Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 12: Cơ hội




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế cho nên một đoạn thời gian rất dài về sau, Tào Đại Chính đều thích đề cập với người khác về cảnh tượng xảy ra ngày hôm ấy.
Anh sẽ tràn đầy phấn khởi mà miêu tả người nào đó bình tĩnh bay lên nóc xe rút dao ra như thế nào, ngay lúc cả một xe đều cho rằng nàng sẽ đối phó với cánh tay dài nắm kéo xe không buông kia, ấy vậy mà nàng lại nhún người nhảy lên, dùng cánh tay dài làm bàn đạp, lấy tốc độ nhanh đến khó tin mà phóng về phía đối thủ!
Anh sẽ tràn đầy bội phục mà miêu tả người nào đó đạp lên người đối phương ra sao, vào lúc xe vẫn đang trong trạng thái chạy mà đạp lên thân thể to lớn kia, dùng nó làm ván trượt, tiếp đến là một dao đâm vào vai đối phương lấy điểm cố định, mặc cho thứ kia phản kháng gào rú như thế nào chăng nữa thì cũng không làm nàng ngã xuống được!
Sau đó anh ta sẽ kể đến đoạn khó tưởng nhất, chính là khi thứ quỷ kia không chịu được nữa, giùng giằng vung cánh tay phải to lớn khủng bố định tấn công, người nào đó làm sao nhảy lên chủ động tóm cánh tay đang chuẩn bị giáng xuống, một dao đâm vào giữa cánh tay biến dị to khỏe, tiếp theo dùng hai tay cầm lấy con dao, mượn thế rơi xuống mà ra sức kéo một đường! "Roẹt" một cái xẻ nửa cánh tay giống như xẻ con lươn vậy! Tiếp đến đưa tay vào bên trong, từ trong đống máu thịt lẫn lộn của miệng vết thương tươi nóng kia, dùng sức lôi cái thứ sắt dày nặng dính đầy máu mủ, tiện tay ném "xoảng" xuống đất!
"Thật sự chỉ trong nháy mắt thôi nha!" Mỗi khi kể đến đoạn đó, Tào Đại Chính đều cảm khái: "Giống như kỹ xảo võ công trong phim điện ảnh vậy, người ta làm đến thong thả lưu loát! Tôi dám chắc lúc đó còn thấy cô ta đang cười nữa kìa!"
Có một lần khi anh ta nói như thế, vừa lúc Lâm Y đang cúi đầu đi ngang qua, nghe vậy nhịn không được giựt giựt khóe miệng, song cuối cùng vẫn là lười lên tiếng giải thích. Trái lại Diệp Nghi Thiển sớm đã cảnh cáo đối phương không được phép đề cập tới "người nào đó" chính xác là người nào.
Trên thực tế, chỉ có bản thân Lâm Y biết, lúc đó sở dĩ nàng cười, chẳng qua là vui mừng vì thời cơ rốt cuộc đã tới. Nếu to con kia tiếp tục giãy giụa nữa thì chắc gì nàng đã thật sự trụ được. Mà khi đối phương giơ cao cánh tay, đó chính là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất, cơ hội để nàng tước vũ khí!
Vì một đòn này mà nàng gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực. Sau khi một đòn đó thành công, hung thần ác sát vốn đã bị đụng gãy hai chân, một tay vẫn liều chết túm lấy đuôi xe không chịu rút về kia, lập tức mất đi phương tiện công kích mạnh nhất, trở thành nỏ mạnh hết đà. Cho dù như vậy, vì an toàn, Lâm Y vẫn làm theo suy nghĩ của mình, sau khi ngừng lại thở dốc, nàng dốc hết sức lực tiến lên, một dao đâm vào trong cái cổ cường tráng của đối phương, khi dao chạm đến xương cổ thì đè thân dao mạnh mẽ cắt đứt xương!
Cái này không tính là chặt đầu, có điều cũng không khác chặt đầu là bao. Cái đầu của thứ kia vẹo một tiếng "rắc", lập tức không còn nghe thấy bất kỳ tiếng kêu gào gì nữa.
Sau này lúc Tào Đại Chính nói đến sự kiện ấy thì mặt mày tràn đầy bội phục. Nhưng trên thực tế, vào thời điểm đó, sau khi Lâm Y làm xong hết thảy và xoay người lại, thấy được ánh mắt của toàn bộ người trong xe không hề dính dáng đến khâm phục hay thán phục, thậm chí không có bao nhiêu vẻ ung dung của sống sót sau tai nạn, mà thay vào đó, trong mắt đa số người là tràn đầy ngơ ngác kinh hãi, thậm chí có chút sợ.
Ngay từ lúc trước khi ra tay Lâm Y đã đoán được có khả năng sẽ như vậy. Hiện giờ, nàng chỉ hy vọng mình đánh cuộc đúng đắn.
Khi chứng kiến Lâm Y rời khỏi chiếc xe mà nhảy lên người đối thủ, Diệp Nghi Thiển đã kêu xe ngừng lại, cho nên mới có cảnh mọi người trơ mắt nhìn một màn kia xảy ra. Đối với sự kiện này, có người kinh ngạc thậm chí nhất thời lộ vẻ sợ hãi thì cũng không khó hiểu. Cho dù đã trải qua một đêm hung hiểm không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà gặp phải quái nhân xem mạng người như cỏ rác là một chuyện, chứng kiến đồng bạn bên cạnh thủ đoạn độc ác tàn nhẫn lại là một chuyện khác.
Song những cái đó thuộc về tiềm thức phản ứng. Cô gái mỏng manh này là vì ai mới liều mạng độc ác tàn nhẫn như vậy? Lý trí nhắc nhở mỗi người, ở đây không có hạng người không biết phân biệt. Do đó sau khi thấy Lâm Y xoay người lại đi được vài bước rồi chợt nghiêng người đột ngột ngã ngồi xuống đất, mọi người đều vội vã tiến lên vây quanh.
- Em không sao chứ học muội! Bị thương ở đâu rồi hả?
Người đầu tiên bước tới là Cố Tùng Kiện. Tuy rằng hơi bất ngờ đối với thân thủ hung ác của Lâm Y vừa nãy, nhưng dù sao cậu cũng là kiểu người nghĩ thoáng khá hướng ngoại, cộng thêm lúc này cậu đưa tay nắm vai Lâm Y thì phát hiện cả người nàng đang nhẹ run rẩy, không khỏi nảy sinh đồng tình chi tâm (đồng cảm).
Vừa rồi có tàn nhẫn đi nữa thì cũng coi như là tình thế cấp bách liều mạng mà, nhìn kìa, bây giờ chẳng phải đang sợ hãi sao? Suy cho cùng vẫn là một cô gái -- Nghĩ như vậy, Cố Tùng Kiện chẳng những xóa đi khúc mắc cuối cùng trong lòng, mà còn cảm thấy xấu hổ. Cậu luôn muốn ra sức trợ giúp, nhưng lần nào cũng đều bỏ lỡ, đã vậy còn để cho phụ nữ đánh trận đầu.
Tất nhiên Lâm Y không biết suy nghĩ của Cố Tùng Kiện, có điều nhìn vẻ mặt của mấy người cũng có thể đoán được một chút, lập tức xuôi dòng đẩy thuyền mà cười đáng thương với Diệp Nghi Thiển, không nói lời nào.
Diệp Nghi Thiển tới chậm hơn mọi người, trước tiên cô phải xác nhận đối tượng nguy hiểm thật sự đã đền tội rồi mới đến được. Lúc này thấy Lâm Y cuộn người ngồi dưới đất bộ dạng cười gượng giống như không nói nên lời, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là đến gần trước mặt ngồi xổm xuống, nhẹ vươn tay để Lâm Y có thể dựa vào khuỷu tay, thấp giọng hỏi:
- Sao người run rẩy vậy? Đuối sức?
Không thể phủ nhận, so với đám người Cố Tùng Kiện suy đoán không đáng tin cậy, những lời này của Diệp Nghi Thiển sát chân tướng hơn.
Lâm Y xác thực là bởi vì dùng sức quá độ dẫn đến rút cơ nhất thời nên mới ngã ngồi trên mặt đất. Mấy cái kia nhìn như tấn công huy sái tự nhiên, thực chất cần phải dùng hết sức mới có thể hoàn thành. Tuy vẫn luôn rèn luyện, nhưng tố chất cơ thể của hiện tại rõ ràng vẫn chưa đạt tới cường độ mà Lâm Y quen, chỉ có thể đột phá nhất thời sau đó ngừng lại.
Đương nhiên, Lâm Y sẽ không nói thẳng ra vấn đề này.
- Không biết nữa... Nhưng mà chân như nhũn ra, cảm ơn học tỷ và sư huynh quan tâm, đã ổn rồi, chờ tôi ngồi thêm một lát nữa đi... Chút nữa là khỏe.
Nàng cười trả lời như vậy, lén lút xoa bóp chân, chờ cho cơn co rút đau nhức qua đi.
Diệp Nghi Thiển không hỏi gì nữa, chỉ im lặng ngồi cho Lâm Y dựa, qua một lúc lâu thấy vẫn chưa chuyển tốt hơn, cũng lặng lẽ hỗ trợ xoa bóp tay chân đang run rẩy.
Cho dù không để ý đến mấy động tác nhỏ đó, những người còn lại cũng nghe rõ câu trả lời của Lâm Y, sau khi nghe nàng nói không sao thì mọi người thở phào nhẹ nhõm, biết còn phải chờ một lát, cũng không tiện vây quanh Lâm Y mà 'bảy mồm tám miệng' hỏi thăm, mọi người bắt đầu tự làm việc của riêng mình.
Trong đó, người phụ nữ bị thương có lá gan nhỏ nhất, đã giành trước vào trong xe ngồi đợi. Về phần Cố Tùng Kiện cũng không thể mãi nắm vai Lâm Y, liền quyết định cầm con dao Lâm Y đang nắm chặt trong tay, nói là muốn làm sạch giúp nàng, lúc này cậu đang vừa lau chùi vừa cực kỳ yêu thích mà thưởng thức. Còn như Tào Đại Chính gan lớn nhất, không hổ là xuất thân nghề đồ tể (giết mổ), vậy mà lại dám chạy đến bên cạnh thi thể của thứ biến dị kia tò mò đánh giá.
- Ái chà chà... - Có lẽ thật sự rất hiếm lạ, cho nên anh ta vừa xem vừa tấm tắc ra tiếng:
- Ta nói dù sao đi nữa thì cái thứ quái dị này vẫn là con người nha, mà tay người sao có thể cứng như thế, hóa ra trong thịt mọc ra đồ vật lớn như vậy!
Lúc này anh chủ yếu đang nghiên cứu thứ đồ sắt bị Lâm Y kéo ra từ cánh tay kia và quăng nó trên mặt đất, tuy mặt ngoài phủ đầy máu mủ và rỉ sét trông rất ghê, nhưng nhìn kỹ cũng có thể nhận ra hình dạng.
- Thứ này giống như... đúng rồi...
Sau khi nhìn mấy lần, quả nhiên Tào Đại Chính đã nhận ra:
- Cái này chẳng phải là thân dao của trát đao* mà người nông dân ngày trước dùng để cắt cỏ à? Mọi người nhìn xem, cái lỗ trên đầu dao này chính là chỗ của con ốc nối với nửa phần dưới của trát đao mà! Ta phi, sao thứ này có thể mọc trong cánh tay được chứ? Chẳng trách bén đến vậy!
(*) trát đao (鍘刀): Cắt cỏ. Con dao cắt cỏ gọi là trát đao

Anh ta om sòm vậy, những người còn lại cũng bị hấp dẫn lực chú ý. Cố Tùng Kiện buông xuống con dao mà mình đang lau chùi, chạy đến nhìn vài lần, rốt cuộc cũng nhìn ra đầu mối, lập tức nhíu mày nói:
- Nghe Tào đại ca nói vậy, tôi cũng cảm thấy quái lạ... Này, gia hỏa này á, hẳn là con người, không sai chứ? Nhìn cách ăn mặc hình như chính là nông dân trên núi đó... Anh xem, bên hông còn giắt tẩu thuốc*, mà dưới chân núi đã không còn hút tẩu thuốc từ lâu rồi, đúng không?
(*) tẩu thuốc: dạng như hình mà bằng gỗ dành cho người nông dân

Trước đó toàn là bận chạy trối chết, không ai dám quan sát kỹ tên ma đầu giết người hung thần ác sát này, bây giờ bình tĩnh đánh giá, mới biết được đã không cách nào nhìn rõ nguyên trạng của gia hỏa này. Tuy ngũ quan vẫn còn, nhưng méo mó cực kỳ, màu da toàn thân cũng đỏ sậm mang theo bệnh trạng rỉ sắt, rất giống với thứ mà Lâm Y và Diệp Nghi Thiển đối phó lúc khuya, có điều nghiêm trọng hơn, bởi vì bao gồm cả khuôn mặt, tất cả những chỗ bại lộ bên ngoài đều đầy những lỗ máu chằng chịt, bên trong lỗ thủng, máu khô ứ đọng nhiều lần thành cặn, gần như muốn từ lỗ thủng tràn ra ngoài. Người xem không khỏi nổi da gà đầy người.
Thế nhưng nếu dũng cảm nhìn, cũng không phải không nhìn ra manh mối... Vóc người của gia hỏa này khoảng gần hai thước, cường tráng thì cường tráng, nhưng mà dáng người lại rất kỳ quái, phía đông một cục thịt phía tây một cục thịt rất bất quy tắc, giống như tượng người được nặn bởi tay nghề không giỏi. Cũng biết hình dạng của người này vốn không phải vậy, bởi vì áo ngoài che thân đã bị căng đến bung đầu bung đuôi, mà trang phục toàn thân của nó đúng như Cố Tùng Kiện nói -- bất kể tẩu thuốc lá bên hông hay là giày vải dưới chân, cùng với quần áo bị kéo căng, đều trông như lão nông dân sống rải rác vùng lân cận, thanh niên ngày nay chắc chắn sẽ không ăn mặc kiểu này.
- Mẹ kiếp, mấy tên điên ngày hôm qua còn có thể tạm lý giải, cái thứ này chẳng lẽ... chẳng lẽ thật sự là người bình thường ở phụ cận biến thành? Nhưng mà nếu là người bình thường thì sao có thể mọc được con dao trong cánh tay?
Đã nhìn rõ ràng, Tào Đại Chính sởn gai ốc rời xa thi thể kia, nhưng tính tò mò vẫn lên men liên tục.
Việc này cũng không trách anh ta được. Tục ngữ có câu "có chết cũng không làm quỷ chết oan", người nào gặp phải chuỗi chuyện xui xẻo kiểu này thì trong đầu đều sẽ tràn đầy mười vạn cái "vì sao...?". Lúc chạy trối chết không kịp nghĩ, giờ được dừng lại thở dốc thì tất cả nghi vấn sẽ lập tức ào ào nảy ra.
- Thật ra cũng không kỳ lạ. - Lâm Y vốn đang im lặng xoa bóp tay chân, lúc này lại mở miệng:
- Mặc dù không biết vì sao người này biến thành bộ dạng như vậy, nhưng mà có lẽ ông ta đã gặp phải thứ gì đó, vẫn luôn liều mạng nắm chặt trát đao không buông, dẫn đến cuối cùng sau khi cơ thể bành trướng biến dạng, phần lớn con dao kia bị khảm vào trong thịt, vô tình tạo thành một món vũ khí sắc bén... Đêm qua tôi và học tỷ cũng đã gặp qua thứ tương tự, có điều trong tay không có đồ vật gì, chỉ biết dùng đập để giết người.
Nàng nói đến bình thường tựa như là thảo luận nói chuyện phiếm, nhưng hai tên đại nam nhân nghe thấy thì lại cùng nhau rùng mình. Tuy trước đó cũng nghe Diệp Nghi Thiển nói sơ lược qua, nhưng mấy câu nói qua loa làm sao có thể so với tự bản thân mình đối mặt thực tế? Lại nghĩ tới quanh đây thứ tương tự không chỉ có một, Tào Đại Chính dẫn đầu đứng không yên, anh cười "hì hì" như lấy lòng Lâm Y, nói:
- Vậy, tiểu cô nương à, nếu không... nếu không thì chúng ta cứ quay lại xe đi? Lên xe sớm an tâm sớm, nếu cô bé không hoạt động được, đại ca đây cõng em!
Đúng lúc đợt co rút nghiêm trọng nhất đã qua rồi, Lâm Y nghe vậy thì cười khúc khích, trả lời:
- Tào đại ca, tôi biết anh nghĩ gì. Được, chúng ta vẫn nên đi sớm một chút cho yên tâm. Có điều về tình về lý, tôi cũng không muốn để anh cõng nha.
Dứt lời, nàng khoác tay lên vai cái người cung cấp chỗ dựa cho mình, nghiêng đầu nhìn cô nói:
- Học tỷ, làm phiền chị có thể dìu tôi một lát không?
Mà người nàng hỏi lại không mở miệng, chỉ dùng hành động để trả lời.
Diệp Nghi Thiển dùng một tay giữ cánh tay mà Lâm Y khoác trên vai cô, tay còn lại thì vòng dưới nách ôm lấy eo của Lâm Y. Cô không dìu, mà gần như là ôm chặt Lâm Y đứng dậy, dìu nàng đi về phía chiếc xe màu cam trắng đan xe.