Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 27: Biên quân lý lịch




Chương 27: Biên quân lý lịch

Trên giáo trường phía sau Hữu Kiêu vệ nha thự, hai huynh đệ Điền Thần Công và Điền Thần Ngọc đang ngồi dưới mái hiên, nhìn xem tuyết đọng mà thẫn thờ. Đây là khoảng nghỉ giữa các buổi tập bắn cung của họ.

“Sao ta cảm thấy chúng ta ở trong Thập Lục vệ này không có ngày xuất đầu lộ diện?” Điền Thần Ngọc lên tiếng: “Thành Trường An là nơi đề cao thâm niên, làm gì có cơ hội cho người từ nông thôn như chúng ta vươn lên?”

Điền Thần Công đáp: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

“Đến biên quân đi!” Điền Thần Ngọc ánh mắt lấp lánh, giọng nói cũng lớn hơn nhiều: “Biên quân mới là nơi để lập công danh, ta nghe nói lương của quân phiên trấn cao gấp ba lần, thậm chí còn hơn, đánh người Khiết Đan một trận cũng bắt được vài vạn tù binh, các tướng sĩ tự bán lấy tiền, thật sướng biết bao?!”

Điền Thần Công lắc đầu, nói: “Đầu để trên lưng quần, cũng không phải chuyện gì tốt.”

“Ca.”

“Nhị lang à, nương trước khi đi bảo ta chăm sóc ngươi.” Điền Thần Công nói: “Đến biên quân đổi mạng lấy tiền đồ, nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta xuống dưới gặp nương, biết nói sao đây?”

Điền Thần Ngọc không để ý, nói: “Với bản lĩnh của huynh đệ chúng ta, có thể xảy ra chuyện gì?”

Điền Thần Công không trả lời, chỉ trầm mặc.

Điền Thần Ngọc lại thúc huynh mình một cái, nói: “Ngày đó, hai người ở biệt nghiệp ngoại ô phía Tây, chẳng phải Lũng Hữu lão binh sao? Ngươi xem bọn họ sống thế nào, mỗi người cưới hai bà nương, còn có tỳ nữ, sống trong ngôi nhà lớn như vậy. Nhưng luận bản sự, bọn họ có hơn được chúng ta không?”

“Dù bản sự lại lớn, còn không phải đều nằm xuống cả sao?”

“Ta nói là, chúng ta phải đến biên quân, mới có thể làm nên chuyện lớn.” Điền Thần Ngọc nói: “Ta nằm mộng đều nghĩ đến biên quân, ai cũng nói biên quân mới là trường chinh dũng sĩ, còn cấm vệ ở Trường An chỉ là hàng nhái.”

Điền Thần Công phản tay tát vào trán đệ mình, nói: “Ta chỉ muốn tiết kiệm lương bổng để làm hôn sự cho ngươi, chiến sĩ gì đó ta không quan tâm.”

“Ca, nhìn xem tiền đồ của ngươi kìa.”

Trong lúc nói chuyện, thì có người hướng bên này hô to: “Điền Thần Công, có người tìm!”

Điền Thần Công quay đầu nhìn lại, lẩm bẩm: “Ai tìm ta? Ta ở Trường An không quen ai cả.”

Hai huynh đệ cầm lấy cung tên, đi về phía cổng doanh trại, thấy một thiếu lang quân dẫn theo tỳ nữ đứng ở đó.

“Sao ta thấy hắn quen quen?” Điền Thần Ngọc lẩm bẩm.

“Người của Hữu tướng phủ.” Điền Thần Công nói nhỏ: “Chẳng lẽ là công tử của tướng phủ sao.”

“Ồ, nhớ ra rồi.”

Khi hai huynh đệ đến gần, Tiết Bạch lấy ra tín vật của Hữu tướng phủ, cười hỏi: “Tráng sĩ còn nhớ ta không?”

“Nhớ kỹ, nhớ kỹ.” Điền Thần Công vội cười: “Không dám để lang quân gọi tráng sĩ.”

“Lang quân có nhớ ta không?” Điền Thần Ngọc nói: “Ta chính là người đuổi theo chiếc xe ngựa đó, à, ta là đệ đệ của hắn, Thần Ngọc, Điền Thần Ngọc, lang quân cứ gọi ta là Điền Nhị.”

Tiết Bạch nhớ ra, nói: “Như thế nói đến, ngày đó bắt giặc, nếu không có các ngươi, thực sự không bắt được tên tặc nhân kia. Mà hai vị có được phong thưởng chưa?”

“Nào có phong thưởng gì đâu?” Điền Thần Ngọc nhanh miệng, đã kêu ca.



Điền Thần Công vội cười nói: “Đều là vì triều đình làm việc, nên làm, nên làm.”

Tiết Bạch biết rõ, Lý Lâm Phủ làm việc luôn như thế, ít nhất là từ khi hắn ở Hữu tướng phủ chưa bao giờ thấy Lý Lâm Phủ ban thưởng cho ai, Cát Ôn cũng vậy, Dương Chiêu cũng thế, làm không tốt còn bị mắng chửi, mà làm tốt cũng chẳng có lợi gì.

Hắn có lòng muốn thay Điền gia huynh đệ xin phong thưởng ở Hữu tướng phủ, lúc này lại nhẫn nhịn không nói nhiều, để tránh nếu không làm được, lại khiến người ta thất vọng.

Tiết Bạch liền chỉ nói mượn Điền gia huynh đệ làm một số việc, hai huynh đệ rất nhiệt tình, vui vẻ đồng ý.

“Được, có thể theo lang quân làm việc, vạn nhất là một cơ hội thì sao.”

“Không phải cơ hội cũng không sao.” Điền Thần Công vội che miệng đệ đệ, nói: “Học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.”

“Ngày đó chúng ta bắt được Lũng Hữu lão binh tên Khương Mão, hắn còn có một huynh đệ tên Khương Hợi, chắc là người lái xe chạy thoát. Hai huynh đệ đều là binh sĩ được chiêu mộ vào năm Khai Nguyên thứ 26 ở Lũng Hữu, trở về Trường An vào đầu năm Thiên Bảo. Ta đã tra binh sách của bọn họ, tìm được một số Lũng Hữu lão binh cùng năm hồi Trường An, nhờ các ngươi cùng ta đi thăm hỏi.”

“Được.”

~~

Hai ngày sau, Tiết Bạch liền dẫn theo Điền gia huynh đệ đi thăm một số Lũng Hữu lão binh trong thành Trường An, nhưng không có kết quả gì.

Thu hoạch duy nhất là hắn đã ở trước mặt Lý Lâm Phủ vì Điền gia huynh đệ xin phong thưởng, cho bọn họ làm đội trưởng và phó đội trưởng trong Hữu Kiêu Vệ cùng một số tiền thưởng.

Lý do đơn giản là nếu thực sự tìm được Khương Hợi hoặc Lũng Hữu binh sĩ mà Thái tử súc dưỡng, còn cần những người thực sự có bản lĩnh thế này để bắt lại.

Mỗi ngày Tiết Bạch dùng một cách ngốc nghếch, chính là lật xem mọi hồ sơ của Khương Mão và Khương Hợi ở Lũng Hữu quân.

Cát Ôn tỏ ra khinh thường cách này, nhưng Tiết Bạch lại cho rằng lời khai từ t·ra t·ấn có thể là giả, mà dấu vết lưu lại trong hồ sơ thì không thể nào xóa bỏ.

“……”

“Hôm nay chúng ta đi thăm một người tên là Quách Bá Đạt, còn gọi Quách Đại, Lũng Hữu Lâm Thao quân Đao thuẫn thủ. Thoạt nhìn không liên quan gì đến hai huynh đệ Khương Mão, nhưng vào năm Khai Nguyên thứ 26, 27, 29 đã cùng nhau tham gia một số trận chiến, vả lại còn cùng năm hồi hương, bọn hắn có khả năng quen biết nhau.”

Tiếng vó ngựa vang lên, đi qua các con đường của thành Trường An, cuối cùng dừng lại ở Phong An phường phía nam Trường An huyện.

Tiết Bạch dựa theo địa chỉ trên binh sách tìm người hỏi. Rốt cuộc tìm đến nhà Quách Bá Đạt.

Hắn tiến lên gõ cửa, một lúc sau, cửa mở ra, một nữ hài khoảng bảy, tám tuổi dẫn theo một nam hài khoảng năm, sáu tuổi đứng đó, ngẩng đầu hỏi: “Các vị thúc thúc tìm ai?”

“Quách Đại có ở đây không?”

“Gia gia!” Tiểu nữ hài quay đầu, hô to một tiếng.

Lại đợi một lúc, một hán tử trung niên chống quải trượng, khập khiễng từ hậu viện đi ra, nhìn về Tiết Bạch, hỏi: “Lang quân có việc gì?”

Tiết Bạch lập tức nở nụ cười, nói: “Ta tên là Tiết Bạch, muốn hỏi thăm chút chuyện cũ của Lũng Hữu quân, không biết có tiện không?”

