Chương 11: Vô lại
Ra ngoài Hữu tướng phủ, Dương Chiêu dắt ngựa rời đi, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại việc Lý Lâm Phủ làm sao nắm bắt được tâm ý của Thánh Nhân, thầm nghĩ: "Nếu ngày nào đó ta cũng có khả năng này, lo gì không thể phú quý?"
Chờ Dương Chiêu lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã đi đến Tam Khúc.
Phía trước không xa chính là nơi ở của ca kỹ Vương Liên Liên cũng rất nổi tiếng tại Nam Khúc, tên là Tích Hương Tiểu Trúc.
Dương Chiêu trong lòng rộn lên, lại chạy thêm vài bước, liền tung người xuống ngựa, vội vã buộc ngựa rồi tiến đến, thì thấy tấm bảng gỗ treo bên cửa đã lật mặt, hắn áp tai vào khe cửa nghe lén, có tiếng sáo trúc truyền ra, chắc là bên trong đang bận tiếp khách.
Dù vậy hắn vẫn gõ cửa, không lâu sau, một tiểu tỳ tên là Thược Nhi mở cửa, thò đầu ra thấy là hắn, không khỏi cười nói: "Lang quân có phải đến uống rượu không?"
Dương Chiêu đưa tay liền muốn sờ nàng, miệng thô tục nói: "Đến để tiểu thư nhà ngươi ăn ta."
Thược Nhi tránh đi, nhưng nụ cười trên mặt càng ngọt ngào hơn, lắc đầu nói: "Lang quân không có thơ, đừng mong gặp tiểu thư lúc này, cũng chỉ có thể gặp giả mẫu nhà ta."
"Để giả mẫu mập mạp của ngươi ăn ta cũng được."
Nói xong, Dương Chiêu đẩy cửa chen vào, làm bộ muốn nhào tới, Thược Nhi liền vén váy chạy đi.
"Lang quân đừng nháo nữa, trời rất lạnh, vào trong ngồi uống chén rượu nóng đã."
Trong viện có một vị phụ nhân trung niên đi ra nghênh tiếp, vừa nói vừa dẫn Dương Chiêu vào một gian sương phòng phía tây, ân cần vì hắn phủi tuyết trên người.
Viện tuy không lớn nhưng dọc đường bố trí hoa mộc trang nhã, đình đài xen kẽ, lối đi quanh co.
Dương Chiêu không cam lòng, nhìn về hướng trung đường, hỏi: "Hôm nay ai thiết yến ở đây?"
"Chỉ là một bữa tiệc rượu." Giả mẫu mỉm cười đáp.
Tới tây sương, nàng gọi người hâm rượu cho Dương Chiêu.
"Đừng hâm nữa." Dương Chiêu nói: "Không có kiên nhẫn uống rượu của ngươi, ta chỉ muốn hôn môi Vương Liên Liên."
"Lang quân cũng biết tiểu thư nhà ta chỉ bán nghệ không b·án t·hân."
"Ngươi nói nhảm gì thế! Đừng tưởng ta không biết, nàng không phải chưa từng ngủ với ai."
"Lang quân đừng giận, đây là Đại Đường, nàng yêu thích tài tử thi nhân, ta cũng không quản được."
"Cẩu thí! Nghe thật phong nhã, còn không phải là một đôi mắt hám lợi, chỉ nhìn quyền thế danh tiếng hay sao. Lão tử tiêu hai mươi vạn tiền ở đây, đến tay cũng không cho sờ, khinh ta không có quyền thế chăng?" Dương Chiêu càng nói càng giận, quát lên: "Nói lại lần nữa, ta thế nhưng là huynh trưởng của đương triều quý phi!"
"Lang quân hiểu lầm. Ai, thật là nữ lớn không theo mẹ, nếu để ta chọn, ta cũng thấy lang quân ngươi tốt, tướng mạo, phong thái đều tốt... chắc hẳn trên giường cũng giỏi."
Dương Chiêu hất tay giả mẫu ra, nói: "Hai ngày nữa ta sẽ chuyển ba xe lụa đỏ đến, lúc đó ta muốn có Vương Liên Liên!"
"Lang quân nếu muốn xả giận, thì đi tìm kỹ nữ ở Bắc Khúc, hà tất ép buộc người."
Lúc này ngoài viện truyền đến tiếng ngựa hí, chắc là khách nhân kia rời đi.
