Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 3: Bắc Hải như tượng




Chương 3: Bắc Hải như tượng

Mặt trời đã ngả về tây, Đỗ trạch hoảng loạn.

Thanh Lam nghẹn ngào rơi nước mắt, đỡ Lư Phong Nương từ từ ngồi xuống trong tiền sảnh.

“Sao lại thế này?” Lư Phong Nương khóc sướt mướt, hoàn toàn không có chủ kiến, lau nước mắt hỏi: “Toàn quản sự, bây giờ phải làm gì?”

Toàn Thụy là lão quản sự từng trải nhiều việc đời, lúc này đã trở thành chỗ dựa duy nhất của Đỗ gia, hắn trầm ngâm nói: “Thiên đại tội danh này...... Phải mau thông tri Thái tử.”

“Đúng, đúng.” Lư Phong Nương vội nói: “Nhanh phái người đi.”

"Toàn Phúc, mau đi." Toàn Thụy liền bảo nhi tử: "Thập Vương Trạch, Thái Tử không ở Đông cung, đến Thập Vương Trạch."

"Dạ."

Toàn Phúc đáp lại, lập tức chạy ra ngoài.

"Đại phu nhân đừng lo." Trong mắt Toàn Thụy đầy nỗi sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói: "A lang vẫn luôn cẩn ngôn thận hành, nói hắn 'Tiên tri xằng bậy, cấu kết Đông Cung, chỉ trích Thánh Nhân' hoàn toàn là vô căn cứ! Có lẽ, khi điều tra rõ sẽ thả người."

Lư Phong Nương vỗ ngực, lẩm bẩm: "Thế thì tốt, thế thì tốt."

Trong sảnh bỗng có người lên tiếng——

"Quan sai lúc nãy cũng không có khám xét Đỗ trạch."

Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy người nói chính là Tiết Bạch, vừa được thu nhận cách đây ba ngày.

"Ngươi hài đồng này." Toàn Thụy nói: "Đỗ trạch không có 'tiên tri' cũng không có thư tín 'cấu kết' với người khác, càng không nói lời 'chỉ trích' có cái gì đáng khám xét?"

Tiết Bạch hỏi: "Đỗ trạch không có tội chứng, chuyện này Toàn quản sự biết, nhưng quan sai cũng biết sao? Nếu vậy, tại sao bọn họ lại dám trực tiếp bắt người?"

"Chuyện này..."

Toàn Thụy nghĩ ngợi, lẩm bẩm: "Đúng vậy, vậy bọn họ cũng nên biết A lang bị oan."

Tiết Bạch lại hỏi: "Bọn họ đã bắt người, chắc chắn sẽ định tội, nhưng làm sao định tội?"

"Định tội thế nào?" Toàn Thụy suy nghĩ: "Chẳng lẽ, hôm nay lập đàn làm phép, liền để cho đạo chích vu cáo tiên tri sao? Phương đạo trưởng còn ở trong phủ, phải tìm cách tiễn đi, rồi đốt hết các pháp khí kia."

"Không thể." Tiết Bạch nhắc nhở: "Bọn họ không bắt Phương đạo trưởng, chứng tỏ đây không phải là điểm chính để định tội, nếu chúng ta chủ động che giấu, ngược lại sẽ lộ vẻ sợ hãi."

"Đúng đấy." Lư Phong Nương khóc lóc hỏi: "Một buổi pháp sự, không đến mức vậy chứ?"

"Pháp sự mới vừa xong, chắc chắn không chỉ vì lý do này." Tiết Bạch trầm ngâm, hỏi: "Đỗ gia thật sự không có sơ hở nào khác sao?"

Lúc này, mọi người đều ngừng khóc, mở to mắt nhìn Tiết Bạch, kinh ngạc trước sự bình tĩnh của thiếu niên này.

Không chỉ bình tĩnh, hắn còn dám chất vấn chủ gia, như thể là một vị quan đang xét xử vụ án này vậy.

Toàn Thụy không khỏi quát: "Ngươi hài đồng này..."

