Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 32: Thẻ đánh bạc




Chương 32: Thẻ đánh bạc

Trường Thọ phường nằm ở phía nam Tây Thị, thuộc quyền quản lý của huyện Trường An.

Tiết Bạch đi vào phường từ cổng phía Đông, băng qua ngã tư phố ở giữa phường, nhìn về phía nam liền có thể thấy Trường An huyện nha.

Nhưng hắn lại theo Tiết Canh Bá rẽ lên phía bắc, đi vào một con ngõ nhỏ, tiến vào khu dân cư ở đây.

Tiết Linh trạch nằm ngay đầu ngõ, từ xa trông như một đại trạch, nhưng khi đến gần, mới thấy đại trạch ban đầu đã bị chia thành nhiều trạch viện, phần còn lại chưa lớn bằng một nửa Đỗ trạch, miễn cưỡng tính là một căn tam tiến viện.

Vòm cuốn ở mép mái nhà, trang trí ở góc mái hiên cong, bình phong chạm khắc đều cho thấy nơi này từng là gia đình quan lại giàu có.

Bước vào bên trong, cách bày trí có nét tương đồng với Liễu Tích trạch, chú trọng chính là “san phồn tựu giản”.

Trong sân mọc đầy cỏ dại, nhìn dấu vết thì dường như trước đây từng đặt đồ trang trí như chum nước; Đại sảnh trống trải, từ cách bố trí có thể thấy lẽ ra ở giữa phải có một bình phong; Đa bảo các còn để trong góc, trên đó lác đác vài quyển, nhưng không có bộ sách nào hoàn chỉnh... có lẽ đều đã bán mất.

"Lục Lang đợi một chút."

Tiết Canh Bá dẫn Tiết Bạch vào sảnh, rồi vội vã đi về hậu viện.

Đỗ Ngũ Lang thấy dáng vẻ đi đứng không vững của hắn, liền lên tiếng nhắc nhở: "Chậm thôi, chậm thôi."

Nghi môn “két” một tiếng mở ra, một người phụ nữ trung niên hình dáng gầy gò cùng với mấy hài tử lớn lớn nhỏ nhỏ vội vàng chạy ra, sốt sắng hỏi: "Lục Lang? Có phải là Lục Lang không?"

Trên đường đến đây, Tiết Bạch đã nghe Tiết Canh Bá nói, biết rằng đây là chủ mẫu trong nhà bọn họ, Liễu thị.

Nghe nói là mẹ đẻ của hắn.

Sắc mặt nàng vàng vọt, thần thái tiều tụy, cử chỉ vẫn còn giữ chút thanh nhã và vẻ đẹp khi còn trẻ, mặc một chiếc áo khoác ngắn đã sờn cùng váy dài, trông có phần nghèo túng.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, Tiết Bạch khách khí chắp tay thi lễ, trên mặt nở nụ cười đúng mực, nói: "Ta là người đi lạc, đã mất trí nhớ, liệu có phải là Lục Lang của Tiết gia hay không thì trước mắt vẫn chưa rõ."

"Không phải Lục Lang sao?"

Liễu Tương Quân vốn đang chăm chú nhìn Tiết Bạch, trong mắt tràn đầy sự mong đợi, nghe vậy liền trở nên ảm đạm.

Nàng nhất thời không biết nên nói gì, chỉ quay lại bảo mấy hài tử phía sau: "Đi nghỉ đi, đừng để đói."

Lũ trẻ cũng không tò mò, uể oải đáp lời, rồi lê bước quay lại hậu viện.

"Sao có thể không phải chứ?" Tiết Canh Bá thấy không khí trầm xuống, liền bước lên cười xòa nói: "Đây chính là Lục Lang."

Lặp đi lặp lại cũng chỉ có câu này, mà không thấy thêm chứng cứ nào khác.

Tiết Bạch nhìn về Liễu Tương Quân, hỏi: "Hài tử của phu nhân bị lạc mất sao?"

Giọng điệu của hắn giống như quan phủ đến điều tra, hơn là đến để tìm người thân.

