Maigo ni Natteita Youjo wo Tasuketara, Otonari ni Sumu Bishoujo Ryuugakusei ga Ie ni Asobi ni Kuru You ni Natta Ken Nitsuite

Chương 47: Trong cái rủi có cái may...?




Góc nhìn: Aoyagi

―Tôi đúng là ngây thơ mà.

Rốt cuộc tôi ngốc đến cỡ nào vậy trời?

Ngay khi bước ra khỏi tàu để trung chuyển ở ga Okayama, tôi đã bắt đầu thấy hối hận bởi sự ngây thơ của mình rồi.

Đó là bởi vì―

“Này, nhìn cô gái đó kìa.”

“Hả? Ôi trời…Xinh ác…Tao chưa bao thấy một người con gái nào đẹp như vậy trước kia luôn ấy…”

“Vẻ đẹp cùng với màu tóc bạc đó là gì vậy chứ? Cô ấy là người mẫu sao?”

“Wow…nhỏ trông xinh thực sự…Nhưng trông nhỏ giống người nước ngoài nhỉ, cô ấy đang đi nghỉ hay gì à?”

“N-này, thử lại bắt chuyện đi.”

“Không đời nào, không được đâu! Mày sẽ bị bơ đẹp cho coi!”

―Charlotte-san, người đang đi bên cạnh tôi thu hút rất nhiều ánh nhìn của người xung quanh.

Mặc dù vẫn còn khá sớm và không có nhiều người trên đường, nhưng bất cứ ai thấy cô cũng phải dừng chân lại nhìn.

Nhưng không một ai chú ý tới tôi, người đang bước đi ngay bên cạnh cô ấy hết.

Có lẽ do sự “chênh lệch về đẳng cấp” nên họ không nghĩ tôi là người đồng hành của cô ấy, hoặc họ quá bị thu hút bởi Charlotte-san tới nỗi mà không thấy được sự hiện diện của tôi.

Nếu đi xa thì khả năng gặp người quen là thấp nên không có vấn đề gì phải không?

Giờ tôi chỉ muốn tự trách mình thậm tệ vì đã nghĩ như vậy.

Chính vì cái suy nghĩ này của tôi mà Charlotte-san đang có vẻ rất khó chịu do quá nhiều người đang nhìn cổ.

Thực ra, sự chú ý đó khiến cô ấy thấy sợ hãi.

Đó cũng là phản ứng bình thường khi có quá nhiều người nhìn mình thôi.

Tôi muốn đứng che phần nào giúp cô ấy lắm, nhưng không được vì cô ấy đang bị soi mói bởi khắp mọi hướng.

Lẽ ra tôi nên suy nghĩ kỹ hơn về nhà ga nơi chúng tôi xuống và sở thú bọn tôi đến.

Ít nhất tôi đã có thể tìm được một nơi thưa người hơn, nhưng do bản thân quá lơ là, nên đã gây khó dễ cho Charlotte-san.

May thay là Emma-chan vẫn đang ngủ trong vòng tay tôi.

Emma đã ăn sô cô la và đã phải thức dậy từ sáng sớm, nên có lẽ đã chìm vào giấc ngủ trong sự êm ái của chuyến tàu rồi.

Giờ thì em ấy đang thiếp đi, mặt áp vào ngực tôi.

Nếu Emma-chan mà tỉnh dậy, sự dễ thương của cô bé chắc chắn sẽ gây chú ý, nhưng tôi không phải lo về điều đó vì họ không thể nhìn thấy mặt em ấy.

Hơn nữa, tôi cũng đang dùng cánh tay mình che mái tóc bạc của em ấy để không quá nổi bật.

Điều này khiến tôi ôm cô bé hơi khó xíu, nhưng thà thế còn hơn khiến em ấy gặp khó khăn.

Nếu đang thức, chắc em ấy sẽ sang chấn tâm lý mất.

Nên tôi khá mừng vì cô bé đang ngủ.

Vấn đề bây giờ là làm cách nào để giúp Charlotte-san bên cạnh tôi― tiếc rằng, lúc này tôi không nghĩ ra được giải pháp nào hết.



Không còn cách nào khác rồi…

“Charlotte-san này, ta về nhà thôi ha.”