"Để Tiết Bạch suy xét đi." Đỗ Ngũ Lang vội vàng nói: "Xuất thân của hắn cũng không tầm thường, qua lại đều là những người như quý phi, tiết độ sứ."

Toàn Thụy hơi kinh ngạc, mới gật đầu, thở dài nói: "A lang tuy là chúc thần của Đông cung, nhưng chỉ là hư chức, bình thường không dám nói chuyện nhiều với quan lại khác, cho nên làm gì có sơ hở? Ngoại trừ..."

"Ngoại trừ Liễu lang tế?" Tiết Bạch hỏi.

Toàn Thụy bỗng nhiên run rẩy, kịp phản ứng, kinh hãi nói: "Thật sự là Liễu lang tế để lộ tội chứng vào tay người khác sao?!"

Đây chính là điều Tiết Bạch định hỏi Đỗ Ngũ Lang trước đó, chuyện Liễu Tích đưa hắn đến Bình Khang phường có phải là do ai đó cố ý sắp đặt không?

Rõ ràng, ai nhìn Liễu Tích cũng biết đây là người chí lớn tài sơ, dễ bị lợi dụng.

"Quá trùng hợp." Toàn Thụy lẩm bẩm: "Ngũ Lang gặp chuyện không lâu, sáng nay Liễu lang tế mới vừa cãi nhau với A lang xong, buổi chiều liền có người đến bắt A lang, xem ra, quan sai tới cũng vội vàng. Nhất định là..."

"Không phải tên ngốc đó thì còn ai?!" Lư Phong Nương nghe xong, càng khóc lợi hại hơn, mắng to: "Ta đã sớm biết tên cuồng sinh này sẽ hại Đỗ gia! Ta đã sớm biết... ô ô... đồ tai họa này!"

"Đại phu nhân." Toàn Thụy vội nói: "Liễu lang tế giao du đều là ngư long hỗn tạp, phải phái người đi hỏi xem hắn có để lộ tội chứng cho ai không..."

Lúc này, có tôi tớ vội vàng chạy về, suýt thì vấp ngã ở ngưỡng cửa.

"Không hay rồi! Toàn Phúc vừa ra cửa sau đã b·ị b·ắt!"

"Cái gì?"

Toàn Thụy kinh ngạc, cuối cùng mất bình tĩnh.

"Chúng ta trèo tường đi." Tiết Bạch phản ứng cấp tốc, kéo Đỗ Ngũ Lang đi, "Phải nhanh chóng tìm Liễu Tích, Thái Tử."

"Ta... ta không biết Thái Tử ở đâu."

"Ta biết." Thanh Lam nói: "Ta từng theo tiểu thư đi bái kiến Thái tử lương đệ."

"Mau."

Thanh Lam vừa đi theo vài bước, lại quay đầu hỏi Lư Phong Nương: "Phu nhân, nô tỳ đi nhé?"

"Mau đi, bảo Ngũ Lang trở về."

Tuy nhiên, Tiết Bạch đã kéo Đỗ Ngũ Lang ra khỏi tiền sảnh.

Thanh Lam dậm chân, vội vàng đuổi theo...

~~

Tiết Bạch tính toán trong lòng, Đỗ trạch có một đại môn, một cửa sau, ba cửa bên phía tây, hai cửa bên phía đông, Kinh Triệu phủ phái khoảng hai mươi người, giữ được bảy cửa này cũng không dễ, khó có thể bao vây toàn bộ tường viện.



Có thể có quan sai tuần tra, nhưng hắn biết quan phủ làm việc nhất định sẽ theo quy trình, vì vậy phải tranh thủ một chữ "nhanh".

Hắn trước tiên đến chuồng ngựa ở tiền viện lấy dây thừng, rồi đến nhà kho lấy thang, sau đó rẽ hướng hậu viện, chạy thẳng đến gần giả sơn ở phía đông đệ ngũ tiến viện.

Chỗ này cách xa cửa bên nhất, ngoài viện yên tĩnh nhất, lại dễ leo tường.

"Theo ta."

Tiết Bạch đặt thang lên giả sơn, trước tiên leo lên tường viện, nhìn quanh một lượt, rồi gọi Đỗ Ngũ Lang cùng Thanh Lam.

"Lên đây."

Tiết Bạch buộc dây thừng vào tường viện, theo dây thừng leo xuống, trước tiên đỡ Thanh Lam, Đỗ Ngũ Lang thì có chút vụng về, suýt ngã sóng soài trên đất.

"Ôi."

"Đừng kêu."

"Đi Thập Vương Trạch?" Thanh Lam nói: "Sang bên này."

"Không, trước tìm Liễu Tích, xác định chứng cứ quan trọng hơn."

"Nhà Liễu lang tế ở Đôn Nghĩa phường, hướng tây."

~~

Đường ở Trường An thành vô cùng chỉnh tề ngay ngắn, có hai mươi lăm đại lộ cắt nhau chia nội thành làm hai khu chợ và một trăm linh tám phường.

Lấy Chu Tước đại lộ làm trục trung tâm, thành đông và thành tây do hai huyện quản lý, phía đông là Vạn Niên huyện, phía tây là Trường An huyện, lấy ý là "Trường An Vạn Niên".

Đỗ gia ở Thăng Bình phường, thuộc phía đông, do Vạn Niên huyện quản lý.

Thăng Bình phường có bố cục tiêu chuẩn của phường thời Đường là "tứ môn thập lục khu", bốn phường môn gọi là "môn" nhưng thực ra trên môn còn có lầu gác, Vũ hậu có thể ở trong đó canh phòng.

Đi đến cổng phường phía tây, Đỗ Ngũ Lang rất căng thẳng, cúi đầu xuống, bước đi đến độ đồng thủ đồng cước.

"Đừng sợ." Tiết Bạch khẽ nói: "Chúng ta chưa phải t·ội p·hạm, quan sai sẽ không nhận ra chúng ta."

"Ân."

"Ngẩng đầu lên."

Ra khỏi Thăng Bình phường, Tiết Bạch đi chậm lại, nhìn quanh không thấy cảnh tượng quen thuộc nào.

Thanh Lam thấy hắn rất lạ lẫm với cảnh vật bên ngoài cổng, liền chỉ đường.

"Chúng ta phải đi về phía tây qua ba phường mới đến Chu Tước đại lộ, qua Chu Tước đại lộ còn phải hướng về phía tây nam đi qua năm phường nữa mới đến Đôn Nghĩa phường, cũng không gần..."

Tiết Bạch mấy hôm trước đã nghe nói Đỗ trạch ở khu vực Nhạc Du Nguyên, lúc này nghe Thanh Lam nói, cuối cùng cũng rõ ràng hơn.

Nơi này có lẽ là khu vực giao nhau giữa Tây Ảnh lộ và Khúc Giang lộ ở hậu thế, phải đi đến Trường An trung lộ mới đến được Chu Tước đại lộ, đây mới chỉ là một đoạn đường nhỏ.

Toàn bộ đoạn đường tương đương với việc đi từ chùa Thanh Long đến học viện mỹ thuật Tây An, thật sự xa.

"Có xe ngựa không?"

"Phải tìm phu xe, còn phải dắt ngựa, không kịp nữa rồi."

"Lập tức sẽ tiêu cấm."

"Vậy thì chạy nhanh lên."

Ba người thể lực không tốt, chạy nửa canh giờ đã thở hổn hển.

"Ta... ta... ta không chịu nổi nữa..."

Đỗ Ngũ Lang cuối cùng dừng lại nghỉ một lát, hay tay chống lên đầu gối, gần như không đứng nổi.

"Thật sự, không còn sức."

Ánh hoàng hôn cuối cùng lùi xa, bóng dáng hùng vĩ của Trường An thành ngày càng tối.

"Đông."

Mặt trời vừa lặn, trong thành liền vang lên tiếng trống chiều.

Sau sáu trăm tiếng trống chiều, nếu còn trên đường, thì liền phạm luật, sẽ b·ị b·ắt quất roi.

Thanh Lam khích lệ nói: "Cố lên, sắp đến rồi."

"Đi."

Tiết Bạch nhíu mày, cùng Thanh Lam kéo Đỗ Ngũ Lang, dưới sự thúc giục của tiếng trống chạy vào bóng đêm Trường An.

“Đông.”

“Đông.”

"Dừng trống! Bế môn!"

Theo tiếng trống cuối cùng vang lên, cổng Đôn Nghĩa phường từ từ đóng lại.

Trường An tiêu cấm bắt đầu, kéo dài đến canh năm hôm sau.



Cổ tuyệt nhân tán, cửu cù duy nguyệt.

...

Có ba bóng người thở hổn hển đứng trước một tòa nhà trong phường.

Liễu trạch chỉ là phổ thông dân trạch có hai viện lạc, trông có chút nghèo nàn, không xứng với một thân áo gấm của Liễu Tích.

"Không có quan sai sao?" Tiết Bạch cảnh giác nhìn xung quanh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Chúng ta, chạy nhanh." Thanh Lam còn chưa thở xong, nói: "Hơn nữa, đây là thuộc Trường An huyện quản lý, bọn họ điều người, chậm phải không?"

Bọn hắn gõ cửa, rất nhanh bên trong vang lên tiếng nữ tử.

"Ai đó?"

"Lưu Thương. Là ta, Thanh Lam, Ngũ Lang cũng đến."

Rất nhanh, một tiếng "két két" vang lên, một tỳ nữ nhỏ nhắn mở cửa.

"Ngũ Lang sao lại đến giờ này? Đây là... chạy đến sao?"

"Vào trong rồi nói, có quan sai từng đến không?"

"Quan sai? Không có."

Tiết Bạch có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Quan sai thật sự không đến sao?"

~~

Đỗ gia trưởng nữ tên là Đỗ Xuân, mọi người thường gọi là Đỗ đại tiểu thư.

Nàng nghe thấy động tĩnh, liền cầm ánh nến đi đến tiền sảnh, trông thấy Đỗ Ngũ Lang dẫn người đến, vội hỏi rõ sự tình.

Hai người tỷ đệ này, đệ đệ tướng mạo bình thường, tỷ tỷ lại rất xinh đẹp.

Tiết Bạch ban đầu hơi ngạc nhiên, nghĩ lại mới hiểu ra, Đỗ Ngũ Lang là con của kế thất, tướng mạo giống Lư Phong Nương hơn, còn mấy nhi nữ trước thì lại là Đỗ Hữu Lân vợ cả sở sinh.

Chắc hẳn Đỗ nhị nương tử cũng rất xinh đẹp, nên mới có thể gả vào Đông cung.

Lúc này Đỗ Xuân nghe chuyện phụ thân b·ị b·ắt, hoa dung thất sắc.

Tiết Bạch dưới ánh nến chăm chú quan sát nàng, để ý thấy trang phục của nàng so với phong cách hoa lệ đương thời có chút khác biệt, ăn mặc rất giản dị, mộc mạc lại không son phấn.

Ngoài ra, hai mắt đỏ hoe, chắc là đã khóc.

Đợi nàng bình tĩnh lại, Tiết Bạch hỏi: "Liễu lang tế không có ở nhà sao?"

"Lang quân... không tại."

"Giữa trưa hắn có về không?"

"Có." Đỗ Xuân lau nước mắt trả lời.

"Có nói đến chuyện Đỗ gia yêu cầu l·y h·ôn không?"

Đỗ Xuân vốn không muốn nói những chuyện này với người ngoài, lại không quen biết Tiết Bạch, không hiểu vì sao hắn còn nhỏ tuổi mà đã có khí thế bức người như vậy, nhưng tình hình khẩn cấp, nàng vẫn gật đầu, đồng thời suy nghĩ về hậu quả của toàn bộ sự việc.

Chuyện xảy ra đột ngột, ai cũng không kịp phản ứng.

Tiết Bạch lại hỏi: "Hắn nói thế nào?"

Đỗ Xuân do dự một lúc, mới trả lời: "Hắn nói 'chỉ cần phu thê chúng ta tình sâu nghĩa nặng, theo Đường luật, dù là quan phủ hay nhạc phụ cũng không thể chia rẽ chúng ta' bảo th·iếp thân phải vững như bàn thạch."

