Ban đầu ba Phong còn giữ vẻ xụ mặt, nhưng lại bị ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chòng chọc của con trai làm cho mất tự nhiên, khóe miệng co giật.

“Dù sao thì việc này cậu cũng xử lý tử tế cho tôi. Thể diện nhà họ Phong bị cậu quét sạch rồi đấy, ông đây bây giờ chẳng có lấy một người bạn, nếu ngay cả cháu trai cậu cũng không dắt về cho.

tôi nom, tôi sẽ tìm người giết chết cậu.”

Phong Thần Nam rốt cuộc đã nghe hiểu rồi.

Hóa ra là vì sáu đứa cháu, ba mới thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như thế.

Nếu là khi khác, gây ra chuyện tày đình như thế, ông ta đã trực tiếp mắng to để khai vị, sau đó nhân tiện dâng lên mấy món đấm đá để cho Phong Thần Nam ăn từ lâu rồi.

Đúng là không ngờ, ông ba thần diệu có tiếng mặt đen này thế mà cũng muốn gặp cháu trai?

Sao trước kia không thấy ông ta thể hiện mình là một người yêu trẻ con nhỉ?

Nghĩ đến đây, Phong Thần Nam không khỏi đảo mắt, thành thật nghiêm túc từ chối ba mình: “Không được.”

“Tôi không trưng cầu ý kiến của cậu, tôi đang ra lệnh cho cậu, rõ chưa!”