Mai Sát

Chương 43: Chủ động




Diệp Nghi Thiển không thích cười, nhưng lại có một thói quen tốt. Khi không biết rõ người khác cười vì điều gì, cô sẽ luôn giữ im lặng, không hùa theo, cũng không quấy rầy.

Ví dụ như hiện tại, dù không hiểu vì sao mình trả lời nghiêm túc lại khiến Lâm Y cười như vậy nhưng cô sẽ không 'thẹn quá hóa giận', mà chỉ rũ mắt ngồi ngay ngắn bên cạnh tùy ý đối phương cười, còn bản thân mình thì chuyên tâm giữ yên cánh tay kia theo lời dặn của bác sĩ.

Dáng vẻ như vậy của Diệp Nghi Thiển tạo ra cảm giác hơi dễ bị ăn hiếp, vì vậy sau khi cười xong, Lâm Y dựa vào cô, nhịn không được bắt đầu đặt câu hỏi.

Chủ đề muốn uyển chuyển muốn khuyên giải cẩn thận trước đó, bởi vì phản ứng quá thoải mái kia, lại khiến người không cam lòng muốn đi sâu vào vấn đề.

- Tên nam ở lầu bốn trước đó... đối với cái chết của anh ta, chị thật sự không có bóng ma trong lòng? - Do đó Lâm Y đã mở lời rất trực tiếp.

Tuy rằng lần này mỉm cười ném thẳng vấn đề ra, nhưng sau khi nói ra miệng, nàng vẫn vô thức chú ý biểu cảm của Diệp Nghi Thiển, cũng không biết là lo lắng sẽ nhìn ra gì đó hay là mong chờ thấy được gì đó. Nhưng trên thực tế, biểu cảm của cô gái bên cạnh chẳng biến đổi bao nhiêu, thậm chí cô còn không quay đầu qua nhìn, chỉ ngồi ngay ngắn ngẫm nghĩ một lát, trả lời bình thản giống như đang thật sự phân tích vấn đề vậy.

- Phạm sai lầm thì phải gánh chịu hậu quả. Trong chuyện này, chị và tên nam đó đều sai. Chị sai ở chỗ không nên đi giúp đỡ tự cho mình là đúng, càng không nên chần chừ khi phát hiện tình huống không giống như dự đoán. Về phần tên nam kia, bản thân anh ta phạm sai lầm rất nhiều, có thể nói rằng mỗi bước đều sai... - Lúc này, mi tâm của Diệp Nghi Thiển hơi nhíu, trong mắt hiện vẻ buồn bã nhàn nhạt:

- Quả thật chị hơi hối hận khi thấy kết quả cuối cùng như vậy, nhưng chưa đến mức gây ra bóng ma tâm lý. Dù sao nhân và quả luôn đi cùng nhau, anh ta sai nhiều nhất, cũng đã nhận lấy kết cục cho hàng loạt sai lầm của mình. Còn chị... thật ra cũng nên gánh chịu kết cục, nhưng lại không có.

Nói đến đây, cô nghiêm túc nhìn Lâm Y một lần nữa:

- Nếu nói anh ta đáng chết, vậy ít nhất chị nên bị thương, chỉ có em không phạm lỗi, cuối cùng kết quả là em bị thương thay chị. Điều này không hợp lý, cho nên nếu lỡ có lần sau, em nhất định không được làm như vậy nữa, thật đó.

Dù trước đó không hiểu vì sao đối phương cười nghiêng ngả vì lời này, nhưng Diệp Nghi Thiển vẫn nghiêm túc căn dặn lần thứ hai.

Lần này quả nhiên Lâm Y không cười nữa, nàng miễn cưỡng giương khóe môi má lúm đồng tiền ẩn hiện, nhưng cuối cùng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

- Đây... chính là lý do chị không cầu viện trước thời khắc nguy cấp mà lại kêu tránh ra?

Nàng liếc Diệp Nghi Thiển, hỏi hơi lạnh nhạt.