Cảm xúc kích động của Liễu Tương Quân vì thế mà nguội đi nhiều, nàng có chút thất vọng, đáp: "Cũng gần mười năm rồi, vào mùa hạ năm Khai Nguyên thứ hai mươi tư, cậu của ta được thăng chức làm Ti lễ Chủ bộ, lang quân mang theo ta đến Trường An, lúc đi qua Vị Nam, gặp phải mưa lớn, dừng chân hai ngày mới đi tiếp, không ngờ xe ngựa lún sâu vào bùn, mọi người mải lo đẩy xe, không để ý đến Lục Lang bị lạc... ta còn tưởng dòng nước Vị hà đã cuốn nó đi."

"Bị cuốn đi?" Tiết Bạch hỏi: "Không phải bị bọn buôn người b·ắt c·óc sao?"

"Bị bọn buôn người b·ắt c·óc." Tiết Canh Bá vội nói: "Hôm đó trên quan đạo có nhiều người buôn bán, đều là những thương nhân bị mưa lớn cản trở, chắc hẳn có kẻ thấy Lục Lang trắng trẻo, đáng yêu, nên nổi lòng xấu xa. Lúc đó phu nhân không tin lòng người hiểm ác như vậy, lầm tưởng bị dòng Vị hà cuốn đi."

"Đúng thế." Liễu Tương Quân lau nước mắt, liên tục gật đầu.

Tiết Bạch lại hỏi: "Lục Lang cũng tên là Tiết Bạch sao?"

Liễu Tương Quân lắc đầu, đáp: "Năm đó chỉ mới có nhũ danh là 'Bệnh Dĩ'."

“Bệnh Dĩ” có ý là khỏi bệnh, thường được dùng làm tên gọi thân mật cho những đứa trẻ yếu ớt. Chỉ là sự chân thật của nàng khiến Tiết Bạch hơi ngạc nhiên.

Tiết Canh Bá nói: "Phu nhân, Lục Lang bây giờ đã có tên rồi, chỉ một chữ 'Bạch', rất là phong nhã."

"Phong nhã?" Hiểu Nô hừ lạnh.

Đỗ Ngũ Lang vội vàng đứng ra hóa giải lúng túng, hỏi: "Vậy trong mười năm qua, Tiết Bạch đã ở đâu?"

“Chuyện này…”

Điền Thần Ngọc khẽ động lỗ tai, quay đầu nhìn ra viện môn.

Một lúc sau, có tiếng vó ngựa vang lên, chỉ thấy một nam tử trung niên dắt theo con ngựa gầy vào sân, chắc hẳn đây là Tiết Linh.

Tiết Linh khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, nhưng ăn mặc rất nho nhã, hai mắt lờ đờ, bọng mắt sưng phù, mang đến cho người khác cảm giác trống rỗng và mệt mỏi sau khi tửu sắc quá độ.

"A Lang."

Tiết Linh giơ tay ngăn lại, không để Tiết Canh Bá và Liễu Tương Quân bước tới nói chuyện, rồi chỉ vào con ngựa gầy của mình.

Tiết Canh Bá vội tiến lên dắt ngựa, kinh ngạc phát hiện trong yên ngựa còn có Hồ bính và một túi ngũ cốc.

"Phu nhân, A Lang mang thức ăn về rồi!"



Liễu Tương Quân lộ vẻ vui mừng, nói: "Lang quân cuối cùng cũng đòi được nợ sao?"

Tiết Linh mỉm cười, tỏ ra hơi có chút đắc ý, nhưng không trả lời, bước chân lảo đảo tiến về phía Tiết Bạch, đặt hai tay lên vai hắn.

Một mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.

"Lục Lang của ta trở về rồi." Tiết Linh nói, "Trở về là tốt rồi."

Tiết Bạch đang định mở miệng.

"Suỵt." Tiết Linh mỉm cười lắc đầu, buông lỏng tay, vỗ vỗ vào túi rượu bên hông, nói: "Lục Lang tạm nghe vi phụ nói, chúng ta đến trong sảnh trò chuyện đi."

~~

Vài cái bát được bày lên bàn.

Tiết Linh vui vẻ rót rượu, nhưng Tiết Bạch, Đỗ Ngũ Lang và Hiểu Nô đều lắc đầu không uống, khiến người ta cụt hứng.

May thay Điền Thần Ngọc rất sẵn lòng uống vài bát cùng hắn, lúc này mới khiến Tiết Linh vui vẻ trở lại.

"Hảo tráng sĩ!"

Cạn chén với Điền Thần Ngọc, Tiết Linh lớn tiếng nói: "Ngươi là Hà Bắc hào kiệt, ta từng tại Phạm Dương lớn lên, ngươi và ta coi như là nửa người đồng hương."

Chỉ một câu nói, Điền Thần Ngọc lập tức cảm thấy phụ thân này của Tiết tiểu lang quân thật tốt, liền đáp lại: "Tạ lang quân ban rượu."

Hiểu Nô thì khoanh tay, hừ lạnh một tiếng.

Tiết Linh liếc nhìn nữ tỳ xinh đẹp này, ánh mắt rơi vào miếng ngọc bội bên hông nàng, vô thức mỉm cười, sau đó mới bắt đầu kể lể.

"Ta xuất thân từ Hà Đông Tiết thị Nam tổ phòng, là hậu duệ của Hà Đông vương thời Bắc Ngụy."

"Ông nội ta tên Lễ, tự Nhân Quý, danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ, từng bắc phá Khiết Đan, đông chinh Cao Ly, ba mũi tên đánh tan mười vạn đại quân của Cửu Tính Thiết Lặc, được phong làm Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân, U Châu Đô đốc, Bình Dương Quận công."

"Đại bá ta tên Nột, tự Thận Ngôn, dân gian thường gọi là 'Tiết Đinh Sơn', từng đại phá mười vạn đại quân Thổ Phồn, chống lại Đột Quyết, chiến công hiển hách, giữ chức Tả Vũ Lâm Đại tướng quân, kế thừa tước vị Bình Dương Quận Công."

"Ngũ thúc ta, Tiết Sở Ngọc, từng làm Tiết độ sứ ở Phạm Dương."

"Đường huynh ta, Tiết Huy, hiện là Tả Kim Ngô vệ Đại tướng quân..."

Đợi đến khi rượu cạn, Tiết Linh vẫn chưa giới thiệu hết các anh em họ đang làm việc khắp bốn phương của mình.

Tiết Bạch im lặng lắng nghe, thậm chí còn lấy phấn than và giấy ra ghi chép lại.

Dường như đây mới là chính sự mà hắn cần làm khi đến nhà Tiết Linh.

Nếu không xét đến quan hệ huyết thống, chỉ nhìn gia thế, Tiết gia xác thực là tướng môn chi hậu, nội tình thâm sâu.

Hiện nay, hiển hách nhất vẫn là chi trưởng, ngoài Tả Kim Ngô vệ Đại tướng quân Tiết Huy, mấy huynh đệ khác đều cao quan hậu lộc tại Trường An; Con cháu của chi thứ tư và thứ năm phần lớn đều tòng quân tại Phạm Dương; Còn chi thứ hai và thứ ba thì có nhiều người làm quan văn hơn.

Tiết Linh xuất thân từ chi thứ hai, là con thứ, cha hắn là Tiết Thận Hoặc chức quan không cao, không có môn ấm, vì vậy hắn chưa từng làm quan.

Tất nhiên, với gia thế của hắn không đến nỗi không có đường đi, nhưng việc rơi vào hoàn cảnh sa sút này có lẽ là do bản thân hắn không nên thân. Cũng may gia thế tốt, nếu con cháu có chí tiến thủ, vẫn còn cơ hội đứng lên.

"Tóm lại Lục Lang yên tâm, Tiết gia qua mấy đời đều là cao môn vọng tộc, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ ngươi!"

Cuối cùng, Tiết Linh ợ một cái, sảng khoái cười to.

Trong sảnh trở nên yên tĩnh.

Mọi người nhìn lại, đã thấy Tiết Linh ngửa đầu dựa vào tay ghế, há miệng thở đều, ngồi tại chỗ ngủ th·iếp đi.

"Hắn say rồi sao?"

Đỗ Ngũ Lang dù xuất thân từ Kinh Triệu Đỗ thị, nhưng cũng cảm thấy hứng thú khi nghe Tiết Linh khoe khoang, lúc này không khỏi có chút tiếc nuối.

"Những chuyện quan trọng còn chưa nói xong mà."

Tiết Canh Bá khom lưng bước vào, có chút ngượng ngùng nói: "Trong nhà đông người, Lục Lang có thể chen chung một phòng với các huynh đệ không?"