Dương Chiêu mở cửa nhìn ra, thấy Vương Liên Liên đang tiễn khách, khách nhân kia râu tóc bạc phơ, tuổi cũng khá cao, có xe ngựa tới đón, chắc hẳn thân phận không tầm thường.
"Người đó là ai?"
Giả mẫu vừa mới không chịu đáp, lần này lại cười nói: "Danh tính Trương công không tiện nói, chỉ cần biết ngài chính là Yến quốc phu nhân chi tử."
Dương Chiêu không khỏi hơi ngạt thở.
Yến quốc phu nhân chính là dì của Thánh Nhân hiện tại, hơn nữa Thánh Nhân mất mẹ từ nhỏ, được Yến quốc phu nhân một tay nuôi dưỡng.
Nói cách khác, lão giả vừa đi ra chính là họ hàng của Thánh Nhân, Ngân Thanh Quang Lộc đại phu, Thiếu Phủ Giám, Thái Phó Khanh, Thượng Trụ Quốc - Trương Khứ Dật.
Gặp được người này, Dương Chiêu càng nhận thức được mình chỉ là một tham quân nhỏ bé, ở Trường An rộng lớn này thật không là gì cả.
Thái độ của hắn lập tức trở nên mềm mỏng, không còn sự ngang tàng lúc trước.
Hắn liền chi ra một vạn tiền chỉ để Vương Liên Liên bồi mình uống một tuần rượu.
~~
"Nhắc tới cũng kỳ, những tục kỹ ở Tuần Tường Nhất Khúc ta nhìn một chút liền ghét bỏ. Nhưng vừa thấy ngươi, ngay cả bàn chân nhỏ này, ta cũng muốn hôn."
Vài chén rượu vào bụng, Dương Chiêu có chút ngà say, ánh mắt rơi vào vớ lưới hiện ra dưới váy của Vương Liên Liên, liền đưa tay qua muốn chạm vào.
Vương Liên Liên rút chân lại, quay mặt đi, có vẻ không vui, oán trách nói: "Lang quân cuối cùng vẫn là coi thường nô gia."
Nói xong, mắt nàng rưng rưng, thở dài: "Thái Nguyên Vương thị chi hậu duệ, Thanh Hà công chi cựu tộc. Thơ văn là vườn hoa, thu nhặt lấy tinh hoa; Bút mực là khung cửi, dệt thành gấm vóc. Cuối cùng, lưu lạc phong trần, mệnh mỏng như giấy... Hu hu."
Dương Chiêu nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Hắn không hiểu những lời này, chỉ thấy một giọt lệ từ mỹ mục của Vương Liên Liên chảy xuống, lướt qua gò má mịn màng của nàng, rồi ngưng lại dưới cằm. Xuống chút nữa, chính là cổ trắng bóng loáng không tỳ vết...
Một dải lụa buộc quanh chỗ đầy đặn nhất trước ngực của nàng...
Hắn nuốt nước miếng, tay đưa ra lại dừng giữa không trung.
Rượu của Vương Liên Liên đắt vì thân thế, tài nghệ, cùng phong thái thanh tao không nhiễm bụi trần.
Quan trọng hơn, nàng qua lại đều là quyền quý, nếu nàng không muốn, hắn thật không dám dùng sức.
Vả lại hắn thực sự nguyện tiêu tiền chỉ để nàng ngồi cùng, càng tiêu nhiều tiền hơn, thì hắn lại càng giống như một trong những quyền quý ở Trường An.
"Sao ta dám coi thường ngươi?" Dương Chiêu cười nói: "Ngươi qua lại đều là hồng bào, ta qua lại đều là kiêu binh, ta còn sợ ngươi coi khinh ta đấy."
Vương Liên Liên nín khóc mỉm cười, ánh mắt sáng lên, lườm hắn một cái, nói: "Ta qua lại đều là người văn nhã, chỉ có ngươi là tên vô lại. Phi, kẻ lêu lổng!"
Hắn không quên kết giao quyền quý, nói: "Này, vị Trương công vừa mới đi kia, khi nào dẫn kiến ta với ngài ấy? Mẫu thân ta cũng họ Trương, có lẽ có chút họ hàng."
"Thật trùng hợp." Vương Liên Liên cười nói: "Trương công hỏi thăm một chuyện, có lẽ lang quân cũng biết."
"Ồ? Chuyện gì?"
"Nghe nói Thái tử và Đỗ lương đệ l·y h·ôn, có đúng không?"
"Đương nhiên là thật." Dương Chiêu lắc đầu mắng: "Đông cung vị kia, thật là bạc tình."
