Chương 63: Tìm nàng giữa đám đông
Sùng Nghĩa phường, Hoằng Nông Quận công phủ.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Không lâu sau, một phụ nhân xinh đẹp ra mở cửa.
"Hàn phu nhân?" Thác Bạt Mậu hạ giọng hỏi.
Hắn biết mỹ phụ trước mắt chính là Hàn Châu Đoàn, một trong những th·iếp thất của Dương Thận Căng. Dương Thận Căng nổi tiếng nhiều thê th·iếp, đã lâu không đoái hoài đến nàng.
"Vào đi."
Hàn Châu Đoàn nhanh chóng tránh sang một bên, thả sáu gã đại hán vào trong trạch viện.
"Các ngươi đi theo ta, đừng nói gì."
Bọn họ nhanh chóng đi qua lối nhỏ, ngẫu nhiên gặp phải vài tỳ nữ, Hàn Châu Đoàn chỉ giải thích: "Trong thành có chuyện, Kim Ngô vệ đến tuần tra."
Đến khi xuyên qua hai nghi môn, bọn họ liền tiến vào một viện lạc hoang phế không người ở.
Hàn Châu Đoàn mở cửa một căn phòng, dẫn sáu người vào trong, nói nhỏ: "Các ngươi chờ ở đây."
"Có thể thắp nến không?"
"Không được. Cởi giáp ra, để lại đây. Trên bàn có rượu thịt, uống tự nhiên."
Nói xong, Hàn Châu Đoàn cúi đầu rời đi.
Nhờ ánh trăng sáng đêm Nguyên Tiêu, Khương Hợi nhìn theo bóng nàng, buột miệng tán thưởng: "Phụ nhân này có sức quyến rũ lạ lùng, ta thích."
Thác Bạt Mậu nói: " Bùi tiên sinh thật cao minh, lại có thể thu xếp được nơi này cho chúng ta."
"Cởi giáp đi, mọi chứng cứ đều để lại đây, sáng mai trở về Lũng Hữu."
"Còn chưa ngắm thành Trường An đủ, thật không nỡ."
Sáu người cởi giáp, phát hiện dưới đất có mấy hũ rượu, mừng rỡ nhưng không dám uống nhiều.
Chưa được bao lâu, có người đẩy cửa bước vào, chính là Bùi Miện.
"Bùi tiên sinh, ngài cũng ở đây sao?" Thác Bạt Mậu ngạc nhiên.
"Ân, Dương Thận Căng tổ chức gia yến, ta theo Vương Hồng cùng đến." Bùi Miện bình thản nói: "Bọn phế vật Thập Lục vệ không đuổi nữa, các ngươi tạm nghỉ ở đây một đêm, cứ uống thoải mái."
"Dạ."
"Đổi lệnh bài." Bùi Miện chìa tay, thu lại lệnh bài do Đông Cung ban cho sáu người, rồi đưa ra sáu lệnh bài khác.
Khương Hợi nhận lấy, nhìn qua dưới ánh trăng, thấy biểu tượng chưa từng gặp, không hiểu lắm nhưng vẫn cất vào.
"Bùi tiên sinh, Nguyên Tiêu này, người nhà ta vẫn ổn chứ?" Khương Mão hỏi.
"Chuyện đó, ngươi cứ yên tâm."
Bùi Miện liếc nhìn xung quanh, thấy đã không bỏ sót thứ gì, liền đứng dậy rời đi.
"Đêm Nguyên Tiêu, nghỉ ngơi cho tốt."
"Tiên sinh đi thong thả."
Lưu Toàn thả lỏng, ôm lấy một hũ rượu, tu ừng ực.
Khương Hợi vẫn không quên được vẻ quyến rũ của Hàn Châu Đoàn, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài không chớp mắt...
~~
Bùi Miện rời khỏi viện lạc hoang phế, liền thấy Hàn Châu Đoàn đã chờ sẵn ở chỗ viện môn, vừa thấy hắn liền bước tới, ánh mắt đầy tình ý, khẽ gọi một tiếng.
"Bùi lang."
Bùi Miện không nói hai lời, ôm Hàn Châu Đoàn đến sau bụi hoa trong vườn, cúi xuống sát gần nàng.
"Ư..."
Hàn Châu Đoàn lập tức ngây ngất, nhắm đôi mắt lại.
Nhưng chẳng lâu sau, đôi mắt của nàng hoàn toàn nhắm nghiền.
Bùi Miện nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, cầm lấy chiếc khăn từ tay nàng, ép vào v·ết t·hương trên ngực, cẩn thận rút dao găm ra, để tránh máu tươi phun ra ngoài.
Giấu t·hi t·hể trong bụi hoa, ném con dao sang một bên, hắn quay người rời đi, trở lại tiền viện.
~~
Đêm nay, Dương Thận Căng tổ chức đại yến gia tộc, phủ đệ náo nhiệt tưng bừng.
Bùi Miện quay về đại sảnh, tiến đến bên cạnh Dương Thận Căng, khẽ nói: "Dương Trung thừa, hạ quan còn có chút việc."
