Góc nhìn: Aoyagi
“Cả hôm qua, rồi đến cả hôm nay nữa, Aoyagi. Tôi mừng là mai kiểm tra rồi mà trông cậu có vẻ vẫn thoải mái phết đấy.”
“Quả không hổ là học sinh nằm trong top 10 người điểm cao nhất kỳ thi toàn quốc nhỉ.”
Hai người đó nhìn tôi và Charlotte-san rồi mở lời trêu chọc.
Tôi chắc chắn vị giáo viên lolicon – hay Sasagawa-sensei không hiểu cái ý “Hôm qua, và cả hôm nay nữa” của Miyu-sensei là gì, nhưng tôi đoán cô đang đề cập đến việc tôi đã đi chơi với Aki ngày hôm trước.
“—Top 10 người điểm cao nhất kỳ thi toàn quốc sao… cậu là thiên tài à…”
Trước khi kịp nói điều gì thì Charlotte-san vẫn đang ôm chặt tôi nhíu mày vẻ ngạc nhiên.
Nghĩ kỹ hơn thì, sao đến lúc này rồi mà cô ấy vẫn chưa chịu bỏ tay ra vậy..?
“Đó là do tớ đã dành hết thời gian rảnh rỗi cho việc học. Và việc đạt được thứ hạng cao cũng chỉ là tình cờ thôi.”
Thực sự là may mắn đấy, không phải là tôi tỏ ra khiêm tốn thôi đâu.
Nếu xét đến năng lực thật sự, thì tôi chỉ có thể đạt được thử hạng khoảng 2 chữ số mà thôi.
Cho nên tôi thấy không thoải mái lắm khi được khen vì cái kết quả ngẫu nhiên đó.
“Khiêm tốn quá đấy, thiên tài.”
“Khiêm tốn quá, thiên tài-kun.”
“…Hai người có thể trật tự một phút thôi có được không?”
Mấy người này lúc nào cũng trêu tôi mỗi khi có cơ hội, khó chịu thực sự.
Đặc biệt là Miyu-sensei, cô ấy biết thừa tôi không phải là thiên tài mà.
“Này này, quan trọng hơn thì, cho tôi bế đứa trẻ nào Aoyagi-kun.”
Sasagawa-sensei thì có vẻ rất thoải mái, cổ phớt lờ lời tôi nói rồi giơ hai tay ra.
Dường như cô ấy rất muốn được bế Emma-chan.
Tôi hiểu là vì Emma-chan rất dễ thương, nhưng tôi việc giao em ấy cho người này có hơi…
Sasagawa-sensei vốn nổi tiếng ở trường là một lolicon.
Phải có lý do chính đáng thì mới có chuyện một người phụ nữ bị gán cái biệt danh như thế.
Thoạt đầu, sự kết hợp giữa “Sasagawa-sensei” và “loli” sẽ giống như hình ảnh một người phụ nữ tràn đầy tình mẫu tử và đứa con của cô.
Đặc biệt là bởi Sasagawa-sensei có vẻ ngoài của một người phụ nữ trưởng thành, sống tình cảm, và phần nào đó của cô, dù tôi không thể nói rõ là gì, trông rất nữ tính và khá là lớn.
Tuy nhiên khi nói đến “loli”, ánh mắt của người này lập tức thay đổi.
Cái cách mà cô ấy nhìn Emma-chan, thậm chí là cả lúc này, có hơi đáng ngờ.
“Có được không?”
Có lẽ bởi tôi không đưa Emma-chan cho cô, nên Sasagawa-sensei lại gần và nhìn thẳng vào mắt tôi.
Vô thức tôi cảm thấy Charlotte-san nãy giờ vẫn ôm tay tôi, đang siết chặt cánh tay tôi lại.
Nhưng trước khi bản thân có thể phản ứng, thì Emma-chan trong vòng tay đột nhiên lại cố vùng ra, và tôi không còn thời gian bận tâm tới điều đó nữa.
“Mou~…! Mou~…!”
“Ui da! Đau, đau quá!”
Emma-chan lấy tay đánh thật mành vào tay Sasagawa-sensei.
Sau khi bị Emma-chan đánh vào tay, Sasagawa-sensei hoảng sợ rụt tay lại, rơm rớm nước mắt.
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy…?
Emma-chan bỗng nhiên trở nên tức giận, em ấy đang tức điều gì vậy?
“E-Em rất xin lỗi, sensei! Thực ra thì, Emma không thích bị người ngoài gia đình chạm vào người đâu ạ…!”
Charlotte-san tái mặt lại trước sự vô lẽ của em gái rồi nhanh chóng xin lỗi, nhưng tôi không thể không nhận ra sự mâu thuẫn trong lời giải thích của cô.
Và có vẻ không chỉ mình tôi nhận ra điều đó.
“Nhưng cô đâu có nghĩ Aoyagi-kun là người nhà em đâu…”
Sasagawa-sensei, người cũng nhận ra điểm mâu thuẫn, nói vậy để vặn lại Charlotte-san.
Việc tôi không phải là người trong gia đình Bennett, cũng như bản thân đang ẵm cô bé trong tay, hoàn toàn mâu thuẫn với cụm “người ngoài gia đình.”