Dù rất tiếc, nhưng tôi đành phải nói với Charlotte-san rằng bọn tôi nên quay về.

Điều đó sẽ tốt hơn là để cô ấy phải chịu đựng thêm nữa.

Dù biết chắc rằng Emma-chan sẽ òa khóc lên, nhưng tôi sẽ tìm cách khác để dỗ dành em ấy.

“………..Tớ không muốn…”

Bất ngờ thay, đề nghị của tôi bị Charlotte-san từ chối.

Thú thật thì, tôi cứ nghĩ cô ấy muốn về nhà hơn tôi cơ…

“Tớ đã rất mong chờ cho chuyến đi ngày hôm nay…Tớ sẽ không để mấy chuyện như này ngáng đường chúng ta được…”

“Nhưng mà—“


“Sẽ ổn thôi mà. Không vấn đề gì đâu. Chỉ là— cho tớ dựa dẫm vào cậu một chút thôi…”

Charlotte-san ngắt lời và bám chặt vào tay tôi.

Sau đó, cô ấy che giấu khuôn mặt của mình bằng cách vùi mặt vào cánh tay của tôi.

“””””―Whoa!?”””””

Hành động bất ngờ của Charlotte-san khiến cả tôi lẫn những người xung quanh ngạc nhiên.

Tôi bị căng thẳng và bối rối tột độ, không nói nổi lời nào, chỉ biét đóng mở miệng liên tục.

Ngược lại, mọi người xunh quanh tôi trông có vẻ xôn xao như thể đang có cháy hay tai nạn gì đó vậy.

-Tuy cũng có phần vui mừng khi được Charlotte ôm, nhưng đồng thời tôi cũng nghĩ rằng cả bọn nên mau chóng rời đi trước khi sự hỗn loạn bao trùm toàn bộ nhà ga.



Một đôi nam nữ đang tay trong tay cùng bước đi― tình huống như vậy, chẳng phải ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đó là hẹn hò sao?

Ít nhất thì, đó là điều mà đa số mọi người tại nơi này nghĩ.

Mọi ánh nhìn hướng về Charlotte-san ban nãy đều đã biến mất.

Vì được Charlotte ôm, nên hiện giờ tôi đang là tâm điểm của sự chú ý."

Và những ánh mắt đó không phải là ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Charlotte ban nãy, mà hầu hết là ánh mắt ghen tị.

Còn lại đều là những ánh mắt tò mò từ phía các chị em phụ nữ.

Khó chịu thực sự…

―Khi cả bọn đang chờ tàu đến, tôi giả bộ bình tĩnh và quan sát xung quanh.

Không làm vậy thì chắc tôi sẽ không chịu nổi mất.

Chỉ với việc Charlotte-san ôm chặt tôi thôi đã gây ra sức công phá khủng khiếp tới mức đáng sợ.

Lý trí tôi đang dần bị khuất phục trước sự dễ thương ấy.

Charlotte không chỉ vùi mặt vào cánh tay, mà còn liên tục nhìn lên và quan sát biểu cảm của tôi.


Nhìn lên trên thấy biểu cảm và gò má cô nàng đỏ ừng, chẳng hiểu sao mắt tôi cứ cứng đờ.

Nhìn được cái biểu cảm đó ai mà không thấy đáng yêu cơ chứ?

“Ngh….”

Trong khi tôi đang rối bời trước sự dễ thương của Charlotte, Emma trong vòng tay tôi mở mắt ra.

Cô bé chầm chậm nhấp nháy mắt vẻ ngái ngủ, nhìn chằm chằm tôi trong cơn mơ màng.

“Em tỉnh rồi à?”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu hỏi cô bé.

Rồi em ấy áp mặt vào ngực tôi.

“K-không ạ…”

“À, em vẫn muốn ngủ nữa hả?”

“Mhm…”

Emma-chan gật đầu rồi lại thiếp đi.

Cũng khó mà trách được em ấy, thấy buồn ngủ khi vừa mới thức dậy là điều hiển nhiên mà.

Thôi cứ để cô bé ngủ như này đi.