"Không cần vội, ta có chuyện muốn bàn với ngươi."
Dương Thận Căng lạnh nhạt nói, rồi đứng dậy dẫn Bùi Miện đến hậu sảnh.
Gần đây, hắn đang phiền não vì trong hai năm qua đã lơ là quản lý ngân khố của Thái Phủ. Dịp lễ Tết, sơ suất này bị Bùi Miện phát hiện, cần nhanh chóng bù đắp trước khi Thánh Nhân nhận ra, vì thế rất thiếu tiền.
Không lâu trước đó, hắn đã chiếm chức điền của cháu trai Vương Hồng, nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu.
"Chương Phủ, kế sách ngươi bày rất tốt." Dương Thận Căng chậm rãi nói: "Từ tháng Giêng đến nay, Phong Vị Lâu quả nhiên là một ngày thu đấu vàng."
"Vâng, những thứ này về sau đều là sản nghiệp của Dương gia."
"Chuyện nhận con ở Hưng Khánh Cung tối nay, ngươi phải sắp xếp chu đáo, chớ để lộ sơ hở trước mặt Thánh Nhân."
Bùi Miện cung kính đáp: "Hạ quan cũng đang định đến Hữu tướng phủ bàn bạc thêm với Lý Thập Lang về chuyện này."
Dương Thận Căng gật đầu, trong lòng vẫn đầy phiền muộn.
Nếu không muốn chuyện thiếu hụt ngân khố bị vạch trần, sau khi nhận Tiết Bạch làm con, hắn phải lập tức bán Phong Vị Lâu đi.
Hiện giờ Phong Vị Lâu tuy danh tiếng vang dội, nhưng chủ yếu dựa vào bí quyết xào nấu, mà bí quyết sớm muộn cũng sẽ lộ ra, lúc này chính là thời điểm giá trị cao nhất.
Với chính miệng Thánh Nhân công nhận quan hệ phụ tử, chỉ cần lấy chữ "hiếu" trấn áp, Tiết Bạch sẽ không dám ngỗ nghịch.
"Chương Phủ, ngươi nghĩ ai có tài lực có khả năng..."
"A lang!"
Đột nhiên, một hộ viện vội chạy vào bẩm báo: "Có người ở hậu viện gây rối!"
"Ai dám làm loạn ở Hoằng Nông Quận công phủ?"
"Người đó xưng là Tiết Bạch, nói rằng có tặc nhân chém công tử của Hữu tướng phủ b·ị t·hương, muốn để Kim Ngô vệ vào trong lục soát."
Dương Thận Căng không khỏi sững sờ, trong lòng bỗng lo lắng, Tiết Bạch muốn đến đây nhận thân sao?
Bùi Miện nhíu mày, thầm nghĩ sao có thể đến nhanh như vậy…
~~
"Có chuyện gì thế?"
Lão Lương đột nhiên đứng dậy, mở cửa bước ra sân, nghiêng tai lắng nghe.
Thính lực của hắn rất tốt, có thể nghe thấy thanh âm từ xa vọng lại.
Có vẻ giống như tiếng náo nhiệt của đêm Nguyên Tiêu... nhưng không phải.
"Đừng uống nữa!"
Lão Lương quay lại phòng, giật lấy hũ rượu trong tay Khương Hợi, nói: "Kim Ngô vệ đến rồi."
"Sợ cái gì, Bùi tiên sinh bảo chúng ta để lại manh mối dẫn bọn họ tới mà."
"Ngưng uống đã."
"Lưu Toàn, tỉnh tỉnh."
Khương Hợi lay gọi Lưu Toàn, nhưng không thể đánh thức.
Hắn đứng dậy, lắc đầu vài cái, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
~~
Đêm nay, Kim Ngô vệ Trung hầu Quách Thiên Lý dĩ công tuẫn tư, ở trên Vọng Hỏa Lâu của Sùng Nghĩa phường, bế tiểu nữ nhi nhà mình ngắm xe hoa.
"Phụ thân, xe hoa đẹp quá… nhưng chạy mất tiêu rồi?"
"Chờ lát nữa lại có, Niếp Niếp đừng vội, ta dẫn con qua xem hoa đăng bên kia trước nhé." Quách Thiên Lý nói: "Ài, ai cũng thích hát thơ của Lý Bạch, mà sao không ai hát bài Lý Bạch viết cho ta?"
"Phụ thân, Niếp Niếp biết hát nè… Bình minh phất kiếm triêu thiên khuất, bá mẫu thùy tiên truy cữu quy."
"Hát hay lắm, còn hay hơn cả Hứa Hợp Tử."
Quách Thiên Lý cười lớn, chợt nhìn thấy có một thiếu niên đang tra hỏi người của mình ở dưới lâu, liền vội ra lệnh gọi thiếu niên lên.
"Ha ha, quả nhiên là Tiết lang quân!"
"Quách tướng quân." Tiết Bạch đáp: "Cho ngài hay một chuyện, đêm nay có kẻ g·iả m·ạo Kim Ngô vệ đã làm tướng phủ công tử trọng thương, sau đó trốn vào Sùng Nghĩa phường."
