Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 112




Rời khỏi Bảo Thắng, bà Tô nghĩ đến thái độ mới vừa rồi của Thời Uyển Ngôn, lập tức cảm thấy bực bội.

“Ÿ vào mình có chỗ dựa đã kiêu ngạo thế rồi.

Tưởng con gái nhà mình không có ai giúp đỡ, có thể bị người khác tùy ý bắt nạt chắc? Bạn già à, ông nên nghĩ cách gì đi thôi. Bọn họ còn dám uy hiếp chúng ta nữa đấy, thật sự hơi quá đáng rồi”

Ông Tô hít một hơi thật sâu, kìm nén tất cả những cảm xúc khó chịu xuống, cố gắng giữ vững lý trí.

“Yên tâm, nó cũng là con gái tôi, tôi chắc chắn không để Cẩm Tú tiếp tục đối mặt với những vụ việc này.”

“Ông có cách gì không?”

“Lúc trước tôi có quen biết một vài dòng họ ở thành phố Hải Châu, người đứng sau rất vững chắc, còn có rất nhiều cách khác. Tôi nghĩ có lẽ họ sẽ giúp đỡ một chút.”

“Thế còn công ty đại diện thì sao đây?”

“Nếu không hợp tác được nữa thì chúng ta đổi một công ty khác cho con nó thôi.”

Bà Tô lắc đầu: “Không, không, mua luôn công ty đại diện về tay đi. Tuy rằng tôi không tin công ty đó là sản nghiệp đứng tên nhà họ Thời bọn họ, nhưng cứ mua công ty về trước đã. Chúng ta có thể vừa cảnh giác sau này bọn họ sẽ ra tay từ công ty để đối phó Cẩm Tú. Con gái nhà mình vẫn phải làm ngôi sao lớn đấy, hành trình trở thành ngôi sao cũng phải thuận buồm xuôi gió.”

“Lời bà hợp lý đấy, để tôi sai người đi sắp xếp việc này” Ông Tô khựng lại một chút, đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức quay đầu nhìn vợ: “Tôi nhớ nhà bà có họ hàng đang kinh doanh phỏng?”

“Đúng, đúng là có một ông anh họ đang làm, hơn nữa công ty đó cũng đã lên thị trường mười năm rồi”

“Thế bà còn cách thức liên lạc với nhà anh ấy không?”

Ông ta vừa hỏi câu đó khiến bà Tô kinh ngạc không thôi: “Bạn già à, chẳng lẽ ông định…”

“Không sai, đã đối phó thì phải ra tay triệt để.

Không phải anh họ của bà có rất nhiều bí quyết à?

Nếu có thể giúp được chúng ta, không khéo còn nhân tiện chiếm được thương hiệu smartphone S vào tay ấy chứ”

“Tôi đồng ý, hai anh em nhà kia đúng là khinh người quá đáng. Chúng ta cũng phải làm cho hai đứa kia hiểu được, nhà họ Tô không phải nhà có thể trêu vào!”

“Nhưng mà không biết anh họ bà có bằng lòng giúp chúng ta không đây.

Bà Tô lập tức phủ quyết nỗi lo của ông Tô: “Yên tâm, lúc nhỏ quan hệ giữa tôi và anh họ cũng hòa thuận lắm. Khi trước, lúc anh ấy còn đang xây dựng sự nghiệp tôi còn vay hộ không ít tiền đầu. Lần này chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, chắc chắn anh ấy sẽ giúp chúng ta”

“Được, vậy thì chúng ta về nhà rồi nhanh chóng liên lạc thôi.”

Phía bên công ty.

Từ sau khi bị gọi lên vặn hỏi vào buổi sáng, nhân viên trong ban thiết kế vẫn luôn thấp thỏm không yên, đi khắp chốn tìm người để hỏi thăm kết quả.

Phó Uyển Hân bị bọn họ quấn lấy rất nhiều lần, cũng sắp phát điên đến nơi.