Vương Liên Liên nói: "Tốt, ta sẽ trả lời Trương công rằng Thái tử bạc tình."
"Nhưng không biết Trương công hỏi việc này làm gì?" Dương Chiêu hỏi lại.
Vừa hỏi xong, hắn liếc mắt, đã hiểu ra mấu chốt, cười nói: "Trương công để mắt tới vị trí hậu phi của Thái tử? Khuyên ngài ấy đừng dính đến Đông cung, đại án lần này còn chưa kết thúc đâu."
"Chà?" Vương Liên Liên không khỏi tò mò, lại gần hơn, mắt đầy tình ý, hỏi: "Chuyện ra sao?"
Dương Chiêu bí ẩn cười, nói: "Ngươi từng nghe qua Liễu Tích? Trong thư phòng của hắn có chứng cứ Thái tử cấu kết với đại thần, sau khi án phát lại bị người đốt đi, ta vẫn đang truy bắt thủ phạm lẩn trốn."
"Gan to như vậy? Phóng hỏa ở Trường An là t·rọng t·ội đó."
Dương Chiêu cười một tiếng, kể lại vài chuyện thú vị trong vụ án cho Vương Liên Liên nghe: "Sau khi thẩm vấn tại Kinh Triệu Phủ, theo lời khai của một tiểu tỳ, thủ phạm ngoài mấy người Đỗ gia còn có một thiếu niên tên là Tiết Bạch, chính là người do Thái tử phái đi. Hôm nay Hữu tướng đích thân nhờ ta, truy bắt tên tặc nhân này..."
~~
Trường An, Trường An huyện, Tuyên Nghĩa phường.
Nơi này cách Đôn Nghĩa phường không xa, đều thuộc về vị trí không được tốt lắm trong Trường An huyện.
Trước một gian phổ thông trạch viện, Tiết Bạch bước lên bậc thềm, gõ vòng cửa.
Một lát sau cửa mới mở, một tỳ nữ thò đầu ra ngoài, tỉ mỉ quan sát hắn, cười hỏi: "Tiểu lang quân đến nhà ta có việc gì?"
"Xin hỏi, Dương tham quân có ở nhà không?"
"Lang quân nhà ta tối qua đi làm việc tới giờ chưa về."
"Làm việc?" Tiết Bạch hỏi: "Nếu Dương tham quân không làm việc, thì khả năng cao sẽ ở đâu?"
Tỳ nữ "hừ" một tiếng, nhưng lại nghiêng người, nói: "Tiểu lang quân vào trong nói chuyện đi."
Tiết Bạch đã vươn tay vào áo, cầm một phong thư định để lại, nghe vậy hơi ngạc nhiên, lễ phép cười, theo vào trong.
Trước mắt là một nhị tiến viện mộc mạc, rất nhiều chiếc rương đang được bày ra ngổn ngang ở tiền viện, chắc là bởi vì Dương gia chuyển đến Trường An sau đó lười dọn dẹp, hoặc là có quá nhiều quà cáp được mang đến.
"Phu nhân, lang quân lại đi chơi bời rồi!"
Theo tiếng kêu của tỳ nữ, một phụ nhân trang điểm lộng lẫy từ hậu viện chạy ra, váy lụa tung bay, người chưa tới mùi hương đã tới, trông khoảng ba mươi tuổi, vô cùng kiều diễm, khóe mắt có vài nếp nhăn, mang theo một chút vẻ phong trần.
Đến gần, nàng nhìn sâu vào mắt Tiết Bạch, ánh mắt giận dữ dần chuyển thành nụ cười, nhẹ nhàng cúi chào, nói: "Th·iếp thân tên là Bùi Nhu, là chính thất của Dương Chiêu, xin hỏi tiểu lang tử có phải là hảo hữu của phu quân ta?"
Nàng chỉ tên một chữ Nhu, giọng nói cũng nhu mì.
Tiết Bạch đáp: "Ta không quen biết Dương tham quân, chỉ là thượng sai mệnh ta tới tìm hắn."
"Kẻ lêu lổng kia lại biến mất sao?" Bùi Nhu trách một câu liền cười nói: "Trời lạnh, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Tiết Bạch cảm thấy mu bàn tay trơn mềm, là do nàng trực tiếp nắm tay, còn sờ hai lần rồi mới dẫn hắn vào trong chính đường.
Không biết là Đại Đường phong tục cởi mở hay là phu nhân Dương gia cởi mở.
Tiết Bạch theo phản xạ nghiêm mặt lại, ánh mắt tỏa ra uy nghiêm không thể x·âm p·hạm.
