Mai Sát

Chương 42: Quan tâm




- Chú Cố, hiện giờ chú thế nào? Sao biết mà đi đón tụi con? Còn có, mấy người anh Kiện và ông chú cũng đã đến, chú biết không?

Khi cuối cùng có thể mở miệng, Diệp Nghi Thiển hỏi liên tục mấy vấn đề mà cô lưu ý nhất hiện tại.

Mười phút trước, điều đầu tiên khi hai người nhảy cửa sổ chui vào phòng, chính là được báo phải hết sức im lặng. Đó là một gian phòng lớn chất đầy các loại tư liệu tương tự như hồ sơ tài liệu, thoạt nhìn vắng vẻ mà an toàn, nhưng đoàn người không dừng lại ở phòng này. Ba Cố Tùng Kiện và một người nam khác mặc áo dài trắng cầm rìu chữa cháy dẫn các nàng ra cửa, cẩn thận dè dặt đi một đường quanh co lòng vòng.

Dọc đường đi không xảy ra chuyện gì, những nơi đi qua đều là nơi làm việc của nội bộ bệnh viện, dường như cả tầng năm không bố trí phòng bệnh, ít nhân viên tạp vụ, tất nhiên tính an toàn được tăng lên rất nhiều. Đối với Diệp Nghi Thiển và Lâm Y mà nói, gần như có thể xem là đoạn đường thuận lợi nhất sau khi bước vào bệnh viện của đêm nay. Nhưng từ sự căng thẳng của người dẫn đường phía trước cộng thêm vết máu khô cạn có thể bắt gặp ven đường, xem ra hầu hết các nơi ở đây không phải là nơi mà mọi người có thể cảm thấy yên tâm hoàn toàn.

Cho đến tận khi đoàn người dừng chân trước một cánh cửa kim loại được ghi chú là kho tiêu hao vật tư, sau khi cấp tốc nhập một chuỗi chữ số mã khóa, âm thanh khóa cửa mở ra "răng rắc" theo đó, trên mặt hai người đàn ông dẫn đường mới lộ nét buông lỏng.

Phía sau cánh cửa là một không gian rộng rãi mà lại chật chội. Nói rộng rãi, là bởi vì trong căn phòng lớn này có thể đặt hơn mười giá hàng cao lớn ngay ngắn trật tự; nói chật chội, là bởi vì hơn mười giá hàng cao lớn này chia nhỏ không gian, lại còn chất đống đủ loại vật phẩm, vì vậy phạm vi hoạt động còn dư lại không bao nhiêu. Hơn nữa trên bức tường xung quanh lớn như vậy lại không có cửa sổ, bị hạn chế về cả thị giác lẫn vấn đề lấy ánh sáng, cho nên khiến người ta có cảm giác chật chội và bị bí.

Cũng may người sống trong phòng này không nhiều, từng dãy đèn trên trần nhà sáng rọi cùng với thiết bị kiểm soát độ ẩm và không khí vẫn đang hoạt động bình thường, người thường sống lâu trong này cũng sẽ không sinh ra cảm giác áp lực của chứng sợ hãi bị giam cầm.

Sau khi vào phòng đóng kỹ cửa, Diệp Nghi Thiển nhìn lướt hoàn cảnh quanh mình, nhìn thấy hai, ba người chán nản ngồi hoặc nằm chỗ giá hàng, liền biết đã đến nơi an toàn.

- Nè, yên tâm, chú Cố của con không yếu đuối vậy đâu!

Cố Cương - ba của Cố Tùng Kiện - người cũng như tên, mạnh mẽ cường tráng khôi ngô, cộng thêm dáng người thẳng tắp và làn da màu đồng cổ, rất có uy phong quân nhân của một người xuất thân quân đội. Dù hiện giờ đã tiều tụy rất nhiều do trước đó bị thương và hoàn cảnh khốn khó lúc này, nhưng nụ cười vẫn sang sảng:

- Vết thương này chỉ hơi nguy hiểm lúc đó thôi, qua giai đoạn đó và đã dưỡng mấy ngày nay rồi, chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng nữa. Hơn nữa con xem, hiện tại chú đây đang điều trị ở chỗ vật tư chất đống này, bên cạnh còn có bác sĩ y tá trông chừng, muốn chết cũng không được!

