Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 36: Ăn cả hai phía




Chương 36: Ăn cả hai phía

Trước cửa điếm, một Hồ cơ đang lắc chiếc eo thon, vung tay chào đón khách.

Ánh mắt của nàng lại không ngừng dõi theo vị công tử tuấn tú trong sảnh, thậm chí có khách tự động bước vào cũng không thèm để ý.

"Ta đến rồi!"

Đỗ Ngũ Lang buộc ngựa xong, hớn hở chạy vào Vương gia điếm, ngay lập tức nhìn thấy Tiết Bạch và những người khác.

Hắn vui vẻ chào hỏi, nhưng khi Hiểu Nô quay đầu lại, hắn liền rụt cổ, vòng sang bên kia ngồi xuống. Nhìn vào bàn, hắn ngạc nhiên hỏi: "Ủa, sao không có ngư quái?"

"Ta mới biết ngư quái là món sống." Tiết Bạch lắc đầu, "không ăn."

"Sao có thể không ăn chứ?" Đỗ Ngũ Lang vừa nói xong thì ánh mắt bỗng sáng lên, chỉ tay về phía bức tường trong điếm, nói: "Nhìn kìa!"

Mọi người, bao gồm cả Hiểu Nô, đều quay đầu lại, liền thấy trên tường toàn là thơ ca của các văn nhân.

"Ngư quái ngon lắm. Các ngươi nhìn lên tường, đều là thơ ca ngợi ngư quái, có Vương Duy: ‘Thị nữ kim bàn quái lý ngư’, có Vương Xương Linh: ‘Thanh ngư tuyết lạc quái chanh tề’, ồ, còn có thơ mới của Lý Bạch nữa."

"Lý Bạch cũng ở Trường An sao?"

"Không ở." Đỗ Ngũ Lang nhìn vào chú thích thơ, nói: "Đây là do một thực khách tên Sầm Tham viết lại, là tác phẩm mới của Lý Bạch ở Lỗ Trung, khen ngư quái rất ngon, ‘Hô nhi phất kỷ sương nhận huy, hồng cơ hoa lạc bạch tuyết phi. Vi quân hạ trứ nhất xan bão, túy trứ kim an thượng mã quy’, chậc chậc, viết thật hay, nhưng người này, sao lại viết thơ của Thái Bạch cạnh thơ của Ma Cật?"

Tiết Bạch ngưng thần quan sát, thấy trên tường có nét chữ rồng bay phượng múa, viết rằng: “Ta đã trấn giữ vùng đất này ba năm, ngắm nhìn khắp các dòng sông lớn, tây quy Trường An, sau khi say, viết lại thơ mới của Lý Thái Bạch đáp tạ quan lại ở Trung Đô, cùng nhau thưởng thức.”

Rồi nhìn lên bài thơ này, viết đến đoạn cuối đã có phần nguệch ngoạc, nhưng vẫn đầy khí phách.

Bên cạnh là bài “Cảm Cựu Phú” của chính Sầm Tham.

“Tham, con nhà tướng. Ngũ tuế đọc sách, cửu tuế biết làm văn, thập ngũ ở ẩn tại Tung Dương, nhị thập cống hiến cho triều đình…”

Trong lúc mọi người còn đang chăm chú, Đỗ Ngũ Lang đã đưa tay, trao nửa miếng ngọc bội cho Tiết Bạch.

Tiết Bạch không biểu lộ gì, lặng lẽ thu vào tay áo.

~~

Đỗ trạch.

Lư Phong Nương cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa vào, liền thấy Đỗ Cấm đang ngồi thẫn thờ ở chỗ thường ngồi của Đỗ Hữu Lân.

"Sao hôm nay không thấy đại nương?" Lư Phong Nương trước tiên mở lời xã giao.

Đỗ Cấm đáp: "Hôm trước, đại tỷ đã nhờ một nô tỳ tìm hiểu tin tức, hôm nay qua đó hỏi thăm."

"Thì ra là vậy. Đúng rồi, sao ngươi lại chọc giận phụ thân ngươi?"

Đỗ Cấm hỏi: "Phụ thân nói gì?"

Lư Phong Nương lo lắng, do dự nói: "Lang quân nói… có nữ nhi như thế, thật hổ thẹn."

Đỗ Cấm cười nhạt.