"Ta chưa nhận được lệnh nào, mà lại đang bận việc khác."
Lần này Quách Thiên Lý đã rút kinh nghiệm, hắn chỉ muốn đưa nữ nhi đi ngắm hoa đăng, không muốn dính dáng đến chuyện phiền phức.
Nhưng nghĩ lại, người b·ị t·hương là tướng phủ công tử, không thể hoàn toàn làm ngơ. Hắn lập tức gọi hai Kim Ngô vệ lại, dặn dò: "Các ngươi đi theo Tiết lang quân, xem thử tình hình, nhớ đừng gây chuyện."
~~
Tiết Bạch thực ra không hề quan tâm tướng phủ công tử có b·ị t·hương hay không.
Hắn chỉ là đang có một suy đoán mơ hồ —— Cớ gì Đông cung tử sĩ lại đột nhiên phạm án, rồi cố tình lưu lại manh mối dẫn người lùng bắt? Muốn giá họa cho người nào đó, để kết thúc đại án liên lụy đến Đông cung hay sao. Nhưng ai sẽ gánh thay tội mưu nghịch cho Đông Cung? Trong Trường An thành, người có đủ tư cách này cũng không nhiều.
Tiến vào Sùng Nghĩa phường, không còn tìm thấy bất kỳ v·ết m·áu nào trên mặt đất, manh mối hoàn toàn đoạn mất. Cho thấy đối phương chỉ muốn để người khác tra đến Sùng Nghĩa phường, mà không để tra ra trạch viện cụ thể nào đó.
Nếu đêm nay là người khác phụ trách truy tra, sợ là sẽ kéo dài nhiều ngày.
Bùi Miện muốn kéo dài thời gian, Tiết Bạch bèn quyết định đánh cho hắn trở tay không kịp.
Hắn lập tức đi tìm trạch viện lớn nhất. Theo suy đoán của hắn, người đủ khả năng gánh tội mưu nghịch chắc chắn sống trong thâm trạch đại viện.
"Đây là phủ đệ của ai?"
"Hoằng Nông Quận công phủ."
Khi nghe thấy câu trả lời, đúng lúc một cơn gió lạnh thổi qua, khiến sống lưng hắn lạnh toát.
Hắn nhanh chóng trấn tĩnh, thầm nghĩ, may mà bản thân đã chuẩn bị sẵn một con đường lui.
Suy tính trong chốc lát, Tiết Bạch dứt khoát sải bước đến cổng sau, dùng sức đập cửa.
"Mau mở cửa! Kim Ngô vệ truy bắt hung đồ!"
Nhìn khí thế của hắn, cứ như một vị đích tử của Hoằng Nông Quận công phủ trở về nhà.
~~
Trong Hoằng Nông Quận công phủ.
"Càn rỡ!"
Tiết Bạch mới cùng bọn gia nô trong phủ giằng co không lâu, thì một tiếng quát giận dữ vang lên.
Dương Thận Căng trầm mặt, chắp tay sau lưng bước đến, dáng vẻ như một người cha đang dạy dỗ con trai vậy.
"Nhãi ranh! Ngươi chỉ là một kẻ bạch thân, dám mượn danh Hữu tướng phủ điều động cấm vệ Trường An, ngươi không biết lạm quyền cũng là đại tội sao?! Còn không mau cút đi!"
"Hung đồ mặc giáp cầm nỏ, á·m s·át Tể tướng chi tử ngay giữa phố, chẳng khác nào tạo phản!" Tiết Bạch không chịu yếu thế, lớn tiếng đáp trả: "Đêm nay nếu bắt được người, thì đơn giản chỉ là bọn họ đã trốn vào Dương trung thừa trạch viện. Nếu đợi đến ngày mai, vậy thì chính là bao che nghịch tặc chi tội, ngài gánh nổi không?!"
Đây gần như đã là lời nhắc nhở thẳng thừng.
Nếu Dương Thận Căng có thể hiểu được, mối nguy này có lẽ sẽ tiêu tan trong vô hình......
"Đồ hỗn láo!"
Dương Thận Căng nghe vậy liền nghiêm mặt, lại dùng giọng điệu như đang giáo huấn nhi tử mà quát mắng: "Ngươi còn dám ở chỗ này diễu võ dương oai? Mau cút về thỉnh tội với Hữu tướng!"
"Lão thất phu!"
Tiết Bạch không chút do dự, quay người bỏ đi.
Hắn vốn không có quyền khám xét Dương Thận Căng trạch, sở dĩ đến, chẳng qua là vì muốn xem thử liệu có thể dập tắt hỏa thế hay không, nếu đã không thể, hắn liền quyết định cắt đứt mọi quan hệ.
"Hư không tưởng nổi!"
Dương Thận Căng lạnh lùng hừ một tiếng.
Trong lòng hắn càng thêm lo lắng, phải chăng tiểu súc sinh này đã phát hiện ý đồ nhận thân của mình là vì mưu sản nghiệp của nó?
~~
"Lưu Toàn?"