“Tôi nói các anh các chị này, có thể đừng hỏi tôi nữa được không? Tôi cũng không phải ban lãnh đạo của công ty, sao tôi biết kết quả được hả? Hơn nữa, nếu mấy người không nói xằng bậy gì trên internet, thì trăm phần trăm không bị công ty sa thải mà!”

Các đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào.

Tuy rằng bọn họ không làm những điều đó, nhưng việc bắt nạt Thời Uyển Ngôn lúc trước đã trở thành sự thật.

Ngộ nhỡ đột nhiên cô ghi thù, không khéo tất cả bọn họ đều không thể ở lại công ty làm việc nữa.

€ó đồng nghiệp bắt đầu mụ mụ mẫm mẫm oán trách.

“Đều tại Lâm Gia Thanh hại chúng ta. Nếu không tại anh ta, chúng ta đã sớm tạo quan hệ tốt với Thời Uyển Ngôn, cũng không đến mức khiến lòng người hoang mang như thế này.

“Đừng nói nữa, hiện giờ anh ta mới là người có thể bị sa thải nhất đấy. Nhiều lần giáp mặt nhằm vào Thời Uyển Ngôn, chỉ e William sẽ không bằng lòng bỏ qua cho anh ta đâu”

“Lo quá, tới giờ tôi vẫn còn vừa nghĩ vừa lo sợ đây. Cô nói xem rõ ràng cô ấy có ô dù tán rộng và vững chắc như thế rồi, sao còn khăng khăng tới đây làm nhà thiết kế nữa chứ? Tùy tiện mở một công ty chơi chơi cũng đâu có vấn đề gì…”

Phó Uyển Hân nghe các đồng nghiệp suy đoán, không dám nói xen vào.

Cái công ty này vốn là của Thời Uyển Ngôn rồi, cô cần gì phải mở thêm công ty nào để chơi nữa?

Bây giờ trò chơi thịnh hành nhất vẫn là chủ tịch siêu giàu giả nghèo thử lòng và cái kết đấy.

Cô ấy vừa thầm nghĩ, vừa ra khỏi phòng trà nước thì thấy Lý Mạn Như vẻ mặt kích động ra khỏi ban.

“Biểu cảm và động tác này, hình như hôm qua cũng thấy ha? Lén lén lút lút, thật không hiểu cô ta muốn làm gì nữa…”

Miệng thì lẩm bẩm, hai chân cô ấy không tự chủ được, lặng lẽ đuổi theo sau.

Lý Mạn Như đi tới góc cầu thang mà trong giờ làm việc không có ai đi qua. Có thể nói đây là nơi an toàn, vô cùng vắng vẻ.

Phó Uyển Hân đợi đến khi cô ta hoàn toàn đóng kín cửa mới lặng yên tới gần. Vì thế, cô ấy tức khắc nghe thấy nội dung Lý Mạn Như đang nói qua điện thoại.

“Cô đừng hỏi tôi nữa, làm sao tôi biết mấy tình huống cụ thể đó được? Cho tới giờ cô ta cũng chưa bao giờ nói thân phận thật của mình, tôi cũng hiểu nhầm nên mới thế chứ”

“Chuyện loan tin trên mạng internet chắc chắn không dính dáng đến cô đâu. Kế hoạch của chúng ta rất hoàn hảo, chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu, có tìm thì cũng phải tìm đến Tô Cẩm Tú mới đúng”

“Cho dù bị tố cáo thật, tôi cũng có cách xử lý rồi. Minh Anh, cô yên tâm, chỉ cần tôi cô đều không thừa nhận, trăm phần trăm không có người điều tra ra đâu.”

Nghe thấy cuộc trò chuyện chứa lượng tin tức khổng lồ, Phó Uyển Hân che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cô ấy hoàn toàn không thể tin được, tin đồn về Thời Uyển Ngôn trên internet đều do Lý Mạn Như và Mạc Minh Anh cùng nhau biên soạn. Ban đầu cô ấy cũng từng nghỉ ngờ, người loan tin trên internet rất hiểu biết về Thời Uyển Ngôn, có thể là đồng nghiệp trong ban, nhưng sau này, cô ấy cảm thấy tư tưởng của mình quá âm u, vậy nên không suy đoán nhiều nữa.