Đúng vậy, một người nữ nhi như nàng, dựa vào quyền thế của gian tướng, ép phụ thân mình đòi lợi ích từ các trưởng lão trong gia tộc, không niệm tình nghĩa phu thê, còn hãm hại Đông Cung, chỉ nghe thôi cũng thấy tệ hại rồi.

Lư Phong Nương thấy Đỗ Cấm không lên tiếng, lại khẽ nói: "Lang quân còn nói ngươi hồ đồ, người ta đã thiện chí như vậy, ngươi lại đòi nhiều lợi ích hơn, đến lúc đó đắc tội cả hai bên."

"Đắc tội cả hai bên?" Đỗ Cấm cười khẩy, nói: "Suýt thì xét nhà diệt tộc, còn sợ gì nữa?"

Lư Phong Nương thở dài: "Nhị nương à, đừng quá cứng đầu."

Đỗ Cấm chỉ vào chiếc hộp trên bàn, nói: "Mẫu thân cầm đi, đây là thứ ta đòi từ Bá thái công, phụ cấp chút gia dụng."

Lư Phong Nương ngạc nhiên, bước tới mở hộp ra xem, bất ngờ cay cay sống mũi, vội dùng khăn lau mắt, cuối cùng sụt sùi không thành tiếng.

"Phụ thân ngươi đúng là không quản việc nhà, không biết hạt gạo quý… Hu hu… Cao môn đại hộ mà lại sống khổ như thế này…"

"Ta biết." Đỗ Cấm quay lưng lại, nói: "Mẫu thân có tin ta không? Ta làm thế là vì tốt cho Đỗ gia."

"Sao ta lại không tin ngươi? Nói thật lòng, phụ thân ngươi đúng là đại hồ đồ, tốt bụng không đúng chỗ… Hắn thật quá hồ đồ rồi!"

Đỗ Cấm chỉ biết đứng dậy, vỗ nhẹ lưng an ủi Lư Phong Nương.

Nhưng thực ra, trong tình huống hiện tại, bản thân nàng cũng đang kiệt quệ.

Tiết Bạch đã nói rất rõ, Đông cung không đáng tin, đồng dạng Hữu tướng phủ cũng không đáng tin, trong cuộc tranh đấu này, kẻ yếu luôn là những người có thể bị đem ra làm vật tế bất cứ lúc nào.

Đúng lúc, bọn họ chính là những kẻ yếu này, lần trước chưa bị hiến tế, lần sau rất có thể sẽ bị dùng tới.

Vì vậy, không thể dựa hoàn toàn vào bất kỳ bên nào.

"Chúng ta phải như một hạt giống, cố gắng sống sót sau khi hai tảng đá khổng lồ v·a c·hạm, tiếp tục cầu sinh trong khe nứt, rồi bén rễ nảy mầm."

Đỗ Cấm lặp lại câu nói này trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng mọi việc bên phía Tiết Bạch diễn ra suôn sẻ.

~~

Thanh Môn, Vương gia điếm.



Thời gian dần trôi qua, đến chiều, thực khách đã đi bớt.

Tiết Bạch không dám uống rượu, chỉ ăn vài miếng thịt dê nướng, đột nhiên thấy một nam tử trung niên mặc quan phục màu xanh bước vào.

Hiểu Nô cũng nhìn thấy, ánh mắt hơi sáng lên.

"Ngươi nhận ra hắn sao?" Tiết Bạch hỏi.

Hiểu Nô tưởng rằng Tiết Bạch để ý đến ánh mắt của mình nên mới hỏi, đáp: "Ngươi đừng nhìn người này quan nhỏ, kỳ thực thường đến trước mặt A Lang bẩm báo."

"Hắn là ai?"

Hiểu Nô hơi nhíu mày, thầm nghĩ Tiết Bạch thật là thấy bất cứ điều gì đều muốn hỏi, chính mình đến giá·m s·át hắn, lại giống như trở thành nô tỳ của hắn.

"Hử?" Tiết Bạch tiếp tục truy hỏi.

"Ta chỉ biết hắn họ Bùi." Hiểu Nô nói: "Là quan viên phụ trách việc hòa địch, rất được Vương Hồng coi trọng."

"Thật tình cờ, hôm nay gặp ai cũng có liên quan đến Vương Hồng."

"Bởi vì ngươi luôn hỏi tới hỏi lui, mà Thanh Môn lại gần Đông Thị và cổng thành, tiền của nhiều, rượu ngon nhiều."

"Mỹ nhân cũng nhiều." Tiết Bạch liếc thấy ai đó đang ôm hai Tân La tỳ đi ngang qua trên phố dài, thuận miệng bồi một câu.

Hiểu Nô có chút tự đắc, nhấp một ngụm rượu.

Tiết Bạch vỗ vỗ vai Đỗ Ngũ Lang, nói: "Lát nữa ngươi về trước, ngày nào rảnh, chúng ta sẽ làm một nồi lẩu cá."

"Hảo." Đỗ Ngũ Lang vẫn đang gắp đũa lia lịa, miệng nhai nhồm nhoàm qua loa đáp lại.

Tiết Bạch đã đứng dậy, tự mình đi nhà xí.

Hiểu Nô do dự một lúc, nhưng vẫn ngồi lại nhìn Đỗ Ngũ Lang ăn, đồng thời đá vào chân Điền gia huynh đệ.

"Còn không mau đi theo bảo vệ? Thật sự nghĩ đề bạt các người là vì dẫn các ngươi ăn ăn uống uống thôi sao?"

"…"

Đỗ Ngũ Lang thấy Điền gia huynh đệ rời đi, cũng đứng dậy, nhìn bàn ăn bừa bộn, muốn hỏi Hiểu Nô một câu "Hôm nay có phải là tiệc của nữ lang không" nhưng lại không dám nói, cẩn thận bước ra ngoài.

Rời Vương gia điếm, hắn vỗ vỗ cái bụng tròn, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Theo lời của nhị tỷ, hôm nay mọi việc đã xong, từ nay về sau Đỗ trạch sẽ an an ổn ổn, mình chỉ cần cùng Tiết Bạch chăm chỉ học hành, tham gia khoa cử, vào triều làm quan.

Phụ thân đã mất chức, từ nay Đỗ gia sẽ do mình gánh vác.

Dắt ngựa đi hơn hai mươi bước, Đỗ Ngũ Lang đang vui vẻ, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu lên, không khỏi sững sờ, sắc mặt lập tức tái mét.

"Cát Cát Cát ...... Cát Đại Lang?"

~~

Hôm nay, Cát Tường bị Vương Chuẩn ép uống đầy một bụng rượu, đến nỗi buồn nôn. Hắn đang được hai Tân La tỳ dìu đi dạo trên phố dài, cũng là vì tránh mặt tên ác thiếu như Vương Chuẩn.

Kết quả là hắn tình cờ nhìn thấy một người, trông rất quen.

"Đỗ… Đỗ gì đó? Đỗ Đằng!"

Cát Tường đột nhiên nhớ ra người trước mặt là ai, không khỏi ngạc nhiên, nói: "Ngươi đến tìm ta đòi người?"

"Đòi người?" Đỗ Ngũ Lang trái lại càng ngạc nhiên hơn, "Đòi người nào? Ngươi trả lại được mạng cho Đoan Nghiễn sao?!"

"Mẹ nó, đánh hắn!"

Đỗ Ngũ Lang lập tức muốn tìm Tiết Bạch, nhưng vừa quay người lại, đã thấy một tên ác hán từ xe ngựa bên cạnh nhảy xuống, đấm một quyền liền khiến hắn ngã nhào xuống đất.

Cát Tường liền xông tới đá thêm một cú.

"Con mẹ nhà ngươi nhận được tin tức nhanh thật, chân sau đã đến tìm ta đòi người."

~~

Kinh Triệu Phủ.

Cát Ôn vừa bước vào hình phòng quen thuộc kia, liền cảm thấy bản thân đang chưởng khống hết thảy mọi thứ.

Bên tai là tiếng hét thảm thiết của Vũ Khang Thành, nhưng hắn không vội hỏi cung, mà nhìn tấm địa đồ do Tiết Bạch đưa, suy ngẫm một hồi.

"Hử."

Hắn đột nhiên nhíu mày, nhớ ra điều gì đó, liền ra lệnh cho một tiểu lại đến phòng hộ tịch của Kinh Triệu Phủ lấy một số hồ sơ, sau đó cẩn thận đối chiếu, phát hiện có một số quan viên thân cận với Đông Cung đã mua biệt trạch ở hai phường Đạo Chính và Thường Nhạc, nhưng Tiết Bạch không đánh dấu.

