Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 13: Nói thẳng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cánh tay dài kia có đến chết cũng không thả đuôi xe ra, vì thế sau khi lại tốn thêm một chút thời gian để đợi hai đại nam nhân hợp sức cạy nó ra, cuối cùng chiếc xe đã có thể khởi hành một lần nữa.
Lần này, nhìn chung cũng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Chiếc xe con màu cam xen trắng một đường vững vững vàng vàng men theo đường núi có sẵn mà tiến lên. Nhưng mà, nhìn con đường sương mù lượn lờ không một bóng người ở phía trước, bầu không khí trong xe vẫn hơi căng thẳng, ban đầu không một ai nói chuyện.
Người đầu tiên mở miệng nói chuyện phiếm, kết quả vẫn là Lâm Y.
Lúc thảnh thơi nói chuyện, cơ bản Lâm Y đã ngừng run rẩy, người đã ổn hơn rất nhiều. Bấy giờ vị trí ngồi ở dãy ghế sau đã được khéo léo điều chỉnh. Không biết là vô tình hay cố ý, khi Diệp Nghi Thiển dìu Lâm Y lên xe đã để Lâm Y vào ngồi trước, còn mình thì ngồi phía bên cửa xe cạnh nàng. Cứ như vậy, Lâm Y lại thành người ngồi ở chính giữa, nhìn như được bảo hộ, mà cũng giống như bị hạn chế hành động, hiểu như thế nào là do bản thân.
Nhưng Lâm Y không hề đi lý giải phương diện này, ngược lại vui vẻ lợi dụng chỗ ngồi tiện lợi, với tay chọt chọt bả vai của Cố Tùng Kiện đang ngồi ghế phụ lái, chọc ghẹo nói:
- Này, sư huynh, đã phiền anh lau chùi dao giúp tôi, có điều lau sạch đồ rồi thì nên "vật quy về chủ" là tôi đây chứ nhỉ? Thiếu nó rất không có cảm giác an toàn.
Tuy giọng điệu nàng đùa giỡn, Cố Tùng Kiện vẫn xấu hổ. Con dao đó đẹp thật sự, cậu ta thưởng thức ngắm nghía rồi lại có chút không nỡ, hơn nữa sau đó lại bận việc, luôn nghĩ lát nữa trả lại chắc cũng không sao, giờ chủ nhân đã mở lời thì đương nhiên không thể giả ngu, vội lấy ra tiểu đao hai tay kính trả, miệng cười ngượng nói:
- Thật ngại quá thật ngại quá, lúc nãy căng thẳng nên quên mất, trả học muội đây... Con dao này của em được làm khéo léo quá, đây là dao chiến thuật nhỉ, tên gọi là gì? Em để như thế nào, sao lúc mấu chốt giũ tay một cái là lập tức hiện ra vậy?
Xem ra Cố Tùng Kiện thật sự thích con dao này, đã trả lại cho người ta rồi mà mắt vẫn không rời dao, hiếu kỳ như bảo bảo luôn miệng hỏi không ngừng.
Đối với việc này, Lâm Y cũng không để bụng:
- Ừ, dao tactical*, hình như gọi là DARK OPS* gì đó, tôi quên số hiệu rồi, dù sao cũng là mua để phòng thân.
(*) dao tactical, tên gốc là tactical knife, là loại dao chiến thuật dùng để phòng thân và hay được giấu trong người. DARK OPS + số series là số hiệu của dao (ví dụ Dark ops DOH111). Ở đây không có số hiệu cụ thể nên không tìm ra mẫu chính xác được, mình gửi một vài mẫu cho mọi người dễ hình dung nhé.

(Mẫu này không biết tên 😆)

(Dark ops DOH111)
Nàng vừa nhận dao vừa tự nhiên mà vén tay áo lên, cười nói:
- Về phần để thế nào, đã gọi là loại hình ẩn mà, tất nhiên phải ẩn giấu cực tốt rồi.
Tay áo khoác rộng thùng thình được vén lên một đoạn, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, mặt trong cẳng tay là bao đựng màu đen kiểu cách phức tạp được buộc sát da.
- Vỏ dao bằng nhựa. Có điều tôi buộc đầu hướng xuống dưới, nhìn đi, chỉ cần cố định tốt ba điểm, rồi giữ cái khoen nhỏ như thế này...
Vừa giảng giải, Lâm Y vừa 'quen việc dễ làm' mà thu dao vào vỏ, tiếp theo lắc lắc cái khoen được nối với chuôi dao, đeo khoen vào ngón tay út, sau đó buông thõng tay kéo ống tay áo xuống:
- Được rồi, thế này chỉ cần phối hợp giật nhẹ ngón út, chuôi dao sẽ rơi thẳng vào trong tay... Nhưng mà muốn động tác thuần thục vẫn phải luyện tập nhiều một chút. Đây là trước kia ông lão bán bánh bao dạy tôi, ông ấy chơi dao rất thạo.
Có lẽ phái nam đều có hứng thú với vũ khí lạnh, tuy Lâm Y không biểu diễn quá trình xuất dao, nhưng chỉ riêng động tác tra dao vào vỏ thuần thục kia cũng đã làm Cố Tùng Kiện hâm mộ không ngớt, Tào Đại Chính đang lái xe giống như cũng khó kìm lòng nổi, nhiều lần nhìn chăm chú bên này qua kính chiếu hậu, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói:
- Ta nói tiểu cô nương, em cũng thật lợi hại. Con gái người ta đi xa nhà nhiều nhất là mang theo thuốc phun sương phòng sói gì gì đó, em thì ngược lại, trực tiếp cầm theo dao quân đội buộc trên tay, quá đỉnh, nhưng mà chẳng phải có hơi khoa trương à?
- Nhưng cuối cùng cũng có tác dụng, không phải sao?
Lâm Y cử động cổ tay như đang kiểm tra đeo có thoải mái hay không, miệng lơ đãng trả lời:
- Ông anh không biết đó thôi, tôi vừa mới đi du lịch ngày Quốc khánh đây, nửa đường tình cờ gặp được học tỷ sư huynh, chứ trước đó là độc thân lên đường, không cẩn thận sao được? Còn như thuốc phòng sói gì gì đó, uy lực thật sự quá nhỏ, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, tôi cũng là phòng nhiều hơn mà thôi, không nghĩ tới thật sự đúng lúc...
Nói đến đây, Lâm Y ngừng một chút, sau đó nghiêng đầu, không hề cấm kỵ mà nhìn Diệp Nghi Thiển ngồi bên cạnh.
Đối với ngôn ngữ, phần lớn phái nữ sẽ nhạy cảm hơn phái nam, cho nên lúc này, khi các đại nam nhân còn chưa lấy lại tinh thần, Diệp Nghi Thiển đã nhìn Lâm Y với ánh mắt trầm ngâm. Hai ánh mắt vừa lúc chạm nhau, Lâm Y hiểu ý mỉm cười, thản nhiên nói:
- Thật ra Diệp học tỷ đã nghe ra được gì? Nói không chừng sớm có nghi vấn? Con người tôi nói chuyện vẫn luôn có gì nói đó, nếu có gì, học tỷ cứ hỏi đừng ngại, không cần đắn đo nhiều vậy.
Nàng nói sảng khoái, giống như thật sự lòng dạ trong sáng vô tư, không có gì không thể nói với người khác.
Đối với câu chuyển hướng đột ngột này, những người còn lại hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý mà ngẩn ra, còn Diệp Nghi Thiển hơi nhíu mày, nhưng không thu hồi tầm mắt đang đối nhau, mà giống như không đắn đo nữa, trong con ngươi mang theo ý dò xét rõ ràng.
- Quả thật tôi cảm thấy em có chút khác lạ. - Cô quả nhiên nói thẳng, thần thái cũng thản nhiên:
- Lúc sự việc bất thường, biểu hiện của em ít nhiều có chút khác người... Có lẽ tôi không có tư cách nói em như vậy, nhưng mà sự thật chính là như thế. Mà thỉnh thoảng em lẩm bẩm cũng rất khiến người ta để ý... Xin lỗi, thính giác của tôi khá nhạy.
Nếu nói câu nói của Lâm Y làm cho người khác không chuẩn bị tâm lý, thì lời của Diệp Nghi Thiển cũng làm cho người ta không hiểu nổi.
- Hả hả? - Cố Tùng Kiện đầy vẻ ngơ ngác:
- Gì mà sớm có nghi vấn gì mà khác người? Rốt cuộc hai người đang nói thiên thư* gì vậy? Chú ý một chút đến cảm thụ của phàm nhân được không? Này.
(*) thiên thư: sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra - đại ý ở đây là nói chuyện người khác không hiểu
- Sư huynh đừng xoắn, nói cho cùng chính là học tỷ nhạy cảm hơn anh.
Lúc cười giải thích cho Cố Tùng Kiện, Lâm Y rất tự nhiên tách khỏi trạng thái đối mắt, cúi đầu nói:
- Cũng tốt, thật ra tôi cũng là người rất nhạy cảm, nếu như bởi vì chút chuyện này mà hai chúng ta có khúc mắc trong lòng, đôi bên không cách nào thật tình đối đãi tin tưởng lẫn nhau, mới là khó chịu... đúng không học tỷ?
Lúc nói đến lời cuối, một ánh mắt tha thiết mong chờ dường như lơ đãng chuyển đến trên người Diệp Nghi Thiển.
Lần này, đổi lại Diệp Nghi Thiển hơi không được tự nhiên mà dời ánh mắt, cuối cùng, cô vẫn nhẹ gật đầu.
Mắt thấy vậy, Lâm Y cười thầm, nhưng không hề 'được một tấc lại muốn tiến một thước'.
- Thật ra là có chuyện thế này... - Nàng chuyển thoại nhanh như gió, cau mày hơi nghiêng đầu, tựa như tự mình rơi vào hồi tưởng:
- Thành thật mà nói, đối với những chuyện xảy ra tối hôm qua, thứ giống như mấy người điên kia, thậm chí là thứ bệnh trạng kia, tuy rằng tôi không ngờ sẽ xảy ra thật, nhưng thật ra, tôi ít nhiều là biết một chút, trước đây mang theo dao phòng thân cũng là để ngừa phương diện này, mặc dù không nghĩ sẽ thật sự dùng tới...
Nàng càng nói càng nhỏ tiếng, đây cũng giống như đang lẩm bẩm sau khi rơi vào hồi ức.
Mặc dù nhỏ giọng thì thầm, nhưng lần này chắc chắn người trong xe đều nghe rõ ràng.
- Có ý gì!
Lái xe Tào Đại Chính là người đầu tiên ngồi không yên, lập tức ồn ào:
- Gì mà gọi là ít nhiều biết một chút, em biết gì hả tiểu cô nương? Chẳng lẽ em còn muốn nói bản thân biết rõ trong núi có hổ mà vẫn tiến vào? Lúc đó sao không nhắc nhở mọi người?!
Anh ta kích động thì không việc gì, chiếc xe suýt chút nữa đã bị lái lệch đi, dọa Cố Tùng Kiện ngồi ghế phụ lái sợ đến nỗi vội vươn tay ổn định vô-lăng, liên tục nói:
- Từ từ đã! Tào đại ca anh từ từ! An toàn quan trọng nhất nha, chúng ta xem như cửu tử nhất sinh rồi, đừng có cuối cùng bị vướng phải tai nạn xe cộ thông thường, không nên!
Đoán chừng Tào Đại Chính cũng bị bản thân dọa hết hồn, anh ta nhanh chóng ổn định tay, nhưng đôi mắt vẫn liên tục nhìn chằm chằm Lâm Y thông qua kính chiếu hậu, làm như không nhìn ra được đáp án thì thề không bỏ qua.
- Anh đừng nôn nóng mà Tào đại ca, việc này không vội, phải nghe tôi nói từ đầu.
Nhưng mà, có vẻ như Lâm Y không cảm nhận được khí thế này của Tào Đại Chính, nàng vẫn theo tiết tấu của bản thân, không nhanh không chậm giải thích:
- Chẳng phải tôi đã nói muốn nhân ngày 1 tháng 10 nghỉ dài hạn để đi du lịch một mình sao? Anh nghĩ xem, tôi không mấy quen thuộc vùng phụ cận Cẩm thị, trước khi một mình lên đường phải chuẩn bị kỹ chứ? Cho nên mấy ngày trước tôi đã lên mạng, lục lọi nghiên cứu từng trang web Lư Hữu, kết quả vô tình đọc được bài viết thế này...
Nói tới đây, Lâm Y dừng một chút, tựa như nhử, lại giống như đang nhíu mày trầm tư suy nghĩ hồi tưởng:
- Bài viết kia không đáng chú ý, tôi thấy ngày gần nhất nên mới bấm vào xem, trước hết muốn đọc hướng dẫn du lịch, đọc một chút lại cảm thấy giống tiểu thuyết giả tưởng hơn. Chủ nhân bài post nói cùng bạn bè đi dạo bộ khu phong cảnh ngọn núi nào đó, bị kẹt trong sương mù không xuống núi được, cũng may người trong thôn trên núi chứa chấp, ai ngờ không đến hai ngày, lại phát hiện người trong thôn... lục tục tự nhiên điên rồi.
Vừa nói đến "điên rồi", người trong xe đều không hẹn mà cùng nhớ tới đồng bạn đột nhiên phát điên đêm qua, Cố Tùng Kiện rùng mình, vội gãi gãi gáy, hỏi:
- Điên rồi? Đều điên rồi? Là bài văn viết về người phát điên hay là giống như... giống như thứ chúng ta gặp phải?
- Không phải toàn bộ đều điên, điên một bộ phận thôi. - Lâm Y lắc đầu nói:
- Trong bài post nói mấy người điên đều tấn công người bình thường, tìm cách đẩy người vào chỗ chết, nhưng giữa người điên với nhau thì không công kích nhau... Có điều đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm là bài post nói, sau khi bị nhóm người điên tấn công, dù là xác chết nằm trên mặt đất hay bị chôn trong đất, bất kể sống hay chết, cuối cùng... đều biến thành quái vật, quái vật với da màu đỏ như rỉ sắt vậy.
Nếu nói trước đó tập thể mọi người rùng mình, như vậy lúc này đây, lại là trầm mặc tập thể.
Nhất thời, trong xe chỉ có tiếng ồn của động cơ, cùng với tiếng gió thổi "vù vù" bên ngoài cửa xe.
- Về đoạn này, cụ thể bài post nói thế nào?
Người đánh vỡ trầm mặc lần này là Diệp Nghi Thiển, so với những người khác rơi vào cảm giác trầm mặc quỷ dị, thì sự trầm mặc của cô giống đang suy tư hơn:
- Có miêu tả cặn kẽ không? Ví dụ như về tập tính, còn có, cuối cùng họ đối phó thế nào?
- Không đề cập nhiều lắm, thành thật mà nói, bài post viết rất lộn xộn, cuối cùng còn viết viết thì đứt đoạn, ngay cả đoạn kết cũng không có. - Lâm Y mở tay nhún nhún vai trả lời:
- Vì vậy cái tôi có thể nhớ được, chỉ có trong đó đề cập qua mấy thứ kia rất sôi nổi vào buổi tối, trái lại ban ngày, nhất là trời nắng thì sẽ ngừng công kích, thế nhưng, lúc đó một khi kích động chúng nó, thì sẽ trở nên điên cuồng dữ dội hơn cả buổi tối.
Nghe đến chỗ này, từ trong trầm ngâm, Diệp Nghi Thiển ngẩng đầu nhìn Lâm Y, nói:
- Cho nên, họa phúc có nhau... Đây là ý nghĩa câu nói sáng nay của em, phải không?
Ngoại trừ bản thân Lâm Y, không ai hiểu câu hỏi này của Diệp Nghi Thiển. Nhưng lúc Lâm Y mỉm cười từ chối cho ý kiến, phía bên kia của nàng lại truyền đến giọng nói:
- Vì sao... vì sao không nói cho mọi người?
Ngồi bên cửa xe còn lại, người phụ nữ ẵm đứa nhỏ vẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối, lúc này lại mở miệng:
- Cô... Tối hôm qua nếu cô nói trước cho mọi người, như vậy thì, có lẽ mọi người cũng biết nên làm gì, biết đâu sẽ không chết nhiều người như vậy... Không phải sao?
Có lẽ vẫn hơi e sợ Lâm Y, giọng nói của cô ta có phần sợ hãi, nhưng vẫn nghe ra được ý oán giận trong đó.
Chẳng biết trong phần oán giận này có mấy phần giận chó đánh mèo mấy phần bi phẫn mấy phần bất bình, sau cùng Lâm Y thở dài một hơi, bình tĩnh hòa nhã giải thích với người phụ nữ kia:
- Đại tỷ, tôi biết tâm tình của chị, nhưng đấy chỉ là một bài post, chắc chị cũng thường lên mạng, ngày thường trong bài post thiên hình vạn trạng, tình cờ bắt gặp một bài như vậy, chị sẽ tin bao nhiêu?
Nói đến đây, giống như nghĩ tới điều gì, Lâm Y dừng lại, sau đó thu hồi ánh mắt không nhìn ai, chỉ nhắm mắt tựa lên ghế như tự nói với bản thân:
- Cho dù... cho dù tôi tin thật, nhưng theo lương tâm mà nói, giả sử trước khi sự việc xảy ra, có một người nhảy dựng lên nói trong các anh chị sẽ có một nhóm người biến thành người điên, còn bên trong màn sương mù dày đặc ngoài kia có thể có quái vật giết người, mọi người sẽ tin? Ha hả, ai sẽ tin? - Cuối cùng, nàng nghiêng đầu, nhìn cô gái bên cạnh mình:
- Học tỷ, chị sẽ tin à?
- Tôi sẽ không tin. - Diệp Nghi Thiển bình tĩnh nhìn nàng, tiếp tục nói:
- Nhưng mà em có thể nói, chí ít sáng nay, em có thể nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Y trở nên hơi kỳ quái:
- Vì vậy, học tỷ cũng cảm thấy tôi đã làm sai? Đã hại chết người?
Nàng hỏi ngược lại, hỏi xong mỉm cười, nhưng đường cong từ cằm đến mang tai lại căng chặt, ai cũng không nhìn thấy, bên dưới ống tay áo che phủ, ngón tay út chớp mắt khẽ nhúc nhích giống như co giật.
- Không phải, tôi chỉ cảm thấy em có thể nói, việc này không liên quan đúng sai, chẳng qua tình cảm và bổn phận khác nhau, không liên quan tới làm hại hay không làm hại ai.
May mắn, lần này đáp lại nàng là một câu như vậy, cùng với cái nhẹ lắc đầu của Diệp Nghi Thiển:
- Hơn nữa, cho dù em không nói, sáng nay tôi cũng đã nhắc mọi người cố hết sức thả nhẹ bước chân đừng phát ra tiếng, có mấy người cuối cùng nếu có thể bỏ qua lời nhắc nhở của tôi, thì cũng chưa chắc đã có thể nhớ kỹ lời giải thích của em. Suy cho cùng, tôi đã nói qua, mỗi người tự chịu trách nhiệm với mạng sống của chính mình.
Lâm Y không nói gì, chỉ mỉm cười lần nữa, nụ cười lần này của nàng đã thả lỏng được một chút, sau đó tiếp tục ngửa đầu nhắm mắt dựa lưng vào ghế ngồi, tựa như trút được gánh nặng, lại giống như vô cùng mệt mỏi.
Qua cửa ải này, rất nhiều việc nên giải thích rõ ràng mới được, đối phương quá nhạy cảm, nàng chỉ có thể dùng nước cờ hiểm như vậy. Bởi lúc này đây, đã không thể thoái thác được nữa. Mà nếu có cơ hội, nàng cũng không sợ những người này lên mạng tìm bài viết, họ có thể tra được đại khái, nếu như vẫn chưa bị khóa hay xóa mất... Bài post tất nhiên là thật, vị tác giả vô danh đã miêu tả sơ câu chuyện đồng thời đã ẩn địa chỉ IP kia, không phải ai khác mà chính là bản thân Lâm Y.
Khi một người hết lần này đến lần khác "tự thân khó bảo toàn"*, muốn vì người khác mà suy nghĩ, thật sự chỉ có một chút xíu như vậy.
(*) rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo đến tự vệ cũng khó
Cũng may chị trả lời như thế... Diệp Nghi Thiển, cũng may chị trả lời như thế.