Quách Bá Đạt liền sững sờ, rồi chỉ vào phòng khách, nói: “Vào ngồi đi… các ngươi, đi rót nước cho khách.”

“Không cần khách khí.”



Tiết Bạch lấy ra một túi rượu, đưa cho Quách Bá Đạt.

Quách Bá Đạt ngửi ngửi, “ồ” một tiếng, cười nói: “Bồ đào tửu, lang quân có lòng rồi.”

Hai đứa cháu của hắn đã cầm bát ra, bày lên bàn, rót rượu.

Điền gia huynh đệ nhếch miệng cười một tiếng, cũng không khách khí, cầm lên uống ngay.

Tiết Bạch ngược lại không uống, vì tửu lượng kém. Hiểu Nô thì càng không uống đồ của thường dân, lạnh mặt đứng sau lưng hắn.

“Thiếu lang quân muốn nghe chuyện gì? Hỏi đi.” Quách Bá Đạt uống cạn một bát rượu, vỗ vỗ đầu gối, nói: “Lũng Hữu cũng chỉ có mấy chuyện chém chém g·iết g·iết vặt vãnh thôi.”

“Ngài có nhận biết huynh đệ Khương Mão, Khương Hợi không?”

“Không biết.” Quách Bá Đạt lắc đầu.

Tiết Bạch nói: “Bọn hắn là binh sĩ Hà Nguyên quân, đóng quân ở chỗ cách phía tây Thiện Châu thành 120 dặm.”

Quách Bá Đạt nói: “Ta là binh sĩ Lâm Thao quân, đóng quân ngay tại Thiện Châu thành.”

“Ta đã tra lý lịch của các vị, năm Khai Nguyên thứ 26, từng gặp địch ở phía tây Thanh Hải.”

“Khai Nguyên thứ 26.” Quách Bá Đạt lẩm bẩm, gật đầu, hăng hái nói: “Năm đó, Thổ Phồn xâm lược, chúng ta theo Thôi tiết soái từ phía nam Lương Châu tiến sâu vào Thổ Phồn giới hơn hai nghìn dặm, gặp phải địch nhân, liền đại phá chúng, chém đầu hơn hai ngàn người! Đó là trận đại chiến đầu tiên của ta, hai khỏa đầu người… Ta chặt được hai khỏa đầu của tặc nhân.”

“Hảo hán tử!”

Điền Thần Ngọc không khỏi nâng bát, kính Quách Bá Đạt một chén.

Tiết Bạch nói: “Cùng năm đó vào tháng ba, huynh đệ Khương Mão, Khương Hợi dưới trướng Thiện Châu đô đốc Đỗ Hi Vọng, theo Đỗ Hi Vọng đi qua khổng đạo của Kỳ Liên Sơn, đánh chiếm thành mới ở phía nam Kỳ Liên Sơn của Thổ Phồn.”

“Trận chiến đó ta cũng tham gia, lúc đó ta theo Vương tướng quân vòng qua Kỳ Liên Sơn tiếp viện Đỗ đô đốc!” Quách Bá Đạt vỗ ngực, nói: “Nói như vậy, ta có thể đã gặp Khương thị huynh đệ mà ngươi nói.”

“Cùng năm đó vào tháng bảy, Đỗ Hi Vọng chiếm Thổ Phồn Hà kiều, xây Diêm Tuyền thành, Phiên quân ba vạn người đến t·ấn c·ông, Vương Trung Tự suất lĩnh quân xung phong, g·iết hàng trăm người, Phiên quân hoảng sợ, Đỗ Hi Vọng thừa cơ tổng t·ấn c·ông, Phiên quân đại bại. Trận chiến đó, bọn hắn có mặt, ngài cũng có mặt.”

“Họ Khương?”

Quách Bá Đạt ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng, nhưng vẫn không nhớ ra.

Tiết Bạch nói: “Năm Khai Nguyên thứ 27, Thổ Phồn t·ấn c·ông, Bạch Thủy quân cùng An Nhân quân, Lâm Thao quân, Hà Nguyên quân đều xuất binh viện trợ, đại bại Thổ Phồn.”

“Trận chiến đó quá nhiều người, ta không nhớ ra đã gặp Khương thị huynh đệ của Hà Nguyên quân.”

“Năm Khai Nguyên thứ 29, trận chiến Thạch Bảo thành?”