Tỉ như, Binh mã sử Lý Quang Bật và Hà Nguyên quân sử Vương Nan Đắc dưới trướng Vương Trung Tự.

Cát Ôn cầm bút thêm vài manh mối này, sau đó mới nhìn vào mười sáu hộ do Tiết Bạch đánh dấu, chọn ra bốn hộ có khả năng là quan viên thân cận với Đông Cung.

Hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị đặt bút xuống, hắn vô tình liếc thấy một cái tên khiến hắn chợt có suy nghĩ.

"Dương Thận Căng?"



Không phải hắn nghi ngờ Dương Thận Căng, mà là Cát Ôn từng nghe Vương Hồng phàn nàn với Hữu tướng, mắng Dương Thận Căng ngạo mạn.

Rõ ràng, ngay cả Vương Hồng cũng không thích Dương Thận Căng, và Hữu tướng cũng ghét loại người tự xưng là học thức đầy mình, tao nhã cao quý như vậy. Trước đây, cần phải có người của mình ở Ngự Sử Đài, Vương Hồng mới đề bạt Dương Thận Căng, bây giờ Vương Hồng đã kiêm nhiệm chức Ngự Sử, có thể tiếp nhận Ngự đài trung thừa, nên bắt đầu nổi ý đối phó Dương Thận Căng.

Cát Ôn bèn đem Dương Thận Căng danh tự cũng viết lên, còn khoanh thêm một vòng.

Trong khoảnh khắc này, hắn lại nghĩ đến Tiết Bạch, cảm thấy Tiết Bạch, Dương Thận Căng, và Vi Kiên đều mang lại cho hắn cảm giác giống nhau, nói sao nhỉ… Dù dựa vào Hữu tướng, cũng tỏ ra đường đường chính chính, không chịu cúi đầu khom lưng.

Loại người này, sớm muộn cũng phải g·iết.

Những ý niệm này lướt qua trong đầu, Cát Ôn đã có kế hoạch, đơn giản chỉ cần xem Hữu tướng ghét ai nhất thì tra người đó trước.

Hắn đứng dậy, tiến về phía Vũ Khang Thành.

"Khai ra đi, Đông Cung tử sĩ đang ẩn náu ở đâu?"

Vũ Khang Thành đã bị t·ra t·ấn đến mức da tróc thịt bong, nhưng vẫn lắc đầu.

"Ta… Ta là Kim Ngô vệ Tuần nhai sử… Mệnh quan triều đình, các ngươi không thể tùy tiện bắt ta…"

"Ta không thể bắt ngươi?" Cát Ôn dường như bị hắn chọc cho tức cười, dùng kìm sắt đang nung đỏ chọc vào v·ết t·hương trên người hắn, nói: "Ngươi cùng Hoàng Phủ Duy Minh có giao tình, đã từng cùng Liễu Tích uống rượu, hai vụ đại án này đến giờ còn chưa kết thúc, ta muốn bắt ai thì bắt, nhớ kỹ?"

Vũ Khang Thành chỉ biết hét lên thảm thiết.

Đúng lúc này, một tên lao dịch đến báo: "Pháp tào, Hữu tướng phái người đến."

Cát Ôn lần này lại nhíu mày, nói: "Bảo hắn đợi."

"Cát pháp tào thật uy phong."

Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng nói.

Cát Ôn quay đầu lại, nhìn thấy Hiểu Nô đã giơ cao tín vật của Hữu tướng, dẫn Tiết Bạch bước vào.

"Đây là Kinh Triệu Phủ."

Ở Kinh Triệu Phủ, Cát Ôn hoàn toàn khác với lúc ở Hữu tướng phủ, hắn chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nhìn xem Tiết Bạch, nói: "Ngươi chỉ là một kẻ bạch thân, làm sao dám trực tiếp đến hình phòng của Kinh Triệu Phủ."

"Ngươi đang được ta cho mặt mũi đấy." Hiểu Nô hừ lạnh nói.

Cát Ôn khẽ cười, trong lòng thầm mắng một tiếng tiện tỳ.

Trước đây, hắn sợ Hiểu Nô, vì sợ nàng nói xấu mình trước mặt Hữu tướng, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, hắn biết nàng chắc chắn đã nói xấu rồi, nên cũng chẳng hề sợ nữa.

