Chương 8: Đường về
Ngoại ô thành Trường An, ánh nắng chiếu trên Bá hà, hai bên bờ đều là liễu thụ.
Đi dọc theo bờ sông một hồi lâu, Tiết Bạch cũng kiệt sức.
Hắn dừng lại, chống tay lên đầu gối, cúi người nhìn xuống, thấy Thanh Lam vẫn đang đi đôi giày không vừa chân, liền hỏi: "Có mệt lắm không?"
Thanh Lam có nhiều tâm sự giấu kín cả đêm, khi nghe hắn hỏi thăm, hai mắt liền đỏ hoe.
"Một nô tỳ như ta có gì mà mệt? Chỉ…. chỉ là cảm thấy có chút tủi thân. Đêm qua ta nói chúng ta mai danh ẩn tích, ngược lại làm cho ta trông như vô tình vô nghĩa với chủ gia, hơn nữa còn muốn đồ ngươi tuấn tiếu. Nhưng ngươi nói 'trở về Trường An xoay chuyển tình thế' lại đâu có dễ dàng? Chúng ta tính là nhân vật gì chứ? Những người kia dùng xe ngựa chở chúng ta cả nửa ngày, chúng ta thậm chí cũng khó mà trở về Trường An, đến cả đang ở đâu cũng không biết..."
Nói đến đây, nàng quay lưng lại, lau nước mắt.
Tiết Bạch chỉ vào dòng sông, nói: "Chuyện gì cũng phải làm từ từ, đi dọc theo sông nhất định sẽ có người ở, chúng ta tìm người trước. Được chứ?"
"Ân."
Tiết Bạch rất kiên nhẫn, lại hỏi: "Tìm được người rồi, hỏi rõ đường về Trường An, đem cái áo hồ cừu này cầm đi, thu xếp ổn thỏa, thu thập tâm tình, lại nói bước kế tiếp, được chứ?"
"Được."
Từ khi xảy ra chuyện, Thanh Lam chỉ mới oán thán một câu vừa rồi, nghe hắn nói vậy liền gật đầu, ngược lại tiến lên đỡ lấy Tiết Bạch, nhỏ giọng nói: "May mà có ngươi."
Tiết Bạch khẽ gật đầu.
Hai người dìu nhau đi ngược dòng hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy cây cầu phía trước.
"Nhìn kìa!" Thanh Lam vui mừng, chỉ về phía trước: "Có một chợ nhỏ!"
"Chúng ta có tiền không?"
"Có, trong túi ta còn hai mươi sáu đồng đây."
Dù chỉ là chút tiền lẻ, nhưng nghĩ đến có thể mua đồ ăn, Thanh Lam vẫn rất vui.
Tiết Bạch cười cười, vừa đi vừa nhìn.
Bên cạnh quan đạo có một chợ nhỏ, những phu khuân vác đang ôm tay ngồi xổm bên quầy bán Hồ bính sưởi ấm. Bên cạnh bọn họ là quán trà, đối diện là xa mã phô, tỏa ra một mùi hôi của phân ngựa.
Một lão hán mặt mũi đen sạm sớm đã chuẩn bị sẵn xe lừa, đang cầm bó rơm cố gắng dẫn con lừa bướng bỉnh quay đầu lại.
Mấy đứa trẻ xung quanh trêu chọc không ngừng, vừa chạy quanh xe lừa vừa kêu: "Con lừa ngốc của Trang lão đầu đừng quay lại!"
Xa phu tên là Trang lão đầu này rất tinh mắt, thấy có người đến, liền hô: "Tuấn lang quân, tiếu nữ tỳ, vừa nhìn liền biết là quý nhân muốn đi Trường An, thuê một chiếc xe đi? Xe ngựa quá đắt, xe lừa vừa vặn!"
Mấy đứa trẻ càng kêu to: "Xe lừa không quay đầu cũng không tốt đâu!"
"Đi đi, đừng làm ồn ở đây."