Trận chiến này, lý lịch mà Tiết Bạch tìm được cũng rất ít, chỉ biết chủ soái lúc đó là Cái Gia Vận, nhưng do Lâm Thao quân không kịp đến, Thạch Bảo thành thất thủ.

Quách Bá Đạt lắc đầu, giọng trở nên u buồn, nói: “Trận chiến đó quá loạn, không nhớ nổi.”

Thấy hắn không thích nhắc đến trận Thạch Bảo, Tiết Bạch cũng không ép, hỏi: “Đến đầu năm Thiên Bảo, Hà Nguyên quân sử Vương Nan Đắc dùng một thương đâm rơi nhi tử của Thổ Phồn Tán Phổ trước trận.”



“Thấy qua!”

Nhắc đến trận này, Quách Bá Đạt hưng phấn không thôi, đột nhiên đặt bát rượu xuống, rượu đổ đầy mình.

“Trận chiến này ta tận mắt nhìn thấy, nhi tử của Thổ Phồn Tán Phổ tự tin dũng mãnh, cưỡi ngựa cao lớn, ra hàng khiêu chiến. Vương tướng quân liền ra nghênh chiến, cưỡi bạch mã, cầm trường thương, xông lên trước, một thương đâm ngã tướng địch xuống ngựa, oai phong không gì sánh được!”

Điền gia huynh đệ nghe xong, không khỏi ngẩn người ngưỡng mộ, quên cả uống rượu.

Tiết Bạch nói: “Khương thị huynh đệ chính là vào năm ấy theo Vương tướng quân trở về Trường An hiến tù binh.”

“Ta cũng năm đó b·ị t·hương ở chân, trở về Trường An… à.”

Quách Bá Đạt đột nhiên nhớ ra Khương Mão, Khương Hợi là ai.

Hắn trợn to mắt, lẩm bẩm: “Hà Nguyên quân dưới trướng Vương tướng quân, Khương thị huynh đệ?”

Tiết Bạch hỏi: “Nhớ ra rồi?”

Quách Bá Đạt nói: “Nói đến theo Vương tướng quân về Trường An hiến tù binh, ta liền nhớ ra, ta đã gặp hai huynh đệ đó! Bọn hắn đều cao lớn khỏe mạnh, ca ca là hảo thủ dùng cung, mặt có nốt ruồi, tay dài quá gối. Đệ đệ là đao thuẫn thủ, môi bị cắt một đường, trông như luôn nhếch miệng cười, đúng không? Thì ra là ta vẫn nghĩ bọn hắn họ Vương.”

“Chắc là bọn hắn.”

“Ta xem lang quân không phải người thường, tìm bọn hắn, có phải vì muốn chiêu mộ hay không?”

Tiết Bạch gật đầu.

Quách Bá Đạt mừng rỡ, nói: “Quan trường Trường An hám lợi như thế, không nhìn bản sự, chỉ nhìn cửa sau. Lang quân có thể trọng dụng Lũng Hữu binh sĩ, ta cũng thấy vinh quang.”

Tiết Bạch nói: “Chỉ nghe qua đại danh cùng chiến công của bọn hắn, nhưng không biết tìm bọn hắn ở đâu.”

“Bọn hắn là chiến sĩ dũng mãnh được mọi người kính nể trong quân, ta không kết giao được, nhưng đội trưởng của ta là Lão Vũ cùng bọn hắn giao tình không tệ.”

“Xin hỏi Lão Vũ này ở nơi nào?”

“Đang làm việc ở Kim Ngô vệ, giữ chức Tuần nhai sử đấy…”

~~

Tiết Bạch rời nhà Quách Bá Đạt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Mẹ nó, biên quân mới là nơi ra nhân vật.” Điền Thần Ngọc bước ra, không kìm được cảm thán: “Trường chinh dũng sĩ là những hán tử thật sự biết g·iết địch, chậc chậc, trong lều tích lũy nhiều đầu người như thế mà.”

“Đúng vậy.”

Tiết Bạch đáp lại, thở dài một tiếng, thổi ra một làn khí trắng.

Hắn chỉ tra vài Lũng Hữu binh sĩ, đã lật ra những trận chiến đó, lật ra Đỗ Hi Vọng, Vương Trung Tự, Vương Nan Đắc cùng nhiều các tướng lĩnh khác.

Nếu tiếp tục tra xuống, còn phải dính dáng đến bao nhiêu người?

Hắn không biết.

Nhưng quyền tranh cùng đấu đá ở Đại Đường đã bắt đầu từ lâu, sẽ không vì hắn mà thay đổi.

“Đi thôi, tìm Lão Vũ nào.”