- Thôi dẹp đi Đội trưởng Cố! Tôi nói anh đừng chỉ muốn ra oai, còn không chịu ngồi xuống! Cẩn thận vết thương lại nứt giờ!

Người nam mặc áo dài trắng trước đó đang khom lưng đặt rìu chữa cháy vào góc phòng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, bực mình nâng gọng kính màu đồi mồi lên và hừ Cố Cương một tiếng, sau đó quay đầu nói với Diệp Nghi Thiển:

- Mấy đứa đừng nghe chú ấy nói, tình hình của chú ấy vẫn chưa ổn định, mới phẫu thuật được một tuần, thậm chí còn chưa kịp tháo chỉ nữa, hiện giờ cả người chỉ dùng được mỗi bộ não. Lần này nếu không phải nghe được bộ đàm nói như vậy, tuyệt đối tôi sẽ không đồng ý ra ngoài xem thử với anh ta đâu.

- Bộ đàm?

Diệp Nghi Thiển nhạy bén bắt được một từ trong đó. Cô lặp lại một lần, như có chút rõ ràng mà cũng có hơi nghi hoặc, nhìn về phía ba Cố Tùng Kiện, giọng nói mang vẻ khó hiểu:

- Chú Cố, chú có bộ đàm? Vậy tại sao không...

Cô nói chưa hết câu, nhưng Cố Cương đã hiểu ẩn ý trong đó, chú ấy hơi rầu rĩ móc ra một thứ màu đen nhánh từ trong áo khoác, tiện tay ném lên bàn, thở dài nói:

- Aiz, sao chú lại không muốn chứ, nhưng con tự xem đi, như vầy đây.

Cái hộp hình chữ nhật màu đen nhánh, trên đầu gắn cây ăng-ten, trông như điện thoại cục gạch lâu đời, nhưng người sáng suốt đều biết đó là một thiết bị liên lạc cầm tay của cảnh sát, được bộ công an cấu hình đặc biệt để liên lạc không dây, có tần số cố định cho cảnh sát sử dụng, thường dùng để liên lạc trong khoảng cách gần hoặc trong phạm vi, mà nếu cần vẫn có thể thử liên lạc trong phạm vi vài km... Đương nhiên, khúc trên là nói về bộ đàm có chức năng hoàn hảo. Còn vỏ ngoài của chiếc máy trước mắt này, thoạt nhìn chồng chất vết thương, có vết nứt và lõm xuống rõ ở một chỗ, xem ra còn bao nhiêu chức năng thì vẫn chưa giải đáp được.

- Chú được đưa thẳng đến bệnh viện trên đường xuất cảnh, lúc đó lại thiếu người, không kịp giao nộp một số thiết bị không quan trọng... Tiếc là ôi, món đồ chơi này đã bị đập quá mạnh lúc chú bị thương, hiện giờ có thể liên lạc trong phạm vi một trăm hai trăm mét đã tốt lắm rồi, quá xa sẽ không liên lạc được, phần lớn thời gian dùng làm cảnh thôi.

Quả nhiên Cố Cương giải thích đúng như dự đoán, có điều sau đó không biết chú ấy nhớ ra điều gì, lại hơi chán nản gãi gãi đầu, nói:

- Nhưng để cầu ngộ nhỡ, thỉnh thoảng chú sẽ mở máy gọi thử, không ngờ hôm nay thốn đến thế, không sớm không muộn, vừa đúng lúc đào hố cho nhóm ông Hồ kia.