Trang lão đầu xua đuổi lũ trẻ, vội vàng đến bên cạnh Tiết Bạch bắt chuyện, nói: "Lang quân muốn đi Trường An phải không? Từ đây đi xa lắm, ba mươi dặm đường nếu đi bộ phải đi cả ngày, ban đêm thì lạnh... Ai, nữ tỳ giày này cũng không vừa chân."
"Xin hỏi đến Trường An Đông thị cần bao nhiêu tiền?"
"Lang quân nói chuyện quá khách sáo." Trang lão đầu giơ tay tính nhẩm, cười nói: "Ba trăm đồng."
"Đắt thế?" Thanh Lam vừa lấy túi tiền ra, vội vàng che lại.
"Sao lại nói là đắt? Ta đi đi về về cũng mất cả ngày, dù là chở đầy một xe hành lý cũng giá này."
Tiết Bạch hỏi: "Đây là giá bao xe, có xe nào rẻ hơn không?"
Trang lão đầu cười nói: "Có chứ, lang quân có thể chờ các thương gia khác cùng chia sẻ lộ phí, ngồi xe ngựa lớn kia, mỗi người sáu mươi đồng."
"Đa tạ lão bá, chúng ta đi bộ vậy." Tiết Bạch nói: "Xin hỏi có chỗ nào bán giày không?"
"Lang quân quá khách sáo, gọi ta là Trang lão đầu được rồi." Trang lão đầu vẫn vui vẻ, chỉ đường nói: "Mua giày thì phải đến chợ lớn phía trước, cũng phải ba đến năm dặm..."
"Trang lão đầu!"
Một bà lão từ phía nam quan đạo chạy đến, gọi: "Có khách hàng lớn từ Lam Điền huyện đến Trường An, trên đường có xe hỏng bánh, cần chở một nửa thư tịch, lừa có kéo nổi không?!"
"Sao lại không kéo nổi? Mỗi ngày đều cho ăn no nê! Giá cả đã nói rõ chưa?"
"Mau đi đi, còn có tiền thưởng nữa."
Trang lão đầu vui mừng, cũng không cần con lừa bướng bỉnh quay đầu, vội vàng đi ngay.
Tiết Bạch cùng Thanh Lam đi mua Hồ bính.
Trong thành Trường An một cái Hồ bính hai đồng, ở đây lại là ba đồng một cái.
Hai người hy vọng có thể dùng mười sáu đồng mua sáu cái, để còn dư tiền mua giày. Bà lão bán Hồ bính rất tốt bụng, cho bọn hắn thêm một cái.
Từ lúc bị chôn sống đến lúc cầm được chiếc Hồ bính ấm nóng này, Tiết Bạch hít một hơi thật sâu rồi mới cắn một miếng.
Hắn đi trên quan đạo tuyết rơi, nhìn lại mấy lần, cho đến khi không còn nhìn thấy bà lão kia...
~~
"Tiểu lang quân, lại gặp nhau rồi!"
Trang lão đầu nhìn thấy Tiết Bạch và Thanh Lam đi bên cạnh quan đạo, liền vội vàng kéo lại xe lừa, cười chào hỏi.
"Chào lão bá."
"Tiểu lang quân đợi một chút." Trang lão đầu vội xuống càng xe, hành lễ với một người cưỡi ngựa phía sau, nói: "Đại Lang quân, tiểu lão nhi có thể chở bọn họ một đường hay không?"
Đó là một vị nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, để ba chòm râu đẹp, mặt mày thanh tú, thần sắc lãnh đạm, ánh mắt bình thản như giếng cổ, mặc áo choàng màu trắng, đầu đội khăn quấn, một tay cầm cương, một tay cầm một chuỗi phật châu, tuy ăn mặc không hoa lệ, nhưng khí độ lại bất phàm, rõ ràng là danh môn vọng tộc.
Tiết Bạch cùng người này nhìn nhau, chưa kịp nói gì, một tiểu đồng cưỡi ngựa chạy lên, nói: "Trên xe lừa toàn là trân bản thư tịch của chủ nhân ta..."
"Vô Trần." Nam tử trung niên quát ngăn lại tiểu đồng, gật đầu với Tiết Bạch, nói: "Tiểu lang quân nếu không ngại, thì cùng nhau đồng hành, thế nào?"
"Đa tạ tiên sinh." Tiết Bạch hành lễ, nói: "Tại hạ Tiết Bạch, xin hỏi tiên sinh cao danh quý tánh? Để sau này có thể báo đáp."
Hắn đã suy nghĩ kỹ, dù Đông cung muốn chôn sống hắn, hắn cũng không phải là đào phạm, không sợ người biết tên mình, hắn thậm chí còn định cho nhiều người biết tên mình hơn.
"Không cần nói báo đáp." Nam tử trung niên không chịu báo tên, nói: "Đi ra ngoài có nhiều bất tiện, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm."
"Tiên sinh nói rất đúng."
Tiết Bạch hôm nay mới cảm nhận được nhiều bất tiện của cuộc sống thời đại này, càng hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ "giúp đỡ lẫn nhau", cũng hiểu vì sao người xưa lại cùng gia tộc và hàng xóm sống dựa vào nhau.
Nam tử trung niên mỉm cười gật đầu, giục ngựa mà đi.
Ánh mắt hắn vẫn điềm tĩnh, nụ cười này không thấy hoan hỉ, ngược lại có chút từ bi.
Thấy vị khách quý này không thích nói chuyện, nên trên đường đến Trường An, ngay cả Trang lão đầu cũng không dám nói nhiều.
May mắn thay, đoạn đường này bằng phẳng dễ đi, nửa ngày sau đã đến Trường An.
~~
Phía đông thành Trường An có ba cửa thành là Thông Hóa Môn, Xuân Minh Môn, Diên Hưng Môn, gọi chung là "Thanh Môn".
Khu vực Thanh Môn, tửu quán đông đúc, là nơi lý tưởng để uống rượu, vì vậy có câu thơ "Vị ẩm thanh môn tửu, tiên như túy mộng thân".
Đội xe tiến vào Xuân Minh Môn.
Tiết Bạch phóng tầm mắt nhìn xung quanh, liền thấy tửu lâu san sát, cột cờ đung đưa, màn cửa treo cao, rèm đỏ phấp phới. Mỗi tửu lâu đều có biểu diễn, kỹ nữ thổi sáo, nhạc công gõ bát, tạp kỹ vật lộn, còn có thể thấy tửu khách chơi trò ném tên vào bình hoặc tửu lệnh cùng đủ loại trò chơi khác.
Hấp dẫn mắt người nhất chính là những Hồ cơ mời khách trước cửa. Đa phần bọn họ có đôi mắt xanh biếc, tóc hơi xoăn, môi thoa son, khoác lụa mỏng, lộ ra làn da trắng như tuyết, lắc lư eo, liên tục vẫy đôi tay trắng nõn mời khách vào quán.
Nửa thành tửu khách say sưa hát ca.
"Ma Cật!"
Chợt nghe một tiếng gọi, mấy người từ Khang gia tửu lâu chạy ra, hướng về vị nam tử trung niên áo trắng đã chở Tiết Bạch.
"Ma Cật! Ha ha ha, ta đã nói Ma Cật thăng chức thành Khố bộ Viên Ngoại Lang, hai ngày nay sẽ về Trường An nhậm chức."
"Nguyên Nhị huynh?! Lâu rồi không gặp."
"Võng Xuyên biệt nghiệp của ngươi đã sửa sang xong chưa?"
"Đầu năm đã bắt đầu sửa sang chút ít, vì vậy đã làm mấy bài thơ."
"Ma Cật lại có thơ mới?! Ha ha, mau mau mau niệm lên."
"Bất đáo đông sơn hướng nhất niên, quy lai tài cập chủng xuân điền. Vũ trung thảo sắc lục kham nhiễm, thủy thượng đào hoa hồng dục nhiên."
"Hảo! Hảo một câu thủy thượng đào hoa hồng dục nhiên."
"......"
Tiết Bạch nhìn lại nam tử trung niên áo trắng, thoáng kinh ngạc, rồi bật cười như hiểu ra.
Người này được gọi là Ma Cật, rất có thể là Vương Duy Vương Ma Cật.
Nghe bọn họ trò chuyện, hóa ra là Vương Duy có một Võng Xuyên biệt nghiệp tại Lam Điền huyện, nên từ Lam Điền huyện chuyển đến Trường An nhậm chức.
Tiết Bạch ban đầu cảm thấy thật trùng hợp, sau đó lại nghĩ có lẽ không phải vì trùng hợp, với Thịnh Đường thi đàn rực rỡ hiện nay, ai biết hôm nay giữa các Thanh Môn tửu lâu này còn có bao nhiêu nhà thơ nổi tiếng lưu danh sử sách?
Hắn chợt mỉm cười một mình.
Thái tử sai người đưa hắn ra khỏi thành chôn sống, thi phật Vương Duy lại đưa hắn trở về thành Trường An.
Đoạn đường này cuối cùng cũng giúp hắn bắt đầu hiểu rõ thời đại này.
Nó có sự kiêu ngạo ngoan cố, xa hoa lãng phí, tranh quyền đoạt thế không ngừng, cũng có kho lẫm phong phú sung túc, văn chương rực rỡ hoa lệ, bọn chúng đan xen vào nhau, tạo nên sự thịnh vượng của Đại Đường trước mắt.
Thịnh Đường này sẽ không làm mai một đi chí khí của Tiết Bạch, chỉ khiến hắn càng thêm hăng hái.
~~
Bên đường, đối thoại của Vương Duy và bằng hữu vẫn tiếp tục.
"Đúng rồi, Trữ huynh sao không có ở đây?"
"Còn không phải vì bài thơ của Hạ Giám, Ma Cật có biết Trường An xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
"Vi Kiên án tái diễn, Thái tử lại l·y h·ôn... Hạ Giám năm trước c·hết bệnh, Ca Nô lại đi khắp nơi lan truyền thơ của hắn, còn cố ý xuyên tạc ý nghĩa bài thơ, một bài thơ vui mừng khi gặp lại cảnh quê hương, bị nói là Thái tử mang trong lòng bất mãn. Nhưng ai mà không biết Vi Kiên án xảy ra đầu năm, bài thơ của Hạ Giám viết vào năm trước, thời gian cũng không khớp..."
"Suỵt, đừng bàn chuyện quốc sự giữa đường."
Vị tửu khách gọi là Nguyên Nhị có chút say, lại lớn tiếng nói: "Có gì không dám nói?! Ha ha, người khác sợ Ca Nô, ta không sợ!"
"Đừng nói nữa... Vô Trần, ngươi mang hành lý về nhà, ta cùng với chư công tiểu tụ."
"Dạ."
Tiết Bạch đứng dậy, lại hành lễ nói: "Đa tạ tiên sinh."
"Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến."
"Không chỉ cảm tạ tiên sinh cho ta đi nhờ, mà còn cảm tạ câu thơ của tiên sinh khích lệ."
"Ừm? Câu thơ nào?"
"Tung tử do văn hiệp cốt hương."
Vương Duy nghe xong liền sững sờ một chút, đôi mắt bình lặng như giếng cổ bỗng lộ ra chút vẻ thẫn thờ.
Tung tử do văn hiệp cốt hương, ngay cả chính mình cũng quên bản thân từng có thơ phong như vậy.
Khi hắn quay đầu lại, thấy thiếu niên kia đã theo xe lừa đi xa.
......
Đội xe qua Đạo Chính phường.