"Ngươi trả lời thế nào?"

Đỗ Xuân bị hỏi đến cảm thấy khó chịu, quay đầu đi, thấp giọng đáp: "Bàn thạch phương thả hậu, khả dĩ tốt thiên niên."

"Sau đó thì sao?"

"Lang quân nói 'vậy thì tốt' liền đi đến thư phòng, không nán lại bao lâu, thì vội vàng rời đi, đến giờ vẫn chưa về... Ai."

Một tiếng thở dài vô thức, Đỗ Xuân đã đoán được đại khái sự tình.

"Hắn không nói đi đâu sao?"

"Th·iếp thân có hỏi lang quân, hắn nói đi tìm bằng hữu hỗ trợ."

"Ta có thể nhìn thư phòng một chút không?"

"Thư phòng của lang quân bình thường không cho ai vào, nhưng tình thế cấp bách..." Đỗ Xuân biết tình hình nguy cấp, đứng dậy nói: "Bên này."

Tiền sảnh của Liễu trạch sạch sẽ gọn gàng, không có vật trang trí gì, nhưng trong thư phòng lại treo rất nhiều thư họa.

Vừa mở cửa, trước mắt là một bức thư họa treo trên tường, chép lại một bài thơ.

Tiết Bạch bước tới, nhìn gần hơn, dưới ánh nến yếu ớt miễn cưỡng thấy được câu cuối cùng.

"Bất câu bần dữ phú, đãn nguyện nhất tương tri."

Thư pháp phi phàm, hành vân lưu thủy, dù là người ngoại đạo cũng có thể nhìn ra đây là bút tích của danh gia.

"Đây là bút tích của Lý Bắc Hải." Đỗ Xuân bước lên nói: "Lang quân từng tặng hắn vàng bạc, hắn thì đáp lễ bằng thư họa, ngựa quý."

"Lý Bắc Hải?" Đỗ Ngũ Lang kêu lên: "Lý Bắc Hải trong câu 'Hữu Quân như long, Bắc Hải như tượng'?"

"Hữu Quân như long" là chỉ Vương Hữu Quân Vương Hi Chi, Lý Bắc Hải có thể sánh ngang với Vương Hữu Quân, thật là không tầm thường.



Đỗ Ngũ Lang đã biết là chữ của ai, nhưng khi nhìn kỹ lại, thì lại có cảm giác rất khác với lúc ban đầu vừa nhìn qua.

Lưu Thương bất mãn nói: "Nhưng lang quân tặng đi vàng bạc, rõ ràng đều là của hồi môn của tiểu thư."

"Lắm miệng."

Đỗ Xuân khẽ quát tỳ nữ, cẩn thận bưng ánh nến, nhìn quanh thư phòng một lượt, ánh mắt vừa buồn bã vừa ngạc nhiên, nói: "Lang quân thích giao du với danh sĩ, trong này đều là thư họa nổi tiếng khó cầu, cũng là... rắc rối không dễ gặp."

Nàng không đưa ánh nến cho Tiết Bạch, vì theo thói quen lo sợ làm hỏng bức thư họa nào đó.

Tiết Bạch trong bóng tối kiểm tra trác án.

Trên án bày ra nghiên mực, sờ tay một cái, mực còn chưa khô hẳn, chắc là mới mài buổi chiều.

Bỗng nhiên, tiền viện vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.

"Mở cửa!"

"Kinh Triệu phủ phá án, mau mở cửa!"

Mấy người trong thư phòng giật mình, Đỗ Ngũ Lang lập tức hoảng loạn, hỏi: "Làm sao bây giờ?"

"Đưa ánh nến lại gần." Tiết Bạch thúc giục, "Tìm dấu vết."

"Dấu... dấu vết gì?"

"Liễu Tích đi đâu? Có qua lại thư từ gì với Cát gia hay là ai không? Hoặc là có chứng cứ gì rơi trong thư phòng? Mau tìm."

Không khí đột nhiên căng thẳng.

Đỗ Xuân cũng không lo gì khác, đặt ánh nến lên bàn, lấy một chiếc hộp từ trong ngăn kéo ra lục tìm.