Khương Hợi gọi vài tiếng, cuối cùng nhận ra có điều không ổn.
Hắn cố nhịn cơn choáng, chồm người qua, đưa tay che trước mũi Lưu Toàn, đã không còn cảm nhận được chút hơi thở nào.
"C·hết rồi?"
"Trong rượu… có độc…"
Khương Hợi mắng một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy, lập tức kiểm tra tình trạng của Khương Mão.
"Đại ca?"
Khương Mão uống không nhiều, nhưng sức khỏe vốn đã yếu, lúc này khuôn mặt đã tái nhợt, hắn cố gượng hai lần nhưng vẫn không thể nâng nổi thân mình dậy, ánh mắt dần trở nên bi ai.
"Đi… đi đi…"
"Đại ca!"
"Ngươi đi… trốn kỹ… đừng làm kẻ bán mạng nữa…"
"Đại ca, ta đưa ngươi đi, đứng lên nào…"
Khương Mão đưa tay ôm lấy đầu em trai, thì thầm: "Có nhớ… trên chiến trường… chiến mã gãy chân…"
Khương Hợi òa khóc.
Lão Lương là người có trạng thái tốt nhất, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy bọt rượu đang trào ra miệng của Tiểu Ba Tư, bết đầy râu ria, sinh khí trong mắt cũng dần tắt.
"Hắn không qua khỏi… Thác Bạt… còn đi nổi không?"
Thác Bạt Mậu cố ngẩng đầu, ánh mắt đầy bất cam, cổ họng nhấp nhô, mãi mới thốt ra một câu: "Bùi… Bùi lão cẩu… không nổi…"
Lời đến sau cùng chỉ còn lại “khạc khạc” chi thanh.
Lão Lương nghiến răng đứng dậy, kéo Khương Hợi theo, dìu hắn loạng choạng bước ra ngoài.
Cả hai đều là những người quá quen với sinh tử, nuốt trọn bi thương và phẫn nộ vào lòng, lặng lẽ rời đi.
Lão Lương bất giác quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhớ tới vị thiếu niên từng bị chôn sống ngoài thành kia.
Đến hôm nay, hóa ra tất cả chúng ta đều chỉ là những sâu kiến nhỏ bé.
Xuyên qua hai viện tử, Lão Lương cảm giác thân thể của Khương Hợi ngày càng nặng.
"Ai?!" Phía trước có một gia nô quát lớn.
Lão Lương cúi thấp đầu, nhớ lại biện pháp của Tiểu Bạch lần trước, liền dùng giọng Lũng Hữu đáp: "Tết Nguyên Tiêu, uống say rồi..."
"Người nhà ai? Sao lại đi lạc đến hậu viện?"
"Không biết đường, đang muốn ra ngoài."
"Hừ, đi theo ta, tỉnh rượu xong thì về, chớ nôn ở trong viện."
Lão Lương thở phào, thả lỏng bàn tay đang siết chặt chuôi dao găm trong ngực áo.
Hắn không ngờ có thể trốn thoát dễ dàng như vậy, cho đến khi nghe tiếng cửa gỗ "két" một tiếng mở ra.
Trước mắt tuy là một con gõ nhỏ, nhưng nhìn qua cửa ngõ có thể thấy được sự phồn hoa của Trường An. Bất kể là thây phơi khắp chiến trường biên cương, hay những âm mưu quỷ kế trong triều đình… phảng phất chẳng thể ảnh hưởng đến quang cảnh thịnh thế của đêm Nguyên Tiêu ở kinh thành.
Lão Lương như bị mê hoặc.
Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, bỗng nảy ra ý muốn đến trước Hưng Khánh cung nghe Hứa Hợp Tử hát một khúc ca. Một đời liếm máu trên đầu dao, nếu phải c·hết, hắn muốn c·hết trong đêm hội hoa đăng rực rỡ của Trường An, chứ không phải ở một góc tối tăm nào đó.
Đi thêm một đoạn, gần tới đầu ngõ, hắn nhìn thấy một tiểu cô nương đang lén lút bám theo hai Kim Ngô Vệ.
Khôi giáp của hai Kim Ngô Vệ kia không ngừng vang lên tiếng leng keng, nên nàng không cần đi quá gần cũng không sợ lạc dấu, một mực theo đến đầu ngõ, rồi ngó đầu ra ngoài nhìn, có vẻ đang nghi hoặc điều gì đó.
Lão Lương cúi đầu, lại giả vờ như đang đỡ người say rượu… Đã thành công một lần, hắn rất có lòng tin.
Ngay sau đó, có người từ phía sau hắn bước nhanh qua, tiến thẳng về phía tiểu cô nương kia. Đó là một thiếu niên có dáng người cao ráo, bóng lưng trông hơi quen thuộc.
Thiếu niên ấy bước nhanh đến phía sau tiểu cô nương, mở lời: "Ngươi theo ta làm gì?"
Lão Lương nghe thấy giọng nói, hơi thở liền nghẹn lại, vội vã đỡ Khương Hợi quay đầu rời đi.