Phía trước lại nghe thấy tiếng hài đồng đang hát thơ.
"Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti thao. Bất tri tế diệp thùy tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao."
Tiết Bạch ở Hưng Ninh phường từng nghe một lần, kết hợp với đối thoại vừa rồi suy nghĩ, lại càng hiểu rõ thời cuộc.
Bài thơ này một khi mang cảm nhận chủ quan, nghe hai câu đầu dường như có thể hiểu là hình ảnh Thái tử trong mắt các triều thần. Về phần hai câu sau, như là đang oán trách vị Thánh Nhân có công lao bằng Nghiêu Thuấn kia đã cắt tỉa cành lá của mình?
~~
"Hí!"
Đến cửa phía đông Đông thị, Trang lão đầu giữ lại xe lừa, cười nói: "Tiểu lão nhi còn phải chạy xe, tiểu lang quân lần sau đi về hướng đông thành, nhớ tới chiếu cố tiểu lão nhi sinh ý a!"
"Được." Tiết Bạch cười đáp: "Lão bá có duyên gặp lại."
"Tiểu lang quân quá khách sáo, tái ngộ... Hí, hí."
Tiết Bạch cùng Thanh Lam đưa mắt nhìn xe lừa rời đi, rồi tiến vào Đông Môn.
Trước mắt là cảnh phồn hoa nhộn nhịp.
Con đường rộng thẳng tắp không thấy điểm cuối, chỉ thấy hai bên là những hàng quán san sát, mái hiên, ban công, cờ hiệu, đèn lồng, trên phố người đi lại như dệt cửi, hàng hóa rực rỡ muôn màu.
"Đi, mua giày trước."
Thanh Lam nhìn qua Tiết Bạch, nói: "Bên này."
Hai người đi một hồi, nghe thấy tiếng trống nhạc dần lớn, đến gần thì thấy phía trước dựng lên một cái đài cao, mười mấy thiếu nữ xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa, trông rất đẹp mắt.
Tiết Bạch quan sát xung quanh, không thấy ai cầm khay thu tiền, liền hỏi: "Đây là đang làm gì?"
Thanh Lam kéo hắn đi ngay, nói: "Bán tỳ nữ Tân La."
Tiết Bạch lại quay đầu liếc nhìn, nghĩ bụng khắp thiên hạ mỹ nữ đều đưa đến Trường An, chẳng trách gần đây gặp nhiều.
Đi tiếp về phía nam, chưa thấy hiệu cầm đồ, ngược lại rẽ vào một con ngõ bán đồ ăn.
Mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt.
Các quầy đồ hấp bày những xửng hấp, hơi nước bốc lên như mây mù, tỏa hương thơm ngát; Trong quầy đồ chiên nồi dầu xèo xèo, đem viên thịt chiên đến vàng ruộm; Còn có các loại bánh ngọt đủ hình dạng, đầy màu sắc; Thịt dê nướng, bướu lạc đà nướng được rắc thêm gia vị thơm nức mũi.
"Ngươi đói rồi phải không?" Thanh Lam bây giờ đã biết Tiết Bạch ăn có chút nhiều, liền nói: "Chúng ta còn mười đồng, không vội mua giày. Ăn chút gì đã, đợi cầm áo hồ cừu rồi mua đồ sau... Đúng rồi, ngươi có biết, từ 'mãi đông tây' này, chính là từ Đông thị, Tây thị Trường An mà ra."
"Ta biết."
"Ngươi muốn ăn gì?"
"Một bát thịt dê bao nhiêu tiền?"
"Là canh mì thịt dê à? Vừa đúng mười đồng, ta đi mua."
Tiết Bạch kéo nàng lại, nói: "Vậy ngươi muốn ăn gì? Chúng ta lót dạ trước."
"Ừ, để ta xem." Thanh Lam nhìn quanh, cuối cùng chỉ một quầy, nói: "Mã đề tô."