Chuyển hướng hơi đột ngột, nhưng Diệp Nghi Thiển nghe hiểu, cô suy nghĩ sắp xếp manh mối lại, sau đó chứng thực nói:

- Ý của chú Cố là, hiện giờ chú đã liên lạc được với nhóm ông chú? Vậy tình hình hiện tại của họ thế nào?

Thật ra rất dễ hiểu. Cố Cương bị thương lúc làm nhiệm vụ nên vẫn còn giữ bộ đàm, mà nhóm người lão Hồ đều là cảnh sát đã thoát ra lúc lâm trận, cả súng cũng có, huống chi là đồ cần thiết như bộ đàm. Hai bên sẽ không liên hệ được khi ở xa, nhưng một khi khoảng cách được rút ngắn... Theo đó, có thể giải thích vì sao nhóm người lão Hồ với kế hoạch tinh tế, mới vừa vào tòa nhà không bao lâu đã phải mạo hiểm nổ súng ngăn địch để lộ hành tung...

Diệp Nghi Thiển suy đoán như vậy, mà phản ứng của Cố Cương cũng đã chứng thực sự chính xác của phỏng đoán này.

- Bây giờ chú cũng đang chờ họ liên hệ chú đây, nếu bên này chủ động liên lạc, lỡ đâu lại không đúng lúc thì hỏng bét.

Người đàn ông cường tráng hối hận đập bàn một cái, nói:

- Cúng trách chú, trước đó nghe thấy bên ngoài có tiếng động na ná tiếng súng, không suy nghĩ mà mở bộ đàm ngay lập tức, ai biết lúc đó người đã vào được, cái máy này vừa vang lên đã gây họa, hại bọn họ bị lộ vị trí! May sao ông Hồ có súng, xem như là vượt qua hữu kinh vô hiểm. Sau đó họ liên lạc với chú nói rằng bên ngoài ầm ĩ quá, sợ tụi con xảy ra chuyện, kêu chú đi xem thử nhưng vẫn phải bảo đảm an toàn. Không ngờ vừa đi xem đã bị tiểu Diệp con bắt gặp. Chú biết mấy năm nay bản lĩnh của con không hề sút mà, ha ha!

Nói xong lời cuối cùng, ba Cố Tùng Kiện như nhớ tới gì đó, cười hai tiếng vui vẻ trong cơn ảo não. Mà rõ ràng Diệp Nghi Thiển bên cạnh không định xúc động theo chú ấy, cô nghiêm túc hỏi tiếp:

- Vậy lần trước liên hệ thì mấy chú ở tầng mấy? Cần tiếp ứng không?

Cô không hỏi tiếp về vấn đề an toàn hay không, vì nhìn thái độ của Cố Cương là biết, chí ít tình hình của bên kia vẫn còn ổn ở lần liên lạc trước, nếu không cũng chẳng rảnh mà bận tâm đến tiếng động bên ngoài.

- Tiếp ứng à, chú muốn chứ... nhưng mà lý trí nói rằng nếu bọn chú ra ngoài, chẳng những không tiếp ứng được, trái lại còn dễ bị "nhiều người hỏng việc".

Bàn đến chuyện hành động, Cố Cương lập tức vuốt cằm nhướng cặp lông mày rậm, thể hiện sự phán đoán phân tích mà một phó đội cảnh sát hình sự cần phải có.

- Lần liên hệ trước là cách đây khoảng mười phút, theo chính nhóm ông Hồ nói thì đang ở hành lang giữa lầu hai và lầu ba, giờ chắc bọn họ đang hành động... Đợi thêm đi, cho dù muốn đi tiếp ứng, chí ít cũng phải đợi liên lạc lần nữa, như vậy mới có thể bắn tên có đích.

Nếu người chỉ huy chuyên nghiệp đã nói như vậy, Diệp Nghi Thiển cũng không nghi ngờ gì nữa, cuộc đối thoại đến đây thì ngừng giây lát. Một lúc sau, Cố Cương vẫn luôn nói chuyện sảng khoái trước đó bỗng nhiên hạ giọng thật thấp, hỏi nhỏ giống như lén lút vậy:

- Tiểu Diệp à, trước đó trong bộ đàm nên chú không tiện hỏi việc tư, vậy, bên ngoài... hiện giờ sao rồi? Nhà của con và... nhà của chú đều ổn hả? Mẹ của thằng nhóc Tùng Kiện có biết chuyện nó tới đây tìm chú không?