~~
"Ngươi theo ta làm gì?"
Tiết Bạch vừa rời Dương Thận Căng trạch không lâu thì nhận ra có người bám theo, bèn bảo hai Kim Ngô vệ cứ tiếp tục đi về phía trước, còn mình thì lặng lẽ tụt lại phía sau, rồi vòng qua một con ngõ khác trở về đường cũ, quả nhiên phát hiện đối phương. Nhưng thật không ngờ lại là một thiếu nữ có phần yếu đuối.
Ban đầu định âm thầm theo dõi, nhưng nhìn thấy nàng lưỡng lự hồi lâu, hành động vụng về, không có chút chuyên nghiệp nào, Tiết Bạch quyết định trực tiếp ra mặt hỏi thẳng.
Thiếu nữ đứng ở đầu ngõ giật nảy mình, quay đầu lại.
Tiết Bạch nhận ra ngay, nàng chính là người mà hắn đã gặp thoáng qua trên phố.
"Đường xá Trường An không phải của riêng ngươi. Sao ngươi nghĩ ta đang bám theo ngươi?"
Thiếu nữ vỗ ngực trấn an, sau khi bình tĩnh lại thì chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Thậm chí ánh mắt còn có chút tinh nghịch, trêu chọc chi ý.
"Ngươi nhận ra ta?" Tiết Bạch hỏi.
"Ngươi nổi tiếng ở Trường An lắm sao? Cớ gì ta phải nhận ra ngươi?"
"Đừng theo nữa." Nhận thấy nàng không có ác ý, Tiết Bạch dịu giọng nói: "Mau về nhà đi, ở đây rất nguy hiểm…"
Lúc này, hắn mới thả lỏng tâm trí, chợt nhớ lại khi nãy thoáng thấy bóng dáng hai người lạ, cảm giác có chút kỳ quái, liền quay đầu nhìn lại.
Chỉ trong nháy mắt, Tiết Bạch nhận ra đó chính là Lão Lương và Khương Hợi.
Hắn không thể để bọn họ b·ị b·ắt được, nếu không bọn họ sẽ khai ra chuyện hắn g·iết người, hoặc là diệt khẩu, hoặc là bảo vệ.
"Người ở phía trước."
Tiết Bạch cất giọng, cố giữ bình tĩnh để tránh làm bọn họ hoảng sợ.
"Đừng đi…"
Lão Lương lập tức bỏ chạy.
Tiết Bạch vừa nhanh chân đuổi theo, vừa nói: "Các ngươi b·ị t·hương rồi? Nếu không đi nổi, ta có thể giúp các ngươi…"
Lão Lương và Khương Hợi đột nhiên chạy nhanh hơn, cố gắng cắt đuôi, Tiết Bạch vẫn kiên trì bám theo.
Chạy một hồi, bọn họ đến một khu dân trạch, hiếm khi thấy được một con ngõ tối tăm.
Tiết Bạch giảm tốc độ, biết rằng bọn họ đang trốn gần đây.
Hắn cất giọng trấn an: "Ta có thể giúp các ngươi, nhưng các ngươi phải tin ta…"
Bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ trong bóng tối.
Tiết Bạch im bặt, quay lại thì thấy thiếu nữ lúc nãy lại bám theo.
"Đừng tới đây."
"Á!"
Đột nhiên, từ con mương ven đường, một bóng người nhảy ra, chộp lấy thiếu nữ.
Lưỡi dao lóe sáng lướt qua, đã kề sát cổ nàng.
"Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ g·iết nàng!" Lão Lương quát lên.
"Chớ kích động, ta không quen biết nàng, hơn nữa ta vốn dĩ sẽ không hại các ngươi. Các ngươi b·ị t·hương? Hay trúng độc? Ta có thể giúp…"
"Đừng tiến lên! Lũ quan lại các ngươi chẳng tên nào tốt! Đừng tưởng ta không biết ngươi định làm gì!"
"Nhỏ thôi, chớ để người khác chú ý. Ngươi nói một chút xem, đã xảy ra chuyện gì?"
Lão Lương vốn còn bình tĩnh, nhưng khi nghe Tiết Bạch hỏi han với ngữ điệu trấn an, cảm xúc uất ức bấy lâu bỗng bùng phát, quát lên: "Cẩu quan, tất cả đều là cẩu quan! Lúc mộ binh nói có công tất thưởng… Cả thôn 59 người, chỉ còn mỗi ta sống sót… Xuyên Tử c·hết trận, cớ gì còn bắt người nhà hắn phải gánh thuế thay?! Mẹ kiếp, tướng quân nói sẽ ra mặt vì chúng ta… Tướng quân đâu? Ta muốn gặp tướng quân!"
"Hảo, hảo." Tiết Bạch gật đầu, đáp: "Ta hiểu các ngươi chịu nhiều oan ức, ngươi thả nàng ra trước đã, nàng là người vô tội, các ngươi trúng độc sao? Chúng ta cùng nhau bàn cách giải độc…"
Đột nhiên, có một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Hắn trúng độc rồi."