Bùi Nhu căn bản không chú ý, cười hỏi: "Tiểu lang tử năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có chức vụ, chắc là mười sáu? Trắng trẻo thế này, nếu rảnh rỗi, dạy tỷ tỷ một chút được không?"
"Còn chưa đầy mười bốn." Tiết Bạch thuận miệng loạn đáp, nhìn quanh một lượt, nói: "Dương tham quân là hoàng thân quốc thích, thường ngày ăn mặc sang trọng, không ngờ trong nhà lại đơn sơ thế này?"
Bùi Nhu đầu tiên hơi thất vọng, sau đó ánh mắt lại lóe lên hào quang khác, nhìn hắn từ trên xuống dưới, đáp: "Nói gì hoàng thân quốc thích? Ở Trường An này, tùy tiện ném cục đá cũng trúng một hoàng thân quốc thích. Đừng nói đến quý phi cùng hắn vốn không giao tình, dù có nịnh bợ được, ai lại biết Thánh Nhân sẽ sủng quý phi bao lâu?"
"Không đến nỗi như thế, Dương tham quân cũng không phải là người bình thường."
"Hừ. Hắn chỉ là tên vô lại, sa cơ thất thế." Bùi Nhu vừa nói vừa khóc: "Th·iếp thân vốn là hoa khôi nổi danh ở Tây Xuyên, dành dụm rất nhiều tiền, vốn định tự chuộc thân, lại gặp phải tên vô lại này."
"Ồ?"
"Hắn nghiện rượu chè cờ bạc, vô công rỗi nghề, nữ tử nào nguyện gả cho hắn? Kẻ chơi bời lêu lổng như thế, là do th·iếp thân mù mắt mới bị hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, lúc mới quen nhau cả ngày đều yêu chiều th·iếp thân, cưới xong lại lấy tiền của th·iếp thân lo lót khắp nơi, đến bây giờ lại chán ghét th·iếp thân... Hu hu hu... từ khi đến Trường An, hắn đã hơn một năm không đụng đến th·iếp thân rồi."
Nói đến đây, Bùi Nhu hai mắt đẫm lệ, chăm chú nhìn Tiết Bạch, môi đỏ hơi mím lại, dung hợp nét kiều mị cùng đáng thương đến hoàn hảo, còn thoáng lộ ra một chút vẻ phóng đãng.
Tiết Bạch làm như không thấy, chỉ thầm suy ngẫm việc Dương Chiêu cưới kỹ nữ làm chính thất, hỏi: "Đại phu nhân có biết hắn đi đâu không?"
"Còn có thể đi đâu? Chắc là lại tới thanh lâu uống rượu, lúc này không biết vui vẻ trong phòng ai!" Bùi Nhu khóc nức nở.
Khóc một hồi lâu, nàng càng lộ ra vẻ đau khổ, lau nước mắt, rồi nhẹ giọng hát lên.
"Hối giá phong lưu tế, phong lưu vô chuẩn bằng, phàn hoa chiết liễu đắc nhân tăng. Dạ dạ quy lai thẩm túy, thiên thanh hoán bất ứng."
"Hồi thứ liêm tiền nguyệt, uyên ương trướng lý đăng, phân minh chiếu kiến phụ tâm nhân. Vấn đạo ta tu tâm sự, dao đầu đạo bất tằng."
Nàng hát đầy cảm xúc, khăn choàng trượt xuống, lộ ra một mảnh trắng nõn.
Mượn việc kéo khăn choàng, nàng nhìn sâu vào mắt Tiết Bạch, ánh mắt đầy nhiệt tình.
Đúng vào lúc này, hậu viện có người lớn tiếng gọi: "Nương, ta đói! Muốn ăn bướu lạc đà nướng phối rượu!"
Bùi Nhu giận dữ, vội bảo tỳ nữ đi bảo nhi tử ngậm miệng.
Tiết Bạch liền từ trong tay áo lấy ra một phong thư, đặt lên bàn, rồi dùng bình rượu trống đè một góc, nói: "Nếu Dương tham quân trở về, phiền phu nhân hãy bảo hắn xem qua, tại hạ cáo từ."
Bùi Nhu ngạc nhiên, vội vàng ngăn lại, nghịch tóc nói: "Tiểu lang tử uống chén rượu rồi đi? Xem th·iếp thân, suốt ngày lảm nhảm, chọc cho tiểu lang tử phiền chăng?"