"Vậy ăn cái này trước, lát nữa cầm tiền xong ăn canh thịt dê sau."
"Được!"
Thanh Lam gật đầu lia lịa, lại nói: "Lúc phu nhân làm áo mùa đông cho Ngũ Lang, chỉ một tấm da chồn loại tốt nhất đã tốn hai vạn, lại tìm thợ giỏi nhất Trường An, thêm các nguyên liệu khác, chí ít cũng đáng ba vạn!"
Tuy nói vậy, nhưng hai người ăn xong mã đề tô, đi thăm vài hiệu cầm đồ, cuối cùng chỉ được chưa đầy năm ngàn.
Số tiền này nếu đổi hết ra tiền đồng cũng gần hai mươi cân, may mà hiệu cầm đồ làm ăn chu đáo, bảo Tiết Bạch liệt kê danh sách cần mua, thuê người đi một chuyến, cho các cửa hiệu khác cùng giao đến.
Chờ hai người ra khỏi hiệu cầm đồ, đã thay xong một bộ lan bào có hai lớp, đầu đội mũ phốc, chân mang giày đế mềm, mỗi người đeo một cái bọc nhỏ, bên trong đựng những thứ cần thiết như dao găm, thuốc trị thương và các nhu yếu phẩm khác.
Số tiền còn lại đổi một ít bạc vụn và một số tiền đồng dễ mang theo.
Thanh Lam cuối cùng phấn chấn trở lại, kéo Tiết Bạch ghé sát tai nói: "Đổi bộ nam trang này, tiện lợi hơn nhiều, ta cũng không sợ nữa, nếu không cứ sợ bị nhận ra."
"Không cần sợ, nếu Đông cung có thế lực lớn như vậy ở Trường An, đã không cần chôn sống chúng ta..."
Canh mì thịt dê của Sùng gia điếm ở Đông Thị nghe nói là tay nghề từ Vị Nam, rất nổi tiếng ở Trường An. Trưa hôm đó, hai người đều gọi một bát, húp sạch sẽ.
Thanh Lam đặt bát xuống, nhìn Tiết Bạch, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Ngon thật đấy?"
"Ừ."
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tiết Bạch không cần suy nghĩ, liền nói: "Thập Vương Trạch."
------
*Hồ bính: Hujiao bing, một loại bánh nướng của trung hoa.
*Lan bào: 襕袍, một loại trang phục công cộng trong thời cổ đại, thường xuất hiện trên phim cổ trang.
*"Vị ẩm thanh môn tửu, tiên như túy mộng thân": Chưa uống rượu Thanh Môn, đã như say trong mộng.
*"Bất đáo đông sơn hướng nhất niên, quy lai tài cập chủng xuân điền. Vũ trung thảo sắc lục kham nhiễm, thủy thượng đào hoa hồng dục nhiên."
"Chưa đến Đông Sơn tròn một năm, trở về chỉ kịp gieo ruộng xuân. Cỏ non trong mưa đã xanh ngát, hoa đào trên nước đỏ rực lửa."
*"Tung tử do văn hiệp cốt hương": Dẫu cho có c·hết cũng sẽ lưu danh muôn đời.
*"Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti thao. Bất tri tế diệp thùy tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao."
“Cây cao như ngọc bích trang thành, vạn cành rủ xuống như dải lụa xanh. Không biết là ai cắt tỉa lá nhỏ, thì ra là gió xuân tháng hai như kéo cắt qua.”
*Mã đề tô: 马蹄酥, gần giống bánh pía, bánh cam.
*Hành tửu lệnh: là một trong những phong tục dân gian của người Hán, là một trò chơi giúp vui trên bàn tiệc. Thông thường, trên bàn tiệc sẽ cử một người làm lệnh quan, những người còn lại nghe lệnh và lần lượt làm thơ, đối câu hoặc các trò chơi tương tự khác. Người vi phạm lệnh hoặc thua sẽ bị phạt uống rượu.