Sau đó nói đến một môn hôn sự, thuần túy là do trùng hợp, vị Trần lang quân bạc mệnh kia, mới làm xong lễ đính hôn được hai hôm, đột nhiên lâm bệnh nặng qua đời.
Lần thứ năm, lần thứ sáu.......
Cứ như vậy mãi cho đến giờ, Vũ Trinh tuổi càng lớn, danh tiếng càng xấu, tự nhiên càng khó mà nói chuyện hôn nhân được nữa, thế là nàng tự do tự tại mỗi ngày đi khắp nơi tiêu dao hưởng nhàn, dù là dẫn theo các cô nương kỹ viện du ngoạn thưởng hoa ngắm hồ, hay cùng bọn công tử quan gia đi gây chuyện khắp chốn, đều thuần thục cả.
Ngay cả Dự Quốc Công cũng chẳng còn hy vọng gì vào hôn sự của cô con gái thứ này nữa, ngày ngày ông chỉ ở trong chùa tụng kinh, trồng hoa, uống trà, muốn làm một vị hòa thượng mắt không thấy tai không nghe cho xong.
Nhận được thư của đại nữ nhi, Dự Quốc Công kích động đến mức ngay cả mõ của mình cũng đập rơi.
Đại nữ nhi và nhị nữ nhi không giống nhau, nàng luôn đáng tin cậy, người có thể khiến cho nàng khen không dứt miệng tất nhiên không tầm thường, xem ra lần này nhị nữ nhỉ rốt cuộc cũng có thể gả đi!
Vũ Trinh hỏi một câu, thấy phụ thân đột nhiên ngẩn người, sau đó nước mắt lưng tròng, một bộ dáng chìm đắm trong nỗi buồn thương nhớ của mình, nhịn không được lại gõ gõ cánh tay của hắn, tò mò hỏi tiếp: "Phụ thân, người cùng tỷ tỷ định nói là lang quân nhà ai vậy?"
Dự Quốc Công hoàn hồn, đáp: "Là cháu ngoại của Mai quý phi."
Vũ Trinh suy nghĩ một chút, dở khóc dở cười vỗ trán hỏi: "Cháu ngoại của Mai quý phi, Mai Tứ ư? Tiểu tử này mới mười bảy tuổi thôi, còn quá nhỏ, hơn nữa từ nhỏ hắn đã chạy theo đuôi ta chơi đùa, ta hiểu rõ về hắn lắm, cho dù có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám cưới ta đâu."
Mai Tứ đối với nàng sùng kính, tựa như tiểu binh đối với tướng quân sa trường, sùng bái thì sùng bái, nhưng không liên quan đến tình yêu nam nữ, nếu ngày nào đó bảo Mai Tứ phải cưới nàng, Mai Tứ tất nhiên sẽ bị dọa chết tươi tại chỗ.
Dự Quốc Công thấy nàng hiểu lầm, thở dài một tiếng giải thích: "Không phải Mai Tứ, tiểu tử Mai Tứ kia không đứng đắn, Hoàng hậu nương nương nói cho ngươi là Mai gia Đại Lang."
Vũ Trinh sờ sờ cằm, trong đầu hồi tưởng lại một lượt, quả thật không nhớ ra Mai gia Đại Lang là vị nào.
Là công tử phong lưu giao du rộng rãi nhất trong thành Trường An, hầu như tất cả con cháu quan gia nàng đều biết, nhưng đối với Mai gia Đại Lang này lại không có ấn tượng gì, thật kỳ quái.
"Ta sao lại không nhớ ra còn có nhân vật đứng đầu này, không phải cha đang bịa chuyện đấy chứ?" Vũ Trinh gõ nhẹ lên án thư trước mặt.
Dự Quốc Công vuốt vuốt chòm râu của mình: "Mai gia Đại Lang là đường huynh của Mai Tứ, phụ thân hắn từng là tiền nhiệm Thứ sử Cừ Châu, trước đây hắn cũng luôn ở Cừ Châu, nghe nói mấy năm trước song thân qua đời, chỉ còn lại một mình hắn ở Cừ Châu thủ hiếu, một năm trước mới trở về Trường An, hiện giờ đang nhậm chức Tư lang trung ở Hình bộ.
Nghe Hoàng hậu nương nương nói, hắn là người tính tình ít nói, trị tội ngươi đúng là rất hợp."
Hình bộ Tư lang trung, Mai gia Đại Lang.
Vũ Trinh híp mắt lại, ở Trường An một năm nàng cũng chưa từng nghe nói qua, xem ra người này quả thật rất khiêm tốn.
Dự Quốc Công thấy vẻ mặt của nàng, lập tức cảnh giác: "Lần này bất luận thế nào ngươi cũng không được làm càn nữa!"
"Phụ thân lo nghĩ quá rồi, người khác không biết cũng thôi, chẳng lẽ người còn không rõ sao, trước đây những cuộc hôn sự kia thất bại, cũng không hoàn toàn là lỗi của ta." Vũ Trinh mang vẻ mặt vô tội, vuốt ve cây roi ngựa bên hông, hào hứng hỏi: "Vậy Mai Đại Lang bao nhiêu tuổi rồi?"
Dự Quốc Công đã sớm vào cung một chuyến, tình huống của Mai Đại Lang tất nhiên cũng đã hiểu rõ từ chỗ trưởng nữ, vì vậy trả lời: "Mai gia Đại Lang tên là Trục Vũ, năm nay vừa vặn hai mươi hai tuổi."
Vũ Trinh dựa cánh tay lên án thư, cười hì hì: "Mai Trục Vũ? Cái tên này dễ nghe, nhưng hai mươi hai tuổi có phải quá nhỏ hay không, so với ta nhỏ hơn tận bốn tuổi, cho dù vội vã muốn gả ta đi, cha cũng không thể lừa gạt thiếu niên lang nhà người ta, mới từ Cừ Châu trở về một năm, chắc là còn chưa lĩnh hội được danh tiếng của ta, mơ mơ màng màng bị các ngươi lừa gạt cưới ta, ngày sau lại hối hận."
"Nói bậy nói bạ gì vậy!" Dự Quốc Công trầm mặt xuống, vừa định mở miệng giáo huấn nữ nhi cho tốt, Vũ Trinh chợt đứng dậy đi ra ngoài.
"Phụ thân, ta vào cung gặp tỷ tỷ, hỏi kỹ xem Mai Đại Lang là hạng người gì."
Nàng bước chân nhẹ nhàng, hai ba bước đã xuống bậc thang, chạy về phía tiền viện, Dự Quốc Công không kịp ngăn cản, tức giận che ngực thở hổn hển, chỉ có thể chỉ cửa rống to: "Ngươi chừa đường sống cho ta, không được đi hù dọa Mai Đại Lang!" Hiểu con gái không ai bằng cha, loại chuyện này, Dự Quốc Công biết Vũ Trinh tuyệt đối có thể làm được."