"Không phải đâu, ta cũng rất thích nghe những chuyện thú vị của Dương tham quân."
"Vậy không bằng ở đây chờ hắn về?"
"Vẫn cần trả lời thượng sai, xin cáo từ tại đây." Tiết Bạch chỉ vào bức thư trên bàn nói: "Phải rồi, đại phu nhân nhớ nói với Dương tham quân, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, ta có đầy trời phú quý tặng hắn, đừng nên bỏ lỡ."
Bùi Nhu nghe xong câu cuối, động tác liền ngừng lại.
Lúc nàng tỉnh, Tiết Bạch đã rời khỏi viện nhỏ này.
~~
Giờ Mùi, mặt trời xế bóng.
Dương Chiêu mang theo mùi rượu trên người về nhà, vừa mở cửa đã nhăn mặt, lẩm bẩm: "Đồ Lưỡi Gà này, đồng ý lão tử ba xe lụa đỏ còn chưa đưa tới."
Bước vào chính đường, thấy Bùi Nhu ngồi đó, đang nhìn bình rượu trên bàn ngẩn ngơ.
"Bận suốt cả đêm đến trưa, Hữu tướng mời ta ở lại dùng cơm, còn uống thêm vài chén." Dương Chiêu cười nói: "Nương tử sao lại nhìn bình rượu như chó nhìn xương vậy, có phải đang thèm rượu không?"
"Vô lại." Bùi Nhu mắng: "Còn muốn lừa ta? Sớm biết ngươi không đi làm việc!"
Dương Chiêu cười lớn: "Đa phần thời gian đều là làm việc. Ta đi ngủ một lát, ban đêm còn phải đi bắt tặc nhân, làm tiểu quan cũng thật không dễ dàng."
"Ngươi hãy xem phong thư này, có một tiểu lang tử đưa tới, nói muốn tặng cho ngươi phú quý đầy trời."
Lúc này Dương Chiêu mới thấy một phong thư bị đè dưới bình rượu, vội chộp lấy.
Chữ trên phong thư nghiêm chỉnh, không tốt không xấu... nhưng Dương Chiêu đã xem qua công văn, nhận ra ngay đây chính là bút tích của Đỗ Ngũ Lang.
Hắn vội xé thư ra.
"Thân gửi Dương quốc cữu, bọn ta nắm tội chứng của Đông Cung trong tay, vốn định yết kiến Hữu tướng, nhưng sợ rằng sẽ khiến Quốc cữu chịu trách nhiệm không bắt được người. Nên vào giờ Ngọ ngày mai, mời Quốc cữu đến Thanh Môn Khang gia tửu lâu gặp mặt một lần, Đỗ Ngũ Lang kính bút."
Dương Chiêu nhướn mày, đầy kinh ngạc, sau đó hỏi: "Người đâu?"
"Đi rồi."
"Sao không giữ hắn lại?"
Bùi Nhu cười quyến rũ, đáp: "Th·iếp thân cũng rất muốn giữ hắn lại."
Dương Chiêu sớm đã chán ghét mị thái của nàng, suy nghĩ một hồi, liền vội đi ra ngoài.
Hắn vừa chạy tới cửa, thì thấy ba xe lụa đỏ vận đến.
Dương Chiêu không khỏi cười to: "Thật đúng lúc, mang nó tới Nam Khúc cùng ta, ha ha ha, hôm nay lão tử phát tài rồi!"
...
Nơi góc phố, có một người đang ngồi trong quán bánh canh nhìn xem cảnh tượng này, thong thả đặt bát canh xuống, rồi trả tiền, đứng dậy, theo sau chiếc xe ngựa kia.
---------
*"Hối giá phong lưu tế, phong lưu vô chuẩn bằng, phàn hoa chiết liễu đắc nhân tăng. Dạ dạ quy lai thẩm túy, thiên thanh hoán bất ứng."
"Hồi thứ liêm tiền nguyệt, uyên ương trướng lý đăng, phân minh chiếu kiến phụ tâm nhân. Vấn đạo ta tu tâm sự, dao đầu đạo bất tằng."
“Hối hận vì đã lấy chồng phong lưu, phong lưu thích lừa dối, hái hoa bẻ liễu khiến người ghét. Đêm đêm say khướt trở về nhà, gọi ngàn tiếng cũng không đáp lại.
“Nhìn lại trăng ngoài rèm, đèn trong màn uyên ương, chiếu rõ kẻ phụ tình. Người hỏi ta có chút tâm sự sao, ta chỉ khẽ lắc đầu nói không có.”