“Có vẻ Aoyagi-kun đối với Emma là một ngoại lệ ạ.”
“Cô hiểu rồi…”
Sau khi nghe Charlotte-san giải thích lại, hai vai Sasagawa-sensei chùng xuống vẻ thất vọng.
Tôi thấy hơi tội nghiệp cho sensei.
“Khỏi cần thấy tội lỗi làm chi. Cô ta vài phút nữa lại vui lên ngay ấy mà.”
Trong khi tôi đang thấy tội cho Sasagawa-sensei thì Miyu-sensei, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, tham gia vào cuộc trò chuyện.
Mà tôi không biết là ở trường hai người này thân thiết tới mức cả hai cùng nhau đến đây đấy.
Dù tính tình của cả hai có vẻ trái ngược nhau.
“Miyu-sensei, sao hai người lại đến đây vậy ạ?”
À? ......Tại tôi mủi lòng trước đôi mắt rớm lệ của đứa lolicon muốn đi xem động vật này. Thật sự chả hiểu mất toi cả ngày nghỉ để làm gì không biết?"
“Dù than phiền nhưng cô vẫn đến đây cùng cô ấy mà. Việc cô đi tới sở thú khá hiếm thấy đấy.”
“Tôi sẽ tạm bỏ qua bất kỳ lời nói nghe chẳng giống cậu chút nào vào lúc này. Tôi với con nhỏ đó chơi với nhau từ hồi bé, và tôi chỉ đến đây vì biết rằng nếu không chịu đi cùng thì tôi sẽ còn đau đầu dài dài.”
Miyu-sensei vừa đáp lời tôi vừa mệt mỏi nhìn Sasagawa-sensei
Tôi chưa bao giờ được nghe chuyện hai người họ là bạn thuở nhỏ.
Tôi cũng không hay quan tâm đến mối quan hệ giữa các giáo viên cho lắm, nhưng thực sự không tài nào hiểu nổi thế giới này mà.
“Em biết đấy, nhìn Miyu-chan trông vậy thôi chứ thực ra cậu ấy tsundere đó. Dù càm ràm rõ lắm nhưng rồi cậu ấy cũng sẽ đồng ý và đi theo thôi.”
—Hệt như Miyu-sensei đã nói ban nãy, chỉ sau vài phút, Sasagawa-sensei đã nhảy vào cuộc trò chuyện với vẻ mặt tỉnh bơ.
“Tớ đã bảo cậu phải gọi tớ là Hanazawa-sensei trước mặt học sinh cơ mà. Với lại, cậu gọi ai là tsundere đấy hả?”
“Miyu-chan.”
“…………”
Câu trả lời của Sasagawa-sensei lập tức khiến những đường gân nổi lên trán Hanazawa-sensei.
Tôi kéo Charlotte-san với Emma-chan lùi lại để cả bọn không bị dính đạn lạc.
“Ồ, phải rồi. Aoyagi-kun, em có biết tại sao Bennett-san lại nhập học lớp của Miyu-chan không?”
“Ể, không ạ…”
Sasagawa-sensei dường như không để ý đến Miyu-sensei mấy, và tiếp tục nói với tôi như thể chẳng có gì xảy ra
Cầu trời xin cho cô ấy đừng nói chuyện với tôi nữa…
“Bởi vì có em ở đó đó, em biết không? Bennett-san sẽ thấy thoải mái hơn nếu có một người bạn cùng lớp thông thạo tiếng Anh. Nếu không thì chẳng đời nào Miyu-chan lại xếp em ấy vào một lớp mà chẳng ai biết tiếng Anh hêt.”
Sasagawa-sensei nói rồi cười phá lên như thể đang kể chuyện cười vậy.
Tôi chẳng hiểu người này có thực sự là bạn nối khố của Miyu-sensei hay không nữa.
Nãy giờ cô ấy chẳng ngại ngần gì mà cứ thế dẫm vào mấy bãi mìn rồi…
Mà tôi nghĩ là sự cởi mở đó cũng cho thấy được sự sâu sắc trong mối quan hệ giữa hai người họ.
Giờ thì—
“Ể? Aoyagi-kun? Này, mấy em đi đâu vậy?”
Ngay khi tôi quay lưng đi, Sasagawa-sensei phát ra một giọng nói kỳ lạ với vẻ ngạc nhiên.
Charlotte-san trông có vẻ lo lắng nhưng vẫn bước đi theo tôi.
Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy rằng có chuyện gì không hay sắp xảy ra.
Emma-chan thì vẫn đang giận thì phải, em ấy vẫn phồng má vẻ khó chịu và áp mặt vào ngực tôi.
“Này! Nếu các em ngó lơ cô là cô khóc đấy— Ể? Miyu? Cậu đưa tay ra làm gì— Áaaaaaaaaaaaaaaa!”
Ngay khi quay lưng lại, cả ba người bọn tôi nghe thấy tiếng la thất thanh của Sasagawa-sensei.
Sao cô ấy lại không lường trước được chuyện rồi sẽ thế này nhỉ.
Là bạn thưở nhỏ thì phải biết chứ….
—Chúng tôi rời đi như không có chuyện gì xảy ra trong khi vẫn còn nghe được tiếng la oai oái của Sasagawa-sensei.