Cùng một kiểu cười, nếu xuất phát từ Lâm Y thì sẽ tạo ra cảm giác rực rỡ thân thiết hơn Diệp Nghi Thiển rất nhiều. Tuy nhiên, cùng một vẻ mặt bình tĩnh không cảm xúc, Lâm Y sẽ tạo cảm giác lạnh nhạt thậm chí là âm trầm hơn so với Diệp Nghi Thiển. Có lẽ là vì mặt nàng luôn tái nhợt, cho nên một khi không có cảm xúc sẽ rất dễ gây ra cảm giác thâm trầm chết chóc.

Còn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Y hoàn toàn không cảm xúc như vậy, Diệp Nghi Thiển không khỏi sững sờ, đoán là mình chọc người ta tức giận thì phải, nhưng mà không hiểu, thật sự không hiểu, cuối cùng chỉ chọn cách nói đúng sự thật:

- Chẳng phải trước đó chị đã nói lý do rồi à, chuyện mình làm sai không làm liên lụy người khác là điều cơ bản nhất...

- Chị đó, trước kia thật sự đã từng có bạn bè hả?

Lâm Y không khách khí cắt ngang Diệp Nghi Thiển, dùng giọng điệu như đang dạy dỗ lớp trẻ:

- Hay cái người chị gọi là bạn, thực chất chỉ là mấy người quen được gọi là bạn bè thôi?

Những lời này không nhận được câu trả lời. Có lẽ hiểu ra đối phương không hẳn tức giận mà chỉ bày tỏ ý kiến của mình, nên Diệp Nghi Thiển chỉ im lặng nhìn Lâm Y, ánh mắt chuyên chú cho thấy cô đang chăm chú lắng nghe.

Thái độ nghe lời như vậy làm Lâm Y tiếp tục nói thẳng suy nghĩ của mình:

- Bạn bè thật sự là để chia sẻ niềm vui và gánh vác, không phải kiểu nói khoác có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nhưng ít nhất có thể làm chị vui vẻ gấp bội đau khổ giảm phân nửa. Cái lý lẽ không liên lụy người khác của chị, xác thực rất đúng, em cũng không thích người đã gây chuyện còn để người khác giải quyết. Thế nhưng chị không thể từ chối em chủ động giúp chị, trừ khi đối với chị, em không phải là một người đáng để gánh vác và chia sẻ, đúng không?

- Em đã nói rồi, hy vọng chị tin tưởng em, và cũng đã nói, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chị trước thời hạn có hiệu lực. Còn chị cũng đã nói chúng ta là bạn bè, vì thế... - Cuối cùng, Lâm Y nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc kia:

- Yêu cầu "lần sau đừng tiếp tục làm như vậy" của chị, em sẽ không đồng ý, có thể không?

Lời nói kết thúc, tiếp đến là giây phút mắt nhìn mắt ngắn ngủi. Lần này, là Diệp Nghi Thiển dời ánh mắt trước. Cô rũ mí mắt như suy nghĩ một lát, khi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Y một lần nữa, đôi mắt đã tràn đầy vui vẻ.

- Nếu đã nói vậy, chị chắc chắn không có lập trường nói không thể. - Cô gái mỉm cười gật đầu, vẻ mặt vui vẻ và dịu dàng:

- Chị quả thật không hiểu cách hòa hợp với bạn bè, cảm ơn em đã nói những điều này với chị... Thật sự rất tốt khi có thể giao lưu tâm sự như vậy. Đây còn là lần đầu tiên chúng ta trao điểm quan điểm sâu sắc nhỉ, chị cảm thấy rất vui.

Thái độ như vậy, khiến Lâm Y ngẩn ra.

- Dạ? Phải... không?

Như phản ứng lại, nàng quay đầu đi không tự nhiên lắm, mượn động tác hất sợi tóc bên trán để che giấu biểu cảm của mình, trong mắt hiện lên nét u ám khó hiểu:

- ... Vậy thì tốt. Được rồi, biết học tỷ chị chỉ không giỏi hòa hợp, cũng không có bóng ma tâm lý, em cũng yên tâm... Vậy thì, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức đi, lúc sau không biết còn xảy ra chuyện gì đâu, tích góp thể lực rất quan trọng.

Thoạt nhìn phản ứng như vậy giống như đang che giấu ngượng ngừng, vì thế Diệp Nghi Thiển mỉm cười lần nữa, lần này không do dự mà vươn tay ra lập tức, ôm vai thân thể ngồi thẳng kéo dựa vào mình một lần nữa, để cánh tay bị thương của nàng được nâng thoải mái hơn, đồng thời nhỏ giọng nói:

- Em nói đúng, tích góp thể lực rất quan trọng, vậy chúng ta liền nghỉ ngơi thật tốt một lúc đi.

Nói xong câu này, quả nhiên Diệp Nghi Thiển liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Không qua bao lâu, cô như rơi vào trạng thái ngủ nông, tiếng hít thở dần chậm lại, vẻ mặt cũng trở nên trầm tĩnh, chỉ có nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn bên môi.

Lâm Y cùng nhắm mắt với cô, lúc này lại mở mắt ra, nhìn cô gái có thể nghỉ ngơi ở bất kỳ tình huống nào, nàng thở dài nhẹ đến mức không cảm nhận được, thở dài vì chính mình.

Lại nói lời dư thừa một lần nữa, lần này còn chủ động nữa... Vốn chẳng muốn dạy dỗ ai đạo lý gì, cũng không nên dạy, nhưng lại vô thức nói ra hết. Trước đây hầu như chưa từng xảy ra chuyện này, bây giờ là sao đây? Chẳng lẽ đối với phái nữ, quả nhiên mình vẫn dễ mềm lòng, dễ lo lắng, không thể lợi dụng và ỷ lại hoàn toàn được?

Trong một ngày ngắn ngủi đã phá nguyên tắc bao nhiêu lần rồi? Cứ tiếp tục thế này, không được nha... Lâm Y nheo mắt, âm thầm dọn dẹp tâm trạng.

Bất kể não Lâm Y hoạt động thế nào thì nàng cũng không thay đổi tư thế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc bấy giờ, hai cô gái ngồi trên chiếu song song tựa lưng vào giá hàng cao lớn, tay của một người đặt trên đầu gối của người ngồi ngay ngắn còn lại, cứ tựa vào nhau ngủ cùng nhau như vậy. Tiếng ho khan và tiếng động đi lại thi thoảng vang lên xung quanh dường như cũng không khiến hai nàng phản ứng, từng dãy đèn sáng trên trần nhà cũng không ảnh hưởng đến hai nàng, tiếng quạt thông gió vù vù lọt vào tai càng lâu càng tạo nên cảm giác buồn ngủ.

Chẳng biết khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có kéo dài được bao lâu, sau đó, hai người lại mở mắt cùng lúc trong tiếng bộ đàm vang lên đột ngột!

- Ông Hồ hả? Nói!

Đương nhiên phản ứng nhanh hơn và kích động hơn hai người chính là Cố Cương luôn canh giữ bên bàn, chú ấy cầm bộ đàm vội vàng rống lên.

Mà câu trả lời từ trong thiết bị cũng vội vã giống vậy:

- Ông Cố hả? Bọn tôi đi theo tuyến đường anh nói rồi. - Tiếng quát hơi ồn ào và lệch giọng:

- Tin tốt là bọn tôi đã tìm thấy thành công, hiện giờ đang leo lên buồng thang máy. Tin xấu là bọn tôi có một cái đuôi lớn theo sau, nếu không thành công là đi đời nhà ma nha!

Thậm chí trong lời thoại ngắn ngủi còn loáng thoáng nghe thấy đủ loại tiếng gào thét. Cố Cương kích động đứng dậy, vừa xông ra ngoài vừa nói:

- Yên tâm! Vào buồng thang máy sẽ thấy sợi dây thừng làm từ khăn trải giường, đó là thứ bọn tôi làm để leo thẳng lên tầng năm từ hầm thang máy cách đây mấy hôm, rất chắc chắn, hơn nữa treo ba người cũng không thành vấn đề! Các anh leo lên, tôi đi mở cửa thang máy tiếp ứng các anh! Đừng quan tâm cái đuôi, phần lớn bọn chúng không linh hoạt đâu! Nếu có ngộ nhỡ thì anh đừng cho dự cho nó hai phát súng ngay lập tức!

Cố Cương nhớ mong con trai và đồng đội cũ nên hành động cực kỳ nhanh nhảu, trong lúc đang nói chuyện đã mở cửa xông ra ngoài. Bác sĩ kia vội vàng cầm rìu chữa cháy đi theo, vừa theo vừa nói:

- Chú ý chút Đội trưởng Cố, hiện giờ anh không thể làm được việc tốn sức kiểu mở cửa thang máy này đâu!

Thấy vậy, hiển nhiên Diệp Nghi Thiển cũng trở mình đứng dậy, không đợi Lâm Y làm theo đã xoay người xua tay nói với nàng:

- Tay em mới bôi thuốc, đừng đi chuyến này. Dù sao em cũng thấy đó, tầng năm không nguy hiểm lắm, đừng lo lắng, chờ bọn chị quay lại là được. Chị bảo đảm không sao đâu.

Cô nói chuyện vội vã, vẻ mặt Lâm Y phút chốc cũng hiện vẻ vội vàng, nhưng mới vừa hé miệng, nàng như nhớ tới điều gì đó, từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng gật đầu.

Thấy đối phương đồng ý, Diệp Nghi Thiển đi gấp rút không nói thêm nữa, cô chỉ gật đầu với Lâm Y giống vậy, sau đó nhanh chóng đuổi theo ra cửa.

Sau khi mọi người đều xông ra ngoài, y tá nhỏ bôi thuốc cho Lâm Y trước đó hấp tấp vội vàng đi đóng chặt cửa. Nhìn ra được, trong những người này, chỉ có hai người thật sự có lực hành động và tinh thần can đảm; còn lại thì y tá nhỏ uể oải và yếu đuối; về phần ba người mặc đồ bệnh nhân khác, chẳng biết là do suy yếu hay do nhát gan, thậm chí đều không muốn đứng dậy đến gần cửa kim loại, cũng không nói mấy lời, từng người cuộn tròn rúc vào góc trong cùng, dùng mấy loại vật tư ra giường vải ni lon bọc kín người, dường như chỉ làm như vậy mới có cảm giác an toàn.

Lâm Y không định giao lưu với những người này, cũng không tiếp tục nghỉ ngơi nữa. Sau khi cửa lớn khép lại, nàng liền từ tốn đi tới đi lui giữa các giá hàng như đang tản bộ, bàn tay lướt trên vật phẩm dự trữ được đóng gói kỹ, ngẫu nhiên sẽ rút ra xem thử, quả thật thái độ đó giống như người bình thường đi dạo siêu thị trong lúc rảnh rỗi.

Hành động này làm y tá nhỏ quan sát mấy lần liên tiếp, đại khái vẫn là nhịn không được, cuối cùng kêu Lâm Y:

- Rốt cuộc cô muốn làm gì? Đừng làm lộn xộn đồ đạc trên đó nhé!

- Không làm lộn xộn đâu, tôi chỉ muốn xem thử có thể tìm thấy thứ gì đó có ích không thôi.

Lâm Y cười thân thiện với y tá nhỏ, có vẻ hoàn toàn không để bụng việc đối phương nói chuyện với giọng điệu không tốt:

- Nhà kho này lớn như vậy, cũng có thể tìm được không ít vật phẩm có thể vượt qua cửa ải khó khăn, đang thời kỳ đặc biệt, tôi nghĩ bệnh viện sẽ không để ý lắm đâu nhỉ.

- Có ích? Có thể có ích gì? Lúc đi vào cô không thấy hả, chỗ này là nhà kho tiêu hao vật liệu. Đừng thấy đồ đạc nhiều chồng chất, đa số đều là mấy thứ kiểu máy truyền dịch, ống tiêm, găng tay phẫu thuật, đệm lót, ra trải giường, nhiều nhất phòng chống rét. Đến cả thuốc dùng cho cô đều là thứ bọn tôi mang theo hoặc lấy được khi rút lui khỏi lầu bốn. Cô có thể tìm thấy thứ có ích gì ở đây.

Tuy Lâm Y tỏ vẻ thân thiện, nhưng có vẻ người uể oải tính tình rất khó tốt lên, cho nên y tá nhỏ vẻ mặt uể oải vẫn khịt mũi khinh bỉ khi nói chuyện với nàng.

Lâm Y vẫn mỉm cười, không phản bác nữa, cũng không ngừng lại, vẫn xem từng giá hàng một, thỉnh thoảng chọn chút dao kim phẫu thuật và vật phẩm khử trùng nhỏ bỏ vào ba lô. Thái độ của y tá nhỏ không tốt thì không tốt, nhưng không có tinh thần đi ngăn cản Lâm Y để giữ lợi ích cho bệnh viện, cô ta chỉ liếc nhìn thỉnh thoảng. Cho đến khi thấy Lâm Y chọn một hộp bao cao su dành cho phụ khoa mà cất vào túi, cô ta liền lười nhìn tiếp.

Đương nhiên Lâm Y chẳng quan tâm người khác nhìn nàng ra sao, chỉ quan tâm cười nhẹ nhàng đi dạo tiếp tục. Khi nàng gần thỏa mãn nhu cầu thu gom của mình, đúng lúc bên ngoài cũng truyền đến tiếng động. Theo một chuỗi tiếng nhập mật khẩu vang lên, cửa lớn kim loại mở ra, một đoàn người vọt vào ngay lập tức.

- Ây da ông Trời ơi, thật đúng là nghìn cân treo sợi tóc mà! Ông Cố anh mở cửa thang máy chậm quá nha!

Dẫn đầu tiến vào là bác sĩ nam kia, nhưng lão cảnh sát Hồ thì 'người chưa đến tiếng đã vào cửa', có lẽ là hưng phấn sau 'đại nạn không chết', giọng điệu lúc này rất to lớn ào ào.

Sau lão Hồ là Cố Tùng Kiện và Cố Cương. Hai ba con kề sát nhau, nhìn lướt qua là ba che chở con trai, nhìn kỹ là con trai dìu ba, hai người tựa lẫn nhau tiến vào cửa, trong hốc mắt hai người đều hơi hồng hồng, nhưng vẻ mặt kiên nghị, không nói gì nhiều.

Học trò lão Hồ và Diệp Nghi Thiển là hai người vào cửa cuối cùng, Diệp Nghi Thiển còn rớt lại phía sau nửa bước so với đối phương, cũng coi như là quân bọc hậu. Mặc dù bấy giờ thoạt nhìn người bình tĩnh không có gì đáng ngại, nhưng nhìn thấy cây rìu cán dài dính vết máu trong tay cô, Lâm Y nhíu mày, trừng mắt nhìn.

Hiển nhiên Diệp Nghi Thiển tiếp thu được ánh nhìn này, cô hơi không được tự nhiên nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, nhặt cuộn giấy từ dưới đất lên, lau chùi cây rìu và vết máu trên tay một cách qua loa, sau đó cất vũ khí đi tới bên cạnh Lâm Y, nói nhỏ:

- Không sao đâu, giúp nhóm ông chú giải quyết cái đuôi thôi, máu này đều là do bắn lên người, em xem, không sao mà.

Dứt lời, còn dang tay ra lắc lư trước mặt Lâm Y một lúc, chứng tỏ không có vết thương.

Cho dù cảm thấy thái độ này của Diệp Nghi Thiển là để ứng với bảo đảm trước đó, nhưng Lâm Y vẫn hơi không thích ứng với kiểu giống như dỗ người này của cô. Nàng thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nói:

- Được rồi, không sao thì tốt, đừng lắc em sẽ hoa mắt.

Cho dù nghiêng đầu, khóe mắt vẫn liếc thấy nụ cười dịu dàng bên môi của đối phương.

Lâm Y nhắm mắt lại, trong lòng không biết là vui vẻ hay là sầu lo.