Rõ ràng đây là thư từ giữa Liễu Tích và những người khác, thực sự rất nhiều.

Thấy cảnh này, lại nghĩ đến tội danh "cấu kết Đông cung", càng thêm bất an.

"Mở cửa! Mở cửa!"

Lưu Thương sợ đến sắp khóc, hỏi: "Làm sao bây giờ? Nô tỳ có nên đi nói tiểu thư không có nhà..."

"Mau tìm."

Tiết Bạch lật lật mấy tờ giấy bị mực thấm trên bàn, không thấy gì cả, lấy ánh nến trong tay Lưu Thương, chiếu khắp nơi.

Hắn thậm chí còn nhìn thấy chữ của Đỗ Phủ trên tường.

Nếu không phải tình thế cấp bách, hắn thật sự sẽ rất kinh ngạc.

Tiền viện đột nhiên vang lên một tiếng “Bành” thật lớn, có quan sai quát lên: "Đẩy mạnh vào!"

“Bành.”

“Bành.”

Ánh nến lắc lư, dưới đất chợt hiện ra hai viên giấy, Tiết Bạch vội đặt ánh nến xuống, nhặt viên giấy đầu tiên lên mở ra, chỉ thấy ba chữ "thư l·y h·ôn".

Mở viên giấy thứ hai, ánh mắt hắn sáng lên, lẩm bẩm: "Hóa ra là vậy."

"Tìm được gì rồi?"

"Đi." Tiết Bạch cất hai tờ giấy này, đẩy Đỗ Ngũ Lang, nói: "Mau leo tường."

"Nhưng... giới nghiêm rồi."

"Đi mau."

Tiết Bạch đẩy người khác đi, còn mình chạy vài bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn chiếc hộp Đỗ Xuân lấy ra.

Rất nhiều thư từ đã rơi đầy bàn, không kịp thu dọn.

Nghĩ đến tính cách chí lớn tài sơ, tự cao tự đại của Liễu Tích, lại nhìn đầy phòng thư họa của danh gia, ánh mắt Tiết Bạch hiện lên vẻ do dự.

Nhưng do dự chỉ trong chốc lát, trong đầu hắn bỗng hiện lên một bức thư họa khác.

——Cẩn ngôn thận hành, như lý bạc băng.

Hắn liền kéo Đỗ Xuân, lấy ánh nến trong tay nàng, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng.

Đỗ Xuân hiểu ý trong ánh mắt của Tiết Bạch, lấy tay che mặt, quay người đi.

Tiết Bạch quyết đoán giơ tay.

Ánh nến châm vào lụa mỏng, nhanh chóng bùng lên, nuốt chửng chữ viết của Lý Ung, Đỗ Phủ và nhiều danh sĩ khác.

Đốt đàn nấu hạc, lửa cháy bừng bừng…

---------

*Khi nhắc đến hành thư (lối chữ thảo) của thời Đường, không thể không nhắc đến một người, đó là Lý Ung. Lý Ung từng giữ chức Thái thú Bắc Hải, vì vậy, hậu thế thường gọi ông là "Lý Bắc Hải". Đại thư pháp gia thời Minh, Đổng Kỳ Xương, tự nhận mình suốt đời yêu thích thư pháp của Lý Ung và còn đặt Lý Ung ngang hàng với Vương Hi Chi (Thư thánh, còn được gọi là Vương Hữu Quân) nói rằng "Hữu Quân như long, Bắc Hải như tượng". Từ câu này có thể thấy rõ vị trí quan trọng của Lý Ung trong lịch sử thư pháp trung hoa.

*"Bàn thạch phương thả hậu, khả dĩ tốt thiên niên.": Vững chắc như bàn thạch, ngàn năm chẳng đổi thay.

*"Bất câu bần dữ phú, đãn nguyện nhất tương tri.": Bất kể sang hèn, chỉ mong hiểu nhau.

*Tiêu cấm: giờ giới nghiêm, cấm đi lại vào ban đêm.

*trác án: 桌案, bàn đọc sách thường dùng ở thời cổ đại.