Đỗ Ngũ Lang nghe vậy, nhận ra có lẽ sắp phải chia tay Tiết Bạch, liền cảm thấy không nỡ.

Nhưng Tiết Bạch lại nhìn hắn, hỏi: "Thân thế của ta chưa được xác định, có thể cho ta ở lại Đỗ trạch không?"

"Hả?" Đỗ Ngũ Lang ngơ ngác, sau đó chỉ thấy mừng rỡ, vội vàng gật đầu thật mạnh, nói: "Tất nhiên, ngươi muốn ở bao lâu cũng được!"

Tiết Bạch bèn mỉm cười với Tiết Canh Bá, nói: "Hôm nay ta xin phép cáo từ trước."

"Nhưng Lục Lang ngươi là..."



"Không vội, ngày còn dài, nếu ta thật sự là nhi tử của Tiết gia, thì cũng không chạy đi đâu được."

Tiết Canh Bá lo lắng vò vò góc áo, nhìn về phía Tiết Linh đã say mèm, nhất thời không biết phải làm sao.

Tiết Bạch đã đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Trong sân, Liễu Tương Quân đang xoa xoa bàn tay trông thấy một màn này, cũng không chắc chắn liệu đây có phải là nhi tử của mình hay không, chỉ cảm thấy bối rối vô cùng.

~~

Hiểu Nô theo sau Tiết Bạch rời khỏi tiểu trạch viện tồi tàn này, sắc mặt có phần dịu đi.

"Nhắc nhở ngươi một câu, dù có muốn nhận thân, cũng phải hỏi qua ý kiến của Hữu tướng trước."

"Ta biết rồi." Tiết Bạch hỏi lại: "Có tiền không?"

Hiểu Nô hừ lạnh một tiếng, lấy ra một hầu bao ném cho hắn.

Tiết Bạch đón lấy, rồi đến một quán nhỏ ven đường mua thật nhiều bánh ngọt, nhờ người bán cầm giúp, sau đó quay lại Tiết trạch đưa cho Tiết Canh Bá.

"Lục Lang đây là?"

"Trong nhà nhiều hài tử, đến thăm thì cũng nên mang một chút quà gặp mặt."

"Xem Lục Lang nói kìa."

Tiết Bạch cũng lười tranh luận với hắn về việc mình có phải là Lục Lang hay không, liền lên ngựa rời khỏi Trường Thọ phường.

Tiếng vó ngựa vang trên con phố dài, khi về đến Thăng Bình phường thì đã nghe thấy tiếng trống chiều, một ngày cứ thế trôi qua.

Thời đại này, mỗi ngày làm một ít việc, ngược lại càng khiến người ta có thể từ từ cảm nhận được sự trôi qua của thời gian.

~~

Trong ánh chiều tà, Thanh Lam đang trốn sau hòn non bộ bên cạnh đông thiên sảnh, lén lau nước mắt.

Bỗng nghe có người ở sau lưng hỏi: "Ngươi đang làm gì ở đây?"

"A?"

Thanh Lam quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Bạch đang đứng đó, khí chất ôn hòa nhã nhặn như gió mát trong rừng thông, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Ngươi, sao ngươi trở lại?"

"Ân? Không thì đi đâu? Cho dù có nhận thân, cũng không phải ngày đầu tiên liền chuyển đi."

Thanh Lam cười một tiếng, hỏi: "Vậy là ngươi tìm được nhà sao?"

Tiết Bạch lắc đầu, nói: "Còn cần cân nhắc."

"Cân nhắc?"

Thanh Lam đối với từ này có chút ngạc nhiên, đang định hỏi thêm, đã thấy Hiểu Nô đi tới.

"Giúp ta một việc." Tiết Bạch thấp giọng nói: "Ta cần hất nàng ra một lát, lúc cơm tối thì cho nàng ăn chút gì đó nhé."

"Ân." Thanh Lam khẽ gật đầu, "Đúng rồi, có người tặng lễ cho ngươi, là một hộp bánh nhỏ..."

~~

Đêm xuống, Tiết Bạch đang ngồi dưới ngọn nến lật xem sách, quay đầu liếc nhìn Hiểu Nô, thấy nàng biểu lộ có chút nặng nề, bèn tỏ vẻ nghi hoặc.

"Hừ."