“Aoyagi-kun này, cậu cứ như bố của Emma ấy…”

“Nếu có một cô con gái đáng yêu như thế thì tớ cũng vui lắm, nhưng ít nhất lúc này cứ để tớ làm anh trai của em ấy đi.”

Tôi đáp lại những lời thì thầm của Charlotte-san bằng một câu đùa.

“…Đúng nhỉ, một người anh trai― Tớ cũng nghĩ đó là một điều tốt. Đúng vậy, chắc chắn rằng sẽ tốt hơn nếu cậu trở thành anh trai em ấy.”

Chuyện gì vậy?

Sao cứ ép tớ thành anh trai thế nhỉ.


Thôi thì cũng được….chẳng qua tôi không thích bị gọi là như thế.

“Cậu thấy ổn hơn chưa? Nếu rồi thì chúng ta đi thôi nhỉ—“

“Tớ có thể giữ như này thêm một lúc nữa được không…?”

“….Được.”

Dù bản thân đã gần đạt đến giới hạn và muốn cô ẩy bỏ tay tôi ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt van lơn của Charlotte, tôi không thể không gật đầu.



“Neko-chan, neko-chan♪!”

Khi chúng tôi đi tới sở thú, Emma-chan tỉnh dậy và lại tiếp ca bài hát gọi mèo của em ấy.

Thật tốt khi thấy Emma-chan thích mèo như thế, nhưng với tôi thì ngược lại vì trong sở thú không có mèo.

Nếu phát hiện ra hẳn em ấy sẽ buồn lắm.

“Charlotte-san, liệu có cách nào không nhỉ…?”


Tôi hỏi Charlotte-san đang bước đi bên cạnh, cũng nhờ tiếng Nhật mà Emma-chan không hiểu tôi nói gì.

Nhân tiện, Charlotte-san vẫn ôm lấy cánh tay tôi.

Vậy nên hiển nhiên là mọi người xung quanh vẫn nhìn chằm chằm bọn tôi, nhưng thú thật thì, dù biết vậy tôi vẫn khó mà giữ bình tĩnh được.

Ít nhất thì mong là sẽ không bắt gặp người quen ở đây.

Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì không phải là chuyện đùa đâu.

“Kỳ lạ nhỉ…Trước đây em ấy đâu có thích mèo tới như vậy đâu…”

Rồi, tớ xin lỗi.

Đó hoàn toàn là lỗi của tớ.

Từ khi được tôi cho xem video về mèo lần đầu gặp nhau, Emma đã trở nên thích xem chúng mỗi khi rảnh rỗi.

Ban đầu cô bé đã nói rằng mình thích mèo, nhưng có lẽ vì xem quá nhiều video đáng yêu về những chú mèo nên tình yêu của em ấy dành cho mèo đã càng lúc càng nhiều lên.

“Em ấy có thích động vật nào khác không?”

“Để xem…tớ nghĩ là có gấu Koala đấy…”

“Không được rồi…”

Trong sở thú cũng không có gấu Koala.

Ý tôi là, ở vùng này không có nhiều gấu Koala lắm mà, đúng chứ?

“Gấu trúc thì sao…”

“Cũng không có nốt…”

Gấu trúc còn khó hơn ấy chứ.

Có lẽ vườn thú gần nhất so với chỗ chúng tôi có gấu trúc chắc là ở tỉnh Kobe nhỉ?

Cặp chị em này có tiêu chuẩn cao đối với vườn thú nhỉ…

“À còn con nữa là—“

“—Hờ, tôi không hề biết hai đứa đã trở thành mối quan hệ như vậy rồi đấy.”

“—Cái!?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên, cơ thể tôi như bị rút sạch máu.

Khi quay đầu lại thì tôi nhìn thấy Miyu-sensei đang đứng đó cười nhếch mép.

Và bên cạnh cô, không hiểu sao lại là vị giáo viên lolicon phụ trách âm nhạc.

“Chào các em nhé!”

—Trong khi lắng nghe giọng nói đầy phấn khởi nhưng chẳng hợp tình hợp cảnh chút nào của vị giáo viên âm nhạc, tôi ôm đầu tự hỏi

 Tại sao mấy người này lại có mặt ở sở thú chứ…?