Sau khi trở về vai trò chủ gia đình, vị cảnh sát hình sự sang sảng này mới lộ vẻ mềm yếu và sầu lo thuộc về riêng chú ấy.

Lúc nghe vấn đề này, Diệp Nghi Thiển đang quay đầu nhìn chỗ khác. Sau khi nghe được câu hỏi thì cô ngẫm nghĩ một lát, an ủi Cố Cương:

- Chú Cố, anh Kiện không cho thím biết, sợ thím lo lắng. Hiện giờ thím đang ở nhà của con, trước mắt bên đó xem như an toàn, không sao... Về phần tình hình bên ngoài...

Nói đến đây, cô lộ vẻ hơi do dự, lại quay đầu nhìn nơi nào đó một chút, mới nói tiếp:

- Tình hình bên ngoài, nếu không thì... vẫn là đợi nhóm người ông chú đến nói sau đi? Con vẫn luôn ở nhà, thật ra có nhiều chuyện bọn họ nói sẽ rõ hơn.

Thật ra nỗi do dự này không thể hiện rõ, nhưng kết hợp với hai lần dời ánh mắt của Diệp Nghi Thiển, làm sao giấu được khả năng quan sát của cảnh sát lâu năm. Cố Cương nhìn theo, lập tức cười ha hả như bừng tỉnh, nói:

- Ôi, đúng đúng, phải đợi người đông đủ rồi nói sẽ có hiệu quả hơn. Coi đầu óc của chú nè, nhất thời vui mừng cứ lo nói chuyện với con, quên mất bạn của con đang trị thương. Ngày nay không mấy người bạn có gan có nghĩa khí như vậy, con mau qua đó trông nom người ta đi ha, xong rồi hai đứa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát. Chờ nhóm ông Hồ liên hệ chúng ta lần nữa thì nói tiếp!

Sau khi vào phòng, việc đầu tiên của Diệp Nghi Thiển thực chất không phải là đặt câu hỏi, mà là nhờ người khám và điều trị tay bị thương của Lâm Y. Dù sao trong phòng có bác sĩ có y tá, bản thân căn phòng lại là kho vật tư tiêu hao, không còn gì tiện hơn cái này.

Cho nên trong lúc cô nói chuyện với Cố Cương, Lâm Y vẫn luôn ngồi trên chiếu dựa lưng vào giá hàng gần đó. Bác sĩ hừ Cố Cương trước đó đặt rìu chữa cháy xuống thì lập tức tiến đến kiểm tra tổng thể, bây giờ lại đổi sang cô gái bộ dạng như cô y tá nhỏ cầm một đống đồ đến bôi thuốc, điều này khiến Diệp Nghi Thiển muốn biết kết quả hơi bị phân tâm. Bị chú Cố nhìn thấu, cô cũng không xấu hổ, ngược lại thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu, quả nhiên liền thản nhiên xoay người đi qua.

Mặt khác, tuy rằng Lâm Y vào phòng liền ngồi đó bị người loay hoay cánh tay bị thương, nhưng vẫn dựng thẳng tai nghe không sót một chữ nào, tất nhiên câu nói sau cùng của ba Cố Tùng Kiện cũng không bị rớt mất. Bấy giờ thấy người này thật sự sang đây quan tâm mình, không khỏi ngẩng đầu cười với cô, gọi:

- Ngồi nha, đừng chê, mấy miếng đệm lót dùng ở đây đều là vật tư đã khử trùng, khẳng định sạch sẽ.

Nàng thể hiện thân thiết như vậy, nhưng Diệp Nghi Thiển lại không phản ứng nàng, mà nhìn y tá nhỏ, khẽ hỏi:

- Tay em ấy, hiện giờ là tình trạng gì? Nghiêm trọng không?