Hiểu Nô vẫn ráng chống đỡ.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Tiết Bạch lật sang trang khác, thong thả nói: "Mở cửa đi."

Hiểu Nô đứng dậy có chút khó khăn, mở ra cửa phòng.

Tiết Bạch nghiêng đầu nhìn xem, để ý đến khi nàng đi đường, đôi chân dưới tà áo đã hơi chụm vào nhau.

Hóa ra là Đỗ gia tỷ muội đứng ngoài cửa, mỗi người cầm vài quyển sách, Thanh Lam và Khúc Thủy thì xách đèn lồng đi theo.

"Đem ít sách đến cho Tiết Bạch." Đỗ Cấm mỉm cười nói.

Vào phòng, nàng đặt chồng sách lên bàn.

Tiết Bạch cầm lên xem, đầu tiên thấy một bản “Thiết Vận” liền nói: "Đúng lúc đang cần quyển sách này, nhị tiểu thư đúng là vị cứu tinh."

Đỗ Cấm liếc nhìn Đỗ Xuân một cái, nói: "Là đại tỷ nghe ngươi nói lo lắng sau này lên trường thi sợ làm thơ phú sẽ phạm vận, nên đã đặc biệt đi tìm. Cần biết rằng, khoa trường Đại Đường đối với cách luật cực kỳ nghiêm khắc."



"Đâu phải là đặc biệt tìm." Đỗ Xuân nhỏ giọng nói: "Chỉ là tiện thấy nên mua thôi."

Tiết Bạch mới lật đến trang đầu tiên liền hỏi: "Chữ này đọc thế nào?"

"Nhiên tùy châu thượng lỗi, hồng ngọc nhưng hà." Đỗ Cấm ghé đầu nhìn sơ qua, nhỏ giọng niệm lên: "Lỗi, đọc là 'lệ' chỉ những nút thắt trên sợi lụa, người ta thường nói 'ngọc có tỳ vết, lụa thì có lỗi'."

Hiểu Nô hừ lạnh một tiếng, nghiến răng, từ kẽ răng rít ra một câu: "Hừ, muốn nói chuyện về Tiết gia, cần gì phải giả vờ giả vịt?"

"Được thôi, không giả vờ nữa." Đỗ Cấm ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ thon dài trắng trẻo, hỏi thẳng Tiết Bạch: "Ngươi có phải là nhi tử của Tiết Linh không?"

Tiết Bạch không vội không chậm, từ từ kể lại chuyện ngày hôm nay.

Hiểu Nô cuối cùng không nhịn nổi nữa, quay người bước ra ngoài.

"Để ta xách đèn cho ngươi." Thanh Lam vội vàng theo sau.

"Hừ."

"Tiểu thư, Tiết lang quân, hai người cứ nói chuyện, nô tỳ đi trông chừng." Khúc Thủy nói rồi vội vã chạy đi.

Đỗ Xuân có chút lo lắng, hỏi: "Nàng sẽ đi mách Hữu tướng sao?"

"Mách chính nàng tham ăn, ăn nhiều hơn vài miếng thấu hoa từ?"

Thấu hoa từ làm từ đậu đỏ và nếp, chính là món quà của Quắc Quốc phu nhân gửi cho Tiết Bạch hôm nay, nghe nói khi làm phải lọc bỏ vỏ đậu trong bột đậu, rồi làm thành nhân đậu, sau đó ép bánh đến dạng hơi trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy hình hoa bên trong nhân đậu.

Thanh Lam sớm liền để ý Hiểu Nô ưa thích đồ ngọt tinh xảo như vậy, nên đã cho thêm vào bánh một ch·út t·huốc.

Tiết Bạch thong thả tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Nhìn ra được, Tiết Linh đã thu tiền nên nhận ta làm nhi tử. Người này không đáng tin cậy, có lẽ đã tiêu hết tiền, cũng không nói cho Liễu thị chân tướng, nên bọn họ mới nói năng lạc đề như vậy."

"Ta đã nói điều tra nhiều ngày như thế còn không tìm được manh mối, làm sao thái công đột nhiên lại tìm được thân thích cho ngươi." Đỗ Xuân có chút lo lắng, vội vàng giải thích: "Chuyện này ta cùng nhị muội cũng không biết trước, sau khi ngươi đi chúng ta mới nghe nói, nhị muội còn cùng phụ thân cãi vả một phen."