Không ngờ lại là thiếu nữ bị khống chế lên tiếng: "Mùi rượu nồng như vậy, độc chắc chắn ở trong rượu, còn uống không ít…. nói năng khó khăn, chóng mặt hoa mắt, tay chân tê cứng, có đúng không?"
Lão Lương không trả lời.
Thiếu nữ nói tiếp: "Ngươi trúng độc câu đằng, ta biết y thuật, có thể cứu ngươi."
"Ta không tin! Còn có ngươi, đừng tới đây!"
Tiết Bạch giơ tay lên, chậm rãi nói: "Vậy thì thế này đi, ngươi có thể bắt ta làm con tin, để nàng cứu các ngươi, được chứ?"
"Ngươi…"
Tiết Bạch không ngừng bước tới, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Lão Lương, nói: "Nếu ta muốn các ngươi c·hết, ta chỉ cần chờ các ngươi phát độc. Tin ta hay không? Chính ngươi chọn."
"C·hết tiệt, Khương lão nhị sắp không chịu nổi rồi!"
Cuối cùng, Lão Lương cũng thu dao lại, hắn đợi mãi mà không thấy Khương Hợi từ phía sau Tiết Bạch bước ra, liền biết hắn đã ngất xỉu. Chạy đến bên trong con ngõ tối, quả nhiên tìm thấy Khương Hợi nằm gục ở đó.
Chính Lão Lương cũng đang chóng mặt dữ dội.
Tiết Bạch ngồi xổm xuống, kiểm tra hơi thở của Khương Hợi, rồi hỏi: "Cần làm gì bây giờ?"
"Phải làm cho bọn họ nôn ra trước." Thiếu nữ có vẻ chỉ có tri thức lý luận, sốt ruột dậm chân vài cái, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng, nàng chỉ tay về phía con mương, nói: "Mau cho bọn họ uống nước bẩn ở trong mương!"
Tiết Bạch không đợi thêm, kéo Khương Hợi dậy, sờ soạng trên mặt đất tìm được một cành cây rồi ấn mạnh vào cuống lưỡi, đồng thời cũng ấn mạnh vào bụng dưới của hắn.
Hắn còn không quên quay sang nói với Lão Lương: "Ngươi tự móc đi."
"Ọe!"
Một mùi h·ôi t·hối nồng nặc bốc lên từ chỗ Khương Hợi, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Thiếu nữ kia thì mượn nhờ ánh trăng cúi xuống lục túi đồ của mình, lấy ra một nắm dược hoàn.
"Đây là thuốc bổ ta thường dùng, có hoàng cầm và cam thảo, tạm xem như đúng bệnh, có thể giúp giảm bớt một phần triệu chứng, nhưng để giải độc hoàn toàn thì vẫn cần uống hoàng thang."
"Mấy khỏa?"
"Ừm, để ta nghĩ… Mà thôi, cứ cho uống hết đi."
Lão Lương cuối cùng cũng ngồi dậy từ bãi nôn trên mặt đất, miệng đầy vị đắng, nhưng dạ dày cảm thấy mát lạnh, hơi thở dần dễ chịu hơn.
"Đi thôi, tìm y quán mua dược tài."
Lão Lương chật vật đứng dậy, cùng Tiết Bạch dìu Khương Hợi, loạng choạng bước đến phố dài.
Thiếu nữ kia cúi đầu nhìn bộ y phục bẩn thỉu trên người mình, suýt nữa đã muốn khóc, nhưng rồi cố nhịn, chạy nhanh vài bước bắt kịp Tiết Bạch.
Bốn người rẽ qua con phố, vẫn giả vờ như đang say rượu, từ từ tiến về Đông Thị.
~~
Đêm nay, Đông Thị như thể đang sôi sục vậy.
Các cửa hàng đều mở cửa, giữa phố là đủ loại tiết mục biểu diễn như tạp kỹ, đấu vật, xiếc thú…. Đám đông không ngừng reo hò cổ vũ.
Trên một đài cao ở đằng xa đang rực sáng với màn múa hỏa điểu thu hút mọi ánh nhìn. Thậm chí, còn có người đi cà kheo bước trên đầu người dạo phố, mà chẳng sợ bị dòng người đông đúc va vào.
Bốn người khó khăn lắm mới xuyên qua đại môn, rẽ vào một con ngõ ven tường, lúc này mới không cần chen lấn nữa.
Y quán là nơi hiếm hoi vắng vẻ nhất ở Đông Thị đêm nay. Tuy vậy, trong đó vẫn có vài người ngồi nhâm nhi dược thang, trông như đang thưởng trà hơn là chữa bệnh.
Lão Lương đã bị rắn cắn một lần nên nhất thời rất cảnh giác, đỡ Khương Hợi ngồi dựa vào bức tường tối bên ngoài y quán, từ chối để đại phu xem bệnh, chỉ muốn mua dược liệu rồi tự chữa.
"Chẳng phải là hai mạng người thôi sao? Lão tử tin vào y thuật của tiểu cô nương này."
Những người trong quân ngũ, luôn cảm thấy mình mang mệnh cứng, có thể vượt qua mọi nghịch cảnh.