- Tạm được, cơ cánh tay bị kéo bị thương ở một mức độ nhất định, có điều gân không bị đứt thì cũng không nghiêm trọng lắm.

Y tá nhỏ mặt mày uể oải, vừa cầm lọ gì đó xịt lên cánh tay của Lâm Y vừa nói mà không ngẩng đầu lên:

- Tôi đã xịt một ít thuốc Indometacin cho cô ấy, sau đó băng lại để tránh sưng tấy, 24 giờ sau có thể xoa bóp và bôi thuốc tiếp tục tùy theo tình trạng, hiện giờ cũng chỉ có thể như thế này... Đúng rồi, tốt nhất có người giúp cô ấy nâng cánh tay bị thương lên, vậy sẽ giúp thương thế chuyển biến tốt hơn.

Diệp Nghi Thiển không bất mãn với thái độ hờ hững của y tá nhỏ, cô chỉ chuyên tâm nghe lời dặn của bác sĩ, thỉnh thoảng sẽ gật đầu, sau khi nghe được câu cuối cùng của đối phương thì hơi chần chừ một lát, tiếp lời:

- Được rồi, vậy để tôi đi, cảm ơn.

Sau đó, cô tiếp nhận cánh tay bị thương từ tay y tá một cách rất tự nhiên. Sau khi đối phương đứng dậy rời đi, cô mới thế chỗ ngồi bên cạnh Lâm Y, khép hai đầu gối lại, đặt cánh tay kia lên trên.

Tuy rằng động tác vô cùng tự nhiên, nhưng vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt hơi trốn tránh cũng đã tiết lộ ít nhiều tâm trạng của cô vào lúc này.

Đây là... Mặc dù quen biết không bao lâu, cũng không hiểu rõ tâm trạng của Diệp Nghi Thiển, nhưng Lâm Y vẫn thử suy đoán... Đây là đang lo lắng? Không, hình như không giống lắm... Là đang tức giận? Không, cái này càng không thể... Kiểu thái độ này, liên hệ thêm đủ chuyện trước đó, chẳng lẽ... Sau khi nảy ra ý, Lâm Y nghĩ tới đáp án có khả năng nhất, sau đó, bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh.

- Chị đừng lo, chút chuyện này không tính là gì.

Tự thấy mình đoán được đáp án, nàng cũng không định đâm thủng trực tiếp, mà chọn chiến lược vòng vèo, nói như cố tình trêu ghẹo:

- Nghe nói có loại trò chơi trừng phạt, cách chơi là treo tay người lên, sau đó treo từng bao cát lên chân anh ta để tăng sức nặng, xem thử cuối cùng ai không chịu được. Em nghĩ em mà chơi trò này chắc chắn sẽ được điểm cao.

Chuyện phiếm 'làm như có thật' này làm Diệp Nghi Thiển không hiểu chuyện nhìn qua, cùng với cô sửa chữa nghiêm túc:

- Đó không phải là trò chơi trừng phạt, là thủ pháp tra tấn.

- Chẳng phải đều như nhau à.

Lâm Y mỉm cười, đồng thời hơi nghiêng người, vô tư dựa vào vai người ngồi ngay ngắn kia, nói không nhanh không chậm:

- Dù sao trò chơi trừng phạt và tra tấn đều là chuyện không tránh được, mà dùng thái độ chơi trò chơi để đối mặt với chuyện không tránh được không chừng sẽ tốt hơn. Chị xem, vô số chuyện xưa đều nói như vậy, tao nhã giống như cuộc sống tươi đẹp, thô tục giống như những trò chơi giết chóc trong phim kinh dị gì đó... chẳng phải đều nói như vậy à...

Giọng nói của nàng chứa ý cười và lười nhác, tựa như đang nói chuyện phiếm vậy, nhưng đối phương tán gẫu của nàng vẫn luôn im lặng, không đáp lời.