"Đại tỷ." Đỗ Cấm ngắt lời Đỗ Xuân, hỏi Tiết Bạch: "Ngươi có chắc đó là giả không?"

"Giả." Tiết Bạch thản nhiên nói.

Có một chuyện hắn chưa từng nói với Đỗ gia tỷ muội.

Thật ra, "Tiết Bạch" là tên mà hắn dùng trong kiếp trước, kiếp này hắn còn không biết mình tên họ là gì, làm sao có thể là người của Hà Đông Tiết thị.

Trừ khi Diêm Vương đã nhầm lẫn khi ghi tên hắn vào sổ sinh tử, khiến hắn trùng tên trùng họ với người khác.

"Đông Cung dựa theo họ của ta mà tìm ra thân thế cho ta." Tiết Bạch cười nói: "Chắc là muốn ta đừng gây phiền toái cho Lũng Hữu lão binh nữa."

"Phản ứng nhanh thật." Đỗ Cấm đã sớm đoán ra, nghe vậy liền mỉm cười châm biếm, còn có chút hả hê như báo thù, nói: "Nếu ngươi chỉ là sâu kiến, hắn liền giẫm một cái là xong. Nhưng nếu ngươi là mãnh thú, hắn chỉ đành phải ném một miếng thịt để ngươi bỏ đi."

"Đúng là đạo lý này."

Trên sân quyền tranh chỉ nói lợi ích, khi Tiết Bạch còn là một tiểu nhân vật, sắp xếp vài người chôn sống hắn là cách giải quyết nhanh nhất, nhưng bây giờ, hắn đã khiến Đông Cung nhận ra diệt trừ hắn rất phiền toái, ngược lại lôi kéo hắn thì càng có lợi hơn.

Lý Hanh là một chính khách thành thục, không để ý đến tình cảm, sẽ không bị thù hận chi phối, mỗi lần đều có thể lý trí đưa ra quyết định có lợi nhất.

Nhưng chuyện này chưa chắc xuất từ chủ ý của hắn, có thể là do các thần tử thân cận Đông Cung an bài, thuận tay sắp đặt một màn phụ tử nhận nhau, liền có thể hóa giải phiền phức trước mắt.

Cũng không quá trọng yếu, Đông Cung xem như một cỗ lực lượng chính trị, chỉ càng ngày càng thành thục và lý trí hơn.

Tiết Bạch lấy ra một tờ giấy từ trong áo, đặt lên bàn.

Phía trên giấy vẽ một sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật, phía dưới là một tấm địa đồ.

"Lũng Hữu lão soái Tiết Nột; Kim Ngô vệ tướng quân Tiết Huy; Tiên phong tướng quân Vương Hải Tân; Nghĩa huynh của Thái tử Vương Trung Tự; Hảo hữu của Thái tử Hoàng Phủ Duy Minh; Thiện Châu đô đốc Đỗ Hi Vọng. Trong số họ, có người đã an bài tử sĩ gây rắc rối, có người giúp dọn dẹp hậu quả. Mạng lưới quan hệ đã rõ ràng?"

Đỗ Cấm gật đầu.

Tiết Bạch chỉ vào địa đồ phía dưới, nói: "Đủ thấy tử sĩ ẩn náu ở khu vực này, ta đã đến thăm, nên bọn họ mới nhận ra cần đút cho ta một miếng thịt."

"Vậy chúng ta phải làm gì?"

"Đừng vội, giữ thẻ đ·ánh b·ạc trong tay, bọn họ mới sợ ném chuột vỡ bình. Ngược lại nếu thật sự tung ra, ta vẫn chỉ là một tiểu nhân vật." Tiết Bạch nói, "Bây giờ chỉ cần kiên nhẫn, chờ bọn họ ra giá..."

-----------

*san phồn tựu giản: đơn giản mà tinh tế.

*cao quan hậu lộc: chức cao, đãi ngộ tốt.

*phạm vận: sai vần.

*cách luật: là hệ thống các quy tắc về vần, đối, niêm, luật và sự hạn định số câu, số chữ trong thể văn vần hay văn biền ngẫu.

*thấu hoa từ: 透花糍, bánh đậu đỏ.

*thẻ đ·ánh b·ạc: có thể hiểu là lợi thế, vốn liếng, át chủ bài.