Thiếu nữ kia cũng có vẻ rất tự tin, nghe Lão Lương nói vậy liền thản nhiên bước vào y quán, đứng ở trước quầy viết đơn thuốc.
Lão Lương lo sợ nàng sẽ báo quan, nên vẫn luôn để mắt tới nàng, nhưng lại khẽ nói với Tiết Bạch: "Chốc nữa thả nàng đi đi, nàng không biết ngươi là ai."
"Các ngươi định đi đâu?"
"Không biết nữa, nhưng nếu đêm nay huynh đệ ta có thể sống sót, ngày say nhất định sẽ trả ơn ngươi…"
Tiết Bạch suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Khỏi bệnh như kéo tơ, các ngươi không thể khỏe ngay được, Bùi Miện cũng sẽ không tha cho các ngươi, ta có thể cho các ngươi một nơi ẩn náu, thế nào?"
Lão Lương ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không sợ bị chúng ta liên lụy sao?"
"Đêm nay Bùi Miện không chỉ muốn diệt khẩu các ngươi…"
~~
Đơn thuốc nhanh chóng được viết xong, thiếu nữ hài lòng gật đầu, đưa cho chưởng quỹ: "Cân theo đơn này."
"Tiểu cô nương, đây là muốn trị bệnh gì?"
"Gặp phải một bệnh nhân bị co giật, sau đó tim đập yếu."
"Thánh thủ."
Chưởng quỹ gật gù, tự đi bốc thuốc.
Thiếu nữ có chút đắc ý, quay đầu đã thấy Tiết Bạch bước vào, nàng ngập ngừng gọi hắn lại, thì thầm: "Bọn họ thật đáng thương, làm Kim Ngô vệ, thê tử còn bị người bắt...... Kết quả tướng quân lại muốn diệt khẩu bọn họ, ngươi có thể tha cho bọn họ không? Đừng báo quan nha."
"Ngươi biết ta là ai?"
"Ngươi… vừa nhìn đã biết là người của triều đình. Thực ra ta thấy ngươi đang truy h·ung t·hủ, nên mới đi theo ngươi."
"Cớ gì?"
"Hiếu kỳ thôi mà."
Tiết Bạch trầm ngâm, hồi tưởng những gì đã nói, chắc chắn mình cùng Lão Lương không để lộ điều gì trước mặt nàng, mới hỏi: "Còn ngươi? Ngươi là ai?"
"Ngươi muốn hỏi tên ta sao?"
"Nếu không tiện nói, có thể cho biết gia môn không?"
"Ta ấy à? Họ Tông, tự Tiểu Tiên. Nhưng tên thì không thể nói cho ngươi được."
Thiếu nữ nói xong, quay lưng bước đi.
Rất nhanh, thuốc đã được cân xong. Tiết Bạch nhận lấy gói thuốc, thanh toán, quan sát sắc trời, rồi hỏi chưởng quỹ: "Bây giờ là giờ gì?"
"Ba khắc nữa là tới giờ Tý."
"A, không thể nào?"
"Tiểu cô nương, lão phu lừa ngươi làm gì? Xem kìa, đại hoa đăng trên Đông Thị Thự đã chuẩn bị thắp sáng rồi."
"Vậy làm sao đây? Ta phải chạy tới… không kịp trở về nhà, ta phải chạy tới trước Hưng Khánh cung."
Chưởng quỹ cười thích thú, vuốt râu nói: "Vậy tiểu cô nương liền chạy ngay đi."
Tiết Bạch nhanh chân bước ra ngoài, trông thấy Khương Hợi đã tỉnh hơn một chút, đang được Lão Lương dìu đứng lên, bèn đưa gói thuốc qua, nói: "Nếu vị tiểu thư này đã nói giúp các ngươi, thế thì ta sẽ không giao nộp các ngươi cho quan phủ, tự tiện đi."
"Đa tạ công tử, đa tạ tiểu thư."
Lão Lương vội cảm tạ, rồi dìu Khương Hợi rời đi, nhanh chóng biến mất trong biển người.
"Đi mau." Tông Tiểu Tiên thúc giục Tiết Bạch. "Chúng ta phải nhanh tới Hưng Khánh cung."
"Làm sao ngươi biết ta sẽ đến đó?"
"Ngươi là người của triều đình, lại còn hỏi giờ giấc, đương nhiên là thế rồi."
"Đi thôi."
Hai người liền men theo dãy tường Đông Thị về phía đông.
Đường phố đông nghịt, Tiết Bạch lại bước nhanh khiến Tông Tiểu Tiên không khỏi bực bội: "Ngươi chờ ta với."
Tiết Bạch giảm tốc, nhìn nàng một chút, rồi cầm lấy khăn tay trong tay nàng.
"Nắm."
"Ô."
Tông Tiểu Tiên ngoan ngoãn nắm chặt khăn, ánh mắt nhìn Tiết Bạch bỗng trở nên phức tạp hơn.
~~
Trước Hưng Khánh cung.
Một cỗ xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại, bọn nô bộc vội vàng tiến lên, cung thỉnh Hữu tướng xuống xe.
Lý Lâm Phủ trông cực kỳ mệt mỏi, thoáng liếc nhìn đội Kim Ngô vệ đằng trước, trong lòng chợt nghĩ, suốt bao năm nay, mỗi lần ra ngoài đều dẫn theo hơn trăm bộ kỵ hộ vệ hai bên, còn sai Kim Ngô vệ dọn sạch đường phố… Liệu đã đủ an toàn chưa?
Có lẽ vẫn chưa đủ.
"Phụ thân."
Lý Tụ bước tới, khẽ nói: "Mạng của Nhị Thập Nhất Lang giữ được rồi, nhưng Thập Thất Nương còn chưa tìm thấy."
"Kẻ đáng c·hết thì không c·hết, người cần tới lại không đến. Tiết Bạch đâu?"
"Không thấy."
"Nếu Thập Thất Nương có chuyện gì, hắn sẽ phải chôn theo." Lý Lâm Phủ nói với giọng thản nhiên. "Nếu hắn dám tới mà không mang nàng theo, g·iết ngay."
Lý Tụ lạnh sống lưng, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện Thập Thất Nương là vì muốn cùng Tiết Bạch ngắm hoa đăng nên mới xuất môn, đành cúi người đáp: "Vâng."
Lý Lâm Phủ đã tới trễ, không còn thời gian trò chuyện với nhi tử. Hắn đứng yên, dang tay để nô bộc sửa sang lại quan phục, chuẩn bị vào Hưng Khánh cung chờ ngự giá.
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng ồn ào.
Lý Tụ vội phái người đi hỏi.
"Thập Lang, Tiết Bạch tới rồi."
"Hắn có mang Thập Thất Nương theo không?"
"Không."
Lý Tụ nhanh chóng nhìn thoáng qua phía bắc, rồi bước tới chỗ đội Kim Ngô vệ, mặt đầy tức giận, dùng sức đẩy Tiết Bạch một cái.
"Ngươi còn dám tới đây?!"
Ngữ khí sâm nhiên, hắn nghiến răng nói: "Nếu Thập Thất Nương có một vết xước, ngươi đừng mong có được gia thế, tiền đồ gì. Cút đi tìm nàng ngay!"
Tiết Bạch nghe vậy, trong đầu lướt qua mọi chuyện xảy ra đêm nay, lập tức nhận ra người mặc áo choàng vàng nhạt có thể không phải là Thập Thất Nương. Đồng thời, hắn cũng biết rằng đêm nay không có bất kỳ người nào định bắt nàng.
"Thập Lang, ta mạo muội hỏi một câu, mẫu gia của Thập Thất Nương là…"
"Thập Lang!"
Bỗng một tỳ nữ vừa chạy chậm đến vừa hô to.
"Thập Thất Nương đã vào Hưng Khánh cung cùng Hàm Nghi công chúa rồi!"
Lý Tụ quay đầu lại, ngây người một lúc, đến khi tỳ nữ chạy tới mới hoàn hồn, hỏi: "Hàm Nghi công chúa thật sự đã gặp Thập Thất Nương?"
"Thập Lang Nguyên Tiêu an khang, nô tỳ còn có thể nhận nhầm Thập Thất Nương được sao?"
"Còn đứng đó làm gì? Đi thôi!"
Lý Tụ từ lo lắng chuyển thành vui mừng, kéo theo Tiết Bạch bước nhanh vào Hưng Khánh cung.
Phía trước bọn họ, bất chợt sáng lên một hàng hoa đăng, rồi trải rộng ra, không thấy phần cuối, tựa như ánh bình minh dần ló rạng, phá tan màn đêm sâu thẳm này.
Giờ Tý sắp tới.
Lại có một hàng hoa đăng sáng lên, sau đó, một hàng tiếp nối một hàng. Nếu sáu trăm hồi trống chiều có thể khiến Trường An tiến vào giờ giới nghiêm, thì sáu trăm hàng hoa đăng này lại có thể khiến Trường An sáng như ban ngày.
Đúng là “Thiên môn khai tỏa vạn đăng minh, chính nguyệt trung tuần động đế kinh.”
Tiết Bạch bị Lý Tụ kéo đi vội vã, chẳng kịp ngắm nghía gì. Đến khi ngẩng đầu lên, đã thấy một tòa cao lâu rực rỡ vô cùng hiện ra trước mắt.
Đó chính là Hoa Ngạc Tương Huy Lâu.
--------------
*chức điền: là ruộng đất được triều đình cấp cho quan lại theo cấp bậc chức vụ để làm bổng lộc. Bổng lộc được tính bằng số thuế thóc thu từ ruộng đất này.
*hoàng thang: chắc là phương thuốc có hoàng liên.
*“Thiên môn khai tỏa vạn đăng minh, chính nguyệt trung tuần động đế kinh.”
“Muôn nhà đều ra khỏi cửa, trên phố treo đầy hoa đăng; vào đêm rằm tháng Giêng, cả kinh đô như đang rung động.”