Về phần Diệp Nghi Thiển, Lâm Y thật sự không hiểu. Tuy nhiên bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, từ trong sâu thẳm nàng luôn có một loại cảm giác, cảm thấy người này không hoàn toàn bình thường -- là kiểu bình thường của người thường. Loại cảm giác này đã được Lâm Y xác nhận sau loạt chuyện xảy ra khi đi thăm mộ của Diệp mẹ. Một nữ sinh đại học bình thường, sẽ không điềm tĩnh tự nhiên giả vờ bị loại người có ý xấu chế ngự dắt đi, càng sẽ không nắm đầu đối phương đâm tới đâm lui cho đến khi tắt thở mới thôi.

Vì phần xác nhận này, Lâm Y không còn quá kiêng kị để lộ phần không mấy bình thường của mình trước mặt Diệp Nghi Thiển. Sự thật lại chứng mình, nàng đúng.

Nhưng hiện tại, Lâm Y hơi lung lay rồi. Dù sao, cảnh trước mộ đó là do đối phương tự tìm tới cửa trước, Diệp Nghi Thiển có thể nói là tự vệ, hoặc là hơi ích kỷ, nhưng bản chất của giết người để tự vệ và chủ động giết người là hoàn toàn khác nhau... Mặc dù chính bản thân Lâm Y cảm thấy vứt bỏ một mạng người trong lúc nguy cấp không tính là giết người, 90% là lỗi do cá nhân đó gây ra, và 10% còn lại là từ sự từ bỏ bất lực của người khác, có lẽ nói chính xác hơn là, buông tay bất đắc dĩ.

Nhưng mà nhìn biểu hiện của người bên cạnh lúc này, có lẽ phần nhiều vẫn để ý. Cũng khó trách, diệt trừ một tên tội phạm kiêm kẻ thù ý đồ xấu xa và chính tay thả một người thường không quen biết đi tìm chết, đúng là không giống nhỉ? Hơn nữa chắc chị ấy cũng chính mắt nhìn thấy thi thể trong vũng máu ở dưới lầu. Cho nên dù là Diệp Nghi Thiển không bình thường, cũng khó tránh sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi sau đó, nhưng mà...

- Nếu chị cứ mãi áy náy chỉ vì chuyện như vậy, cuộc sống sau này... nhất định sẽ rất khổ sở.

Lòng vòng vô dụng, cuối cùng Lâm Y vẫn chọn cách nói thẳng với nhau.

Một câu công kích trực tiếp như vậy, quả nhiên đã phá vỡ trầm lặng, khiến Diệp Nghi Thiển quay đầu qua một lần nữa.

Kỳ lạ là, câu trả lời tiếp theo của đối phương lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của Lâm Y.

- Em nói đúng, sau này chị cũng muốn khổ sở như vậy nữa. - Diệp Nghi Thiển quay đầu nhìn qua, dặn dò nghiêm túc:

- Vì vậy lỡ như lần sau chị lại lựa chọn sai lầm, em nhất định không thể tiếp tục mạo hiểm như hôm nay nữa. Việc mình làm sai không được liên lụy đến người khác là đạo lý cơ bản nhất. Thà rằng chị tự gánh chịu hậu quả xấu do mình rước lấy, chứ không muốn áy náy không thôi với em như bây giờ.

Sau khi dặn dò nghiêm túc, là sự im lặng kéo dài của đôi bên, cùng với... mắt lớn nhìn mắt nhỏ. Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của bên kia, trong mắt của bên này, thì tràn đầy kinh ngạc.

Sau cùng, bên kinh ngạc kia phì cười một tiếng, biến toàn bộ tâm trạng thành tiếng cười nghẹn ngào.

Để không làm phiền người khác, nàng vừa cười vừa kìm nén nên cả người run rẩy. Nhưng dù run rẩy thế nào đi nữa, cánh tay bị thương kia, vẫn luôn bị người còn lại giữ ổn định trên đầu gối.