Với lại, tiểu tỳ này gần đây luôn ở bên Tiết Bạch, những lời nàng nói, Hữu tướng cũng chưa chắc đã tin.

"Ta đã tìm ra chỗ ẩn náu của Đông cung tử sĩ, muốn xác nhận lại." Tiết Bạch nói: "Cát pháp tào có thể cho ta trò chuyện với Vũ Khang Thành một chút được không?"

Cát Ôn cười lạnh.

Lần này, đến Điền Thần Công cũng phải thò đầu vào hình phòng, nói: "Cát pháp tào, Hữu tướng đã dặn phải tận tâm làm việc."

Cát Ôn mới chịu gật đầu, tránh sang một bên, thản nhiên nói: "Hỏi đi."

Tiết Bạch nói: "Ta có thể đơn độc dò hỏi hay không?"

"Hả? Ngươi còn có thủ đoạn gì không thể để người khác nhìn thấy à?"

"Đây là kỹ xảo thẩm vấn của ta, khác với Cát pháp tào, còn xin phối hợp."

Cát Ôn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ra vẻ kiêu ngạo, nhưng thực chất đang suy tính trong đầu, cuối cùng phẩy tay, phân phó nói: "Đưa phạm nhân đến hậu ban phòng, để hắn đơn độc tra hỏi."

"Dạ."

An bài xong, Cát Ôn liền đi qua hành lang dài, trên mặt hiện lên ý cười, bước vào một gian ám thất.

Hắn không nói gì, làm vài động tác, ra lệnh cho người đóng cửa lại, rồi tìm một cái ghế ngồi xuống, áp tai vào tường.

Đợi một lúc lâu, hắn mới nghe thấy động tĩnh bên cạnh, ngay cả tiếng thở của Vũ Khang Thành cũng nghe rất rõ.

Bởi vì dưới căn phòng tối này có đặt bốn cái lu lớn, tường cũng được xây bằng gạch xanh đặc biệt, có hiệu quả khuếch đại âm thanh.

"Ta đã biết Lũng Hữu lão binh đang ẩn náu ở đâu."

Tiết Bạch nói chuyện rất nhỏ, nhưng Cát Ôn vẫn nghe rõ từng lời.

Vũ Khang Thành không đáp, hơi thở trở nên nặng nề.

"Ngươi giả vờ với ta cũng vô ích." Tiết Bạch chậm rãi nói: "Ta hoàn toàn có thể trực tiếp thỉnh Hữu tướng phái người đến bắt bọn bọ. Nhưng nể tình chúng ta từng uống rượu với nhau, ta muốn cứu ngươi, sẵn sàng chia cho ngươi một phần công lao."

Vũ Khang Thành vẫn không đáp.

Tiết Bạch nói: "Được rồi… là ở Thường Nhạc phường, trong biệt trạch của Dương Thận Căng, đúng không?"

Sắc mặt Cát Ôn khẽ động, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, rồi lại thầm nghĩ mình đã đoán đúng!



"Làm sao ngươi biết?!" Vũ Khang Thành cũng ngạc nhiên.

"Ngươi tưởng chúng ta không thể đoán ra sao? Nhưng may là lúc này chưa có ai biết, ta vẫn sẵn lòng chia công lao cho ngươi, lát nữa ra ngoài, ta sẽ nói là ngươi chủ động khai ra." Tiết Bạch nói: "Giờ ta cần ngươi xác nhận một số chi tiết."

Vũ Khang Thành không trả lời.

"Có bao nhiêu người?"

Sau một lúc, Tiết Bạch lại nói: "Ngươi không nói cũng vô ích, Kim Ngô vệ đã khóa chặt biệt trạch đó."

"Kim Ngô vệ có người của chúng ta." Vũ Khang Thành cuối cùng cũng lên tiếng, khẽ nói, "Tối nay các lão binh sẽ rời đi, tiêu hủy khôi giáp cùng v·ũ k·hí, các ngươi sẽ không tra được đâu."

"Bao giờ hành động?"

"Giờ Tý."

"Còn gì nữa không?"

"Kim Ngô vệ Hữu Tuần nhai sử, Thường Nhạc phường Phường chính, Đông Thị thự, đều có người của chúng ta, sẽ tìm cách dẫn người của Quách Thiên Lý rời đi."

"…"

"Ta phải đi báo cho Hữu tướng."

Cát Ôn nghe đến đây, vội đứng dậy.

Hắn nhanh chóng ra khỏi ám thất, tìm nha dịch, phân phó: "Tìm cách ngăn Tiết Bạch lại. Tuyệt đối không để bọn họ rời đi."

"Dạ."

"Chuẩn bị xe, không, chuẩn bị ngựa, ta phải đi gặp Hữu tướng ngay."

Cát Ôn vội vàng bước nhanh, đã chạy qua hành lang dài của Kinh Triệu Phủ.

~~

Đạo Chính phường.

Thác Bạt Mậu bước lên lầu các, hỏi: "Bùi tiên sinh, thế nào rồi?"

Vị nam tử trung niên mặc thanh bào đang nhìn tà dương, nói: "Đã an bài xong, tối nay rút lui."

Hôm nay hắn đã nói câu này hai lần.

Nhưng chỉ hắn mới biết, ý nghĩa của hai lần này không giống nhau.

Lần đầu tiên nói rút lui, hắn đã chuẩn bị cho việc tất cả Lũng Hữu lão binh đều b·ị b·ắt, khai ra Hoàng Phủ Duy Minh đang điều tra vụ án ‘tô dung điều’ để lấy Thánh Nhân chi nộ, lấy lão binh chi huyết, chấn nh·iếp thế gian nhân tâm. Dù không thay đổi được gì, nhưng có thể khiến nhiều người đặt hy vọng vào Thái tử hơn.

Nhưng lúc này nói rút lui, là do tiểu đạo sĩ đã can thiệp, đạt được thỏa thuận với đối phương, để bảo toàn lực lượng.

Nếu không có gì bất ngờ, tối nay có lẽ sẽ không ai c·hết.

~~

Tiết Bạch cũng đang ngắm mặt trời lặn.

Hắn bị mắc kẹt trong Kinh Triệu Phủ, mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Quyền tranh chi đạo, làm nhiều chưa chắc được nhiều.

Hết lòng giúp Đông Cung, sẽ bị chôn sống; Nhưng hết lòng giúp Hữu tướng phủ, liệu kết cục có tốt không? Lời hứa hẹn của thượng vị giả, chỉ nên nghe qua một chút cho vui, lần đầu không biết giữ lại thủ đoạn, lần thứ hai còn không học được, thì thật sự hết thuốc cứu chữa.

Đôi khi làm vừa đủ mới thu được nhiều nhất.

Hữu tướng, Đông Cung ai thắng ai thua, hiện tại còn chưa đến lượt hắn phải lo, hắn chỉ cần tự mình đứng vững.

Sau đêm nay, hắn có thể ổn định cuộc sống ở Đại Đường.

Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có thể không cần n·gười c·hết.

"Đông!"

Tiếng trống chiều vang lên.

Dưới ánh tà dương, Tân Thập Nhị thúc ngựa chạy đến trước Kinh Triệu Phủ, thậm chí không kịp buộc ngựa, vội vàng bước lên bậc thềm.

"A Lang có ở đây không?! Ta có chuyện khẩn yếu!"

Gấp gáp hô lên một câu, hắn quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tiết Bạch.

Tân Thập Nhị sững người, cảnh giác dừng bước.

"Ngươi! Ngươi đến đây làm gì?!"

Đối diện với ánh mắt cảnh giác của Tân Thập Nhị, sắc mặt của Tiết Bạch dần trở nên lạnh lùng.

-----------

*‘Thị nữ kim bàn quái lý ngư’: Thị nữ bưng đĩa vàng, dâng món cá chép thái lát.

*‘Thanh ngư tuyết lạc quái chanh tề’: Cá thanh ngư trắng như tuyết, được thái lát mỏng, ăn kèm với chanh và rau tề.

*‘Hô nhi phất kỷ sương nhận huy, hồng cơ hoa lạc bạch tuyết phi. Vi quân hạ trứ nhất xan bão, túy trứ kim an thượng mã quy’

‘Gọi trẻ nhỏ đến lau sạch bàn, vung dao thái cá; thịt cá đỏ tươi như hoa rơi, đường vân trắng muốt như tuyết bay. Vì người, ta chén một bữa no nê, rồi say khướt trở về nhà trên yên vàng.’