Thật sự không dự đoán được, giác quan thứ sáu này quá chuẩn!

Lý Mạn Như ngoài mặt hòa thuận với Thời Uyển Ngôn, bình thường nói chuyện cũng giữ vẻ mặt hòa nhã, cuối cùng sau lưng lại đâm thọc nhiều dao găm như thế.

Quá đáng sợi Vất vả lắm mới tiêu hóa hết lượng tin tức, Phó Uyển Hân đang định nhanh chóng về báo chuyện này cho Thời Uyển Ngôn thì lại nghe thấy giọng nói của một người khác vang lên giữa cầu thang.

“Không phải tôi đã nói cô không nên trêu chọc cô ta à? Sao cô lúc nào cũng bỏ ngoài tai lời tôi khuyên thế?”

Phó Uyển Hân nhíu nhíu mày, cảm thấy giọng nói của người đàn ông này rất quen tai, nhưng lại không dám đến gần ngó xem, chỉ có thể đứng cách một cánh cửa nghe lén.

Lúc này, giọng nói đầy vẻ không vui của Lý Mạn Như vang lên.

“Tôi bảo ông đi hỏi thăm chuyện về cô ta, ông vẫn luôn chẳng hỏi thăm được gì. Ông vô tích sự như thế, đương nhiên tôi phải tự ra tay rồi!”

“Thế thì cô cũng không thể trực tiếp đắc tội với người ta chứ! Hiện giờ người trong ban lãnh đạo phải tham gia cuộc họp tạm thời đây này, tôi phải nhanh chóng đến đó đây: “Cuộc họp gì cơ?”

“Không rõ lắm, nhưng chắc chắn có liên quan rất lớn đến chuyện này. Dù sao, bất kể thế nào, cô cũng tự xử lý cho gọn lẹ đi.”

Người đàn ông nói hết còn định nhấc chân chạy đi, lại bị Lý Mạn Như gọi lại.

“Quản lý Lưu, ông phải giúp tôi đấy. Ban đầu tôi chỉ là thấy ấm ức, cũng không muốn xúc phạm cô ấy. Ngộ nhỡ công ty có xử phạt thì ông nhất định phải xin tha giúp tôi đấy!”

“Haiz! Tôi thật đúng là chỉ biết tạo rắc rối cho tôi!”

“Chuyện ông giáng chức tôi lần trước, tôi cũng không oán trách ông, bởi vì tôi biết đó là lỗi của mình. Nhưng lần này thì khác, nếu ông không xin tha giúp tôi, lúc sau tôi sẽ tìm vợ ông kể lại chuyện của tôi và ông đấy.”

“Được rồi được rồi, tôi sợ cô rồi. Tạm thời đừng nói nữa, tôi phải đi họp gấp đây, một lát nữa tìm cô sau”

Sau khi người đàn ông ta bất đắc dĩ phải đồng ý, đề tài trọng tâm của hai người cuối cùng đã kết thúc. Ông ta thuận thế đẩy cửa ra khỏi cửa góc cầu thang, đi về phía thang máy dành cho.

ban lãnh đạo.

Tiếp theo, Lý Mạn Như cũng lặng lẽ mò mẫm đi ra, xác nhận không có ai, cô ta liền đi về hướng phòng của ban thiết kế.

Chỉ còn lại Phó Uyển Hân đứng trong góc tối, trợn mắt há hốc mồm nắm chặt di động, lòng đầy khiếp sợ.

“Không ngờ… lại có chuyện thế này”

“Không được, mình nhất định phải nhanh chóng giao những bằng chứng này cho chị Thời!

Nếu không chị ấy lại bị Lý Mạn Như và quản lý Lưu qua mặt mất!”