Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 57: Mạng lưới quan hệ




Chương 57: Mạng lưới quan hệ

"Tại Thanh Môn mở đại tửu lâu!"

Khi ánh bình minh vừa lấp ló, Đỗ Ngũ Lang trở mình thức dậy, hứng khởi hô vang một câu.

Hắn đã nghe qua Đỗ Cấm nói, hôm nay sẽ đi mua lại tòa trạch viện, từng là nơi sòng bạc ngầm tọa lạc.

Trong nhà chỉ có hắn biết chỗ đó rộng lớn thế nào.

Đỗ Ngũ Lang chợt nhớ đến vị phụ nhân đẫy đà, diễm lệ kia, cho rằng nàng chắc sẽ không gặp chuyện gì, bởi vì lúc ấy Kim Ngô vệ đã nhanh chóng đến nơi.

Trước mắt, hắn cần làm là giúp Tiết Bạch cùng các tỷ tỷ của mình một tay, đưa tửu lâu này đi lên, đồng thời cũng chèo chống cả Đỗ gia.

"Cót két" một tiếng, hắn đẩy cửa bước ra, tràn đầy thiếu niên chí khí.

Nhưng khi quay đầu nhìn sang, hắn thấy dưới ánh ban mai có người đang bước vào sân. Đỗ Ngũ Lang sửng sốt một chút, vội lùi về trong phòng, đóng cửa lại.

"Bành."

Tiếng đạp cửa vang lên, là từ căn phòng bên cạnh, còn nghe thấy tiếng loạt soạt như đang tìm gì đó.

Đỗ Ngũ Lang nghĩ nghĩ một chút, vẫn nên ngoan ngoãn bước ra sân, đứng cách xa một chút.

"Hắn ta đâu?" Hiểu Nô từ trong phòng Tiết Bạch bước đến, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

"Nữ lang sao lại tới đây?" Đỗ Ngũ Lang chuyển chủ đề, "Trông khí sắc của nữ lang đã khá hơn nhiều, thật đấy! Đúng rồi, nữ lang đã ăn sáng chưa?"

Nghe đến bữa sáng, Hiểu Nô càng tức giận.

"Các người thật bản lãnh, không dâng món xào cho Hữu tướng, lại còn dám dâng cho người khác."

"À, món xào... nữ lang muốn ăn món xào sao? Để ta bảo Thập Tam Nương làm ngay."

Hiểu Nô bước lên, túm lấy cổ áo hắn, quát lớn: "Mau thành thật nói, hắn phải chăng không muốn ở rể?"

Câu hỏi này không dễ trả lời, Đỗ Ngũ Lang khó xử hồi lâu, không biết thế nào mới tốt. Đột nhiên, hắn nảy ra một ý, nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang, giả vờ ngất đi.

Hiểu Nô vừa tức vừa bất lực, buông tay đẩy hắn ra, Đỗ Ngũ Lang loạng choạng mấy bước, suýt thì ngã xuống, vội chống tay đứng dậy rồi chạy đi.

"Ta đi xào một đĩa lớn cho nữ lang!"

Hiểu Nô có vẻ hơi do dự, nhưng nghĩ đến sáng nay vừa mới ăn xong ngọc lộ đoàn do Thập Thất Nương ban cho, nàng liền quay về tiền viện, thúc ngựa rời đi.

...

Qua gần nửa canh giờ, Đỗ Ngũ Lang theo Đỗ Cấm ra ngoài, nhưng trong lòng đầy lo lắng.

"Không ngờ Hữu tướng phủ nhận được tin tức nhanh như thế, e rằng Tiết Bạch sẽ gặp phiền phức."

"Sớm muộn gì cũng biết thôi."

"Nhị tỷ không lo lắng? Vậy thì không sao rồi..."

Đỗ Ngũ Lang nói đến một nửa, bỗng như cảm giác được điều gì đó, liền quay đầu lại, trông thấy trong ngõ nhỏ có vài người đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, vừa thấy hắn quay lại, liền lục tục tản đi.

"Bọn họ đang bàn luận món xào sao?" Hắn tự nhủ, không khỏi có chút đắc ý, rồi đem tâm tư trở về chính sự.

Hôm nay đi mua tửu lâu, sau này cải biến ẩm thực của mọi người trong thiên hạ!

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, hai người hướng về Đạo Chính phường.

~~

Đạo Chính phường.

Bên cạnh Noãn Dung Các có một trạch viện, bên trong có một lầu các.

Ngồi trên lầu có thể nhìn thấy một góc náo nhiệt của Thanh Môn, Đạt Hề Doanh Doanh cầm một bản khế thư lên nhìn xem, rồi quay sang hỏi hạ nhân: "Là Dương Ngọc Dao muốn mua sao?"



"Trước mắt phong thanh còn chưa qua, chỉ có Quắc Quốc phu nhân dám mua."

"Không bán cho nàng, đem tiêu tường lau sạch, hoa mộc nhổ đi, giá rẻ bán ra. Ta không cho phép Trường An có nơi nào xa hoa như sòng bạc của ta."

"Vâng."

"Chờ chút." Đạt Hề Doanh Doanh hỏi: "Trước đó ngươi nói nàng mua lại để làm gì?"

"Làm tửu lâu." Hạ nhân bèn kể lại chi tiết tình hình hôm qua, "Hôm qua rất nhiều quý tộc đã đến phủ của nàng thưởng thức món xào, ai nấy đều tán dương hết lời, hôm nay đã có không ít người định bụng mời nàng lại khai yến..."

Lúc này, Đạt Hề Doanh Doanh mới chú ý lắng nghe, đến khi nghe thấy một cái tên mà đã loáng thoáng nghe qua, nàng mới hỏi: "Ngươi vừa nói ai?"

"Tiết Bạch, người này tài hoa xuất chúng, sợ là sớm muộn gì cũng sẽ danh chấn Trường An..."

"Hạng mỹ thiếu niên này, ta đã ngủ với không ít người, xuất thân không cao, nhất định có hậu thuẫn phía sau. Nói tên người tiếp theo."

"Đỗ Đằng, người này xuất thân từ nhà mẹ của Đỗ lương đệ, là Đỗ gia đệ ngũ tử, hôm qua cũng có mặt ở đó."

"Bảo sao cái tên này có chút ấn tượng, bụng đau, thật là dễ nhớ." Đạt Hề Doanh Doanh nhíu nhíu mày, nghĩ ngợi rồi tự lẩm bẩm: "Ta đã nghe cái tên này ở đâu nhỉ?"

Lúc này có người chạy đến, là quản sự của nàng, Thi Trọng.

"Phu nhân, họ đã đến, nếu quyết định không bán, tiểu nhân liền đi từ chối bọn họ."

Đạt Hề Doanh Doanh hướng mắt ra ngoài, từ nơi đây có thể nhìn thấy con phố trước cửa Noãn Dung Các.

Đột nhiên, một thân ảnh thu hút sự chú ý của nàng, đó là một thiếu niên, đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ trỏ phố xá với dáng vẻ đầy khí phách.

Nàng hơi sững sờ, rồi chợt hiểu ra.

"Nguyên lai là hắn."

"Phu nhân?"

"Bán." Đạt Hề Doanh Doanh nói, "Bán hắn chút thể diện."

"Vâng."

Thi Trọng rời đi, Đạt Hề Doanh Doanh chậm rãi thưởng trà, đã nhớ ra nơi nào thấy qua Đỗ Đằng danh tự.

Nàng sai người đi tra xem Cát Tường từng đ·ánh c·hết thư đồng nhà ai, danh sách rất dài, gần nhất chính là Đỗ gia đệ ngũ tử Đỗ Đằng.

Cũng chính là thiếu niên có vẻ ngoài ngốc nghếch đó, trong vòng một tháng sau khi thư đồng bị đ·ánh c·hết, hắn đã khiến cừu gia bỏ mình, không chỉ vậy, cả nhà họ Cát còn đang rơi vào cảnh tù tội.

Bây giờ ngay cả sòng bạc của nàng cũng có thể mua lại, sao hắn lại có bản lãnh lớn như thế?

Không vội, về sau trở thành hàng xóm, từ từ tìm hiểu lẫn nhau...

~~

“Ta đã từng đến đây, hôm nay mới biết nơi đây có đại sảnh, nhã gian, nhà bếp, sân vườn, lầu các, đúng là một nơi tuyệt hảo để mở tửu lâu. Chỉ là mang món ăn lên hơi xa, à, con đường mòn kia có thể dùng các bụi trúc ngăn thành một lối đi dành riêng cho việc này .”

Đỗ Ngũ Lang bước vào đại trạch, vừa nhìn vừa chỉ vẽ, Đặng Thông, Thi Trọng bên cạnh lắng nghe, liên tục gật đầu.

Hôm nay Đặng Thông là từ thành ngoại trực tiếp đến gặp Đỗ gia tỷ đệ trước, Tiết Bạch thì vẫn chưa tới.

Sau này Đặng Liên vẫn ở Quắc Quốc phu nhân phủ, đầu bếp chính của tửu lâu này sẽ là Hồ Thập Tam Nương, bọn họ dẫn nàng đi xem qua bếp, Đỗ Ngũ Lang vì thế càng hiện ra bản lĩnh của mình hơn.

“Ta nói cho các ngươi nghe, hóa ra điểm tâm ở sòng bạc này cũng rất ngon. Trước khi rời đi, ta đã mang theo vài miếng bánh táo đỏ, ngọt mà không ngấy, vỏ mềm, nhân xốp, dùng nhất định là táo tàu chính tông của Tây Vực, hơn nữa còn xuất từ danh trù chi thủ…”

“Chuyện này thì ta không biết.” Thi Trọng nói, “Lão gia ta nhậm chức bên ngoài, tòa nhà này cho người khác thuê, không ngờ bọn họ lại dùng làm sòng bạc, không chỉ bị quan phủ tịch thu tài sản, còn làm liên lụy đến thanh danh của lão gia, nên mới phải bán đi.”

Bây giờ, hắn chợt cảm thấy đã có chút không thể nhìn thấu vị Đỗ Ngũ Lang này.

Cuối cùng, Tiết Bạch cũng đến.

Thi Trọng đưa mắt nhìn sang, thầm nghĩ quả thật như Đạt Hề Doanh Doanh từng nói, Tiết Bạch chỉ là một thiếu niên phong lưu bình thường, tướng mạo tốt, tài hoa hảo, loại người này bọn họ gặp cũng nhiều, mỗi năm ở Trường An đều có vài nhân vật như thế, trước kia từng có Vương Duy, Lý Bạch, Lý Thích Chi, Thôi Tông Chi, Nhan Chân Khanh, năm nay phong đầu chính thịnh còn có Sầm Tham, Cao Thích.



Trái lại thâm tàng bất lộ như Đỗ Ngũ Lang, mới thật sự hiếm thấy.

“Tiết Bạch, nơi này!” Đỗ Ngũ Lang đã xoay người, gọi: “Ngươi đến muộn vậy, ta cùng Đặng quản sự vừa xem kỹ hết rồi.”

“Mời Đặng đại bá xem lại lần nữa, nếu hài lòng thì quyết định luôn đi.”

Tiết Bạch không dễ phát hiện mà liếc nhìn Thi Trọng một cái, có chút thái độ kính nhi viễn chi.

Hắn biết sau lưng vị Thi quản sự này nắm quyền thế không hề nhỏ, sòng bạc ngầm lớn như thế bị phát hiện, nhưng vẫn có thể giữ được trạch viện trên tay, sau đó liền bán ra ngoài.

Còn có một chi tiết nhỏ, lúc Tiết Bạch đến từng quan sát qua, phát hiện Thi Trọng vừa không có mã thất, cũng không có xa kiệu, chắc hẳn là đi bộ đến, vì vậy đủ thấy bọn họ còn sở hữu một sản nghiệp gần đây.

Về sau mọi người vẫn có cơ hội giao thiệp, nhưng hiện tại thì chưa cần thiết. Thực lực của hắn còn quá yếu ớt, như đứa trẻ ôm vàng đi qua chợ, dễ bị kẻ lớn nuốt chửng trong một miếng. Giữ lại một mối quan hệ ngầm là đủ..

Không vội.

Còn về vị trí nơi này như thế nào? Tiết Bạch không giỏi kinh doanh, nên chẳng hề quan tâm đến nó.

Cũng không biết ai đã tiết lộ tin tức sắp mở tửu lâu, sáng nay Quắc Quốc phu nhân phủ nhận được thiệp đặt bàn đã lên đến hai mươi bảy tấm, hơn nữa đều xin bao trọn toàn lâu, có người chẳng qua chỉ muốn nếm thử món xào, nhưng có càng nhiều người muốn lấy lòng Quắc Quốc phu nhân hơn.

Nếu một ngày có thể sắp xếp hai bữa tiệc, thì sinh ý đã kín lịch đến sau tết Nguyên Tiêu.

Xã hội đương thời thường xem thương nhân là tầng lớp thấp kém, triều đình đánh thuế đầu người với các thương nhân, khiến cho dân thường rất khó tham gia, nhưng lại không hề thu thương thuế, không màng thương nhân kiếm nhiều hay ít. Vì vậy, thương giả tiện nghiệp này thực chất vẫn nằm trong tay quý tộc, sau lưng đại thương nhân đều là quyền quý, môn hạ của quyền quý, ai nấy đều có sản nghiệp.

Quả thật chỉ cần nhắm mắt cũng có thể kiếm đầy bồn đầy bát.

Tiết Bạch nhanh chóng lập khế, còn bảo Đặng Thông đừng mặc cả, coi như bán cho đối phương một chút nhân tình.

Sau khi xong việc, hắn gọi Đỗ Cấm nói riêng vài câu.

“Tửu lâu chi sự liền giao cho các ngươi, ta còn phải đi Hữu tướng phủ một chuyến.”

“Có rắc rối gì không?”

“Không có, chỉ là nhớ đến một chuyện quan trọng, lại gần đây.”

Đỗ Cấm lườm hắn một cái, liền tiến lại gần.

“Ngươi để ý xem, liệu có ám thất nào có thể nghe được tiếng nói chuyện trong các nhã gian, nếu có, thì giữ lại; Nếu không có, ngươi nghĩ cách.”

“Ân.”

Tiết Bạch quay người đi, rồi bỗng quay lại hỏi: “Đại tỷ không đến sao? Nàng thế nào rồi?”

“Những lời kia, ngươi cũng nghe thấy?” Đỗ Cấm minh bạch cớ gì hắn hỏi như thế, lập tức hiểu ý nói, “Nàng không sao, còn ngươi thì sao? Có người cũng nói về ngươi.”

“Không ngại.”

“Vậy thì tốt.” Đỗ Cấm nói, “Ngươi cứ bận việc của mình đi.”

“Đi đây.”

Trước khi rời đi, Tiết Bạch mới nhìn thoáng qua nơi sắp trở thành tửu lâu này.

Nó sẽ kết nối hắn với Quắc Quốc phu nhân phủ và Đỗ gia, là mạng lưới quan hệ đầu tiên mà hắn dệt nên.

~~

Quắc Quốc phu nhân phủ.

Sau khi Dương Ngọc Dao tiếp khách tại đại sảnh, nàng quay lại khuê phòng, mặt mày đã bắt đầu ngưng sương, mạnh tay đẩy một bình hoa rơi xuống đất.

“Dao Nương bớt giận.” Minh Châu lập tức bước đến, nhẹ nhàng an ủi.

“Người sống trong phủ của ta cũng dám đòi về, Lý Ca Nô thật sự coi mình có thể một tay che trời sao?”

“Tiểu nhân đắc chí chính là như vậy.” Minh Châu thuận ý nàng, cũng mắng theo: “Dương Thận Căng đã từng vụng trộm nói Lý Ca Nô còn không nhận biết hết mặt chữ, khi viết thư chúc mừng thì đem ‘Chúc sinh quý tử’ viết thành ‘Chúc sinh hoẵng tử’ hạng người ngu ngốc như vậy sao có thể xứng làm Tể tướng? Bởi thế nhiều người còn âm thầm gọi hắn là ‘Sinh hoẵng Tể tướng’ mà.”



Dương Ngọc Dao lúc này mới nguôi giận không ít.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nàng vừa được Minh Châu, đang rất cao hứng, thì Hữu tướng phủ phái người đến tìm Tiết Bạch, khiến nàng nhận ra bản thân quả thật không cam lòng để Tiết Bạch đi.

“Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng ta thừa biết Tiết Bạch tham mộ quyền thế, nhưng vẫn muốn cho hắn thấy quyền lực của ta không thua kém gì Lý Ca Nô.”

“Dao Nương là nhân vật thần tiên, hắn có mắt không biết thái sơn, đương nhiên phải để hắn biết sai.”

“Ân, cứ đợi đi, qua một thời gian nữa, ta sẽ khiến hắn ngoắt ngoắt cái đuôi đến lấy lòng ta.”

“Dao Nương... để Minh Châu đến lấy lòng người trước đi…”

Minh Châu nhìn như yếu đuối, nhưng lên giường lại hết sức lớn mật, quả thực là báu vật.

Sau ngày hôm đó, Dương Ngọc Dao càng thêm yêu thích Minh Châu, đến bất cứ nơi đâu đều sẽ luôn mang nàng bên cạnh.

~~

Bình Khang phường.

Hữu tướng phủ vĩnh viễn có một loại bầu không khí ngột ngạt.

Từ thủ vệ sâm nghiêm, đến từng hành động rón rén của các hạ nhân, mọi chi tiết đều cho thấy chủ gia của tòa phủ này là người rất khó gần.

Hiển nhiên có người gọi sai danh tự, nhưng chưa từng nghe người nào gọi sai biệt hiệu, Tác Đấu Kê, Nhục Yêu Đao, Lý Ca Nô, danh bất hư truyền.

Tiết Bạch bước qua hành lang, lần này không còn quá lo lắng.

Hắn biết rõ Lý Lâm Phủ tạm thời không có tâm tư quản hắn, hôm nay là Lý Tụ gọi hắn đến.

“Tiết Bạch, ngươi khiến ta thật thất vọng!”

Lý Tụ giơ tay chỉ đến, khai sơn kiến môn, có chút nghiêm nghị mà quát mắng.

“Dương Chiêu phóng thân tẩu hữu thì thôi đi, sao ngươi cũng dám đi theo? Quắc Quốc phu nhân đâu phải là họ hàng của nhà ngươi.”

“Lời của Thập Lang rất đúng.” Tiết Bạch không kiêu ngạo không tự ti đáp, “Ta không có họ hàng gì cả, năm mới sắp đến, không nên thăm họ hàng của người khác.”

Đây chính là điểm yếu của hắn so với Dương Chiêu, sau lưng Dương Chiêu có nhân mạch vững chắc, còn hắn thì không.

Nhưng không hề gì, hắn đã bắt đầu xây dựng các mối quan hệ rồi.

Lý Tụ không ngờ sẽ bị hắn vặn lại một câu, ngẩn người một chút rồi tiếp tục giáo huấn: “Ngươi còn dám bất mãn? Ngươi có xào nấu chi kỹ, không dâng cho phụ thân ta, trái lại dâng cho Quắc Quốc phu nhân, ý ngươi là gì?”

Tiết Bạch có rất nhiều cách trả lời dễ nghe, chẳng hạn như lo ngại Hữu tướng gần đây bề bộn công vụ, lo lắng kỹ nghệ xào nấu của mình còn chưa hoàn thiện.

Nhưng hắn lại mở miệng, vô cùng thẳng thắn nói một câu.

“Ta không muốn ở rể.”

“Cái gì?”

Lý Tụ lại kinh ngạc lần nữa, cho rằng mình nghe lầm, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiết Bạch có thể lớn mật như thế.

“A, Thập Thất Nương?”

Bỗng nhiên từ sau bình phong có tiếng thảng thốt của một nữ tử.

Sau đó có thứ gì đấy bị đẩy ngã, kèm theo một loạt bước chân vội vàng chạy đi.

“Thập Thất Nương, chờ Miên Nhi một chút…”

----------

*kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng giữ khoảng cách vì có sự e dè, không muốn quá gần gũi.

*nhã gian: phòng riêng dành cho gia đình trong các nhà hàng.

*hoẵng: cùng loài với nai, hươu, sao.

*tham mộ quyền thế: ham mê tiền tài, ngưỡng mộ quyền thế.

*phóng thân tẩu hữu: đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè.