"Chàng ngốc nghếch nhìn ta làm gì.
Ta nuốt quá nhiều ôn khí, biến thành bộ dạng này sẽ dễ chịu hơn một chút." mèo mướp mệt mỏi nằm nhoài trên gối Mai Trục Vũ thường dùng, miệng nói tiếng người.
Mai Trục Vũ: "... Con mèo trước đây rất nhiều lần ta gặp đều là nàng?"
"A, rõ ràng như vậy rồi mà." Vũ Trinh đương nhiên nói.
Mai Trục Vũ: "..."
Mai Trục Vũ ngồi bên giường, trong lòng ôm một con mèo mướp, mặt không chút biểu cảm ngẩn người trong chốc lát, khi tay hắn chạm vào lớp lông ấm áp mềm mại kia, hắn mới thật sự hiểu rõ chuyện "Vũ Trinh chính là con mèo mướp thường hay thấy".
Vũ Trinh không biết vì sao, sau khi biến thành mèo lại chẳng có chút khí tức yêu quái nào, nhìn qua cũng chẳng khác gì mèo bình thường, cho nên trước đó hắn hoàn toàn không để ý.
Nhưng hiện tại đã biết, Mai Trục Vũ không thể không để ý, hắn bắt đầu bất giác hồi tưởng lại lúc gặp phải Ly Hoa Miêu.
Đầu tiên hắn thoáng cái hiểu ra lần đó mình phát hiện quần áo Vũ Trinh dưới gầm giường rốt cuộc là chuyện gì.
Điều này làm cho hắn nghỉ hoặc một thời gian rất dài, rốt cuộc cũng được cởi bỏ, sau khi đột nhiên tỉnh ngộ, động tác của Ly Hoa Miêu trong trí nhớ không rõ ràng cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.
Mai Trục Vũ nhớ tới mình ở nhà và quan phủ nhiều lần nhìn thấy Ly Hoa Miêu, sớm nhất có thể hồi tưởng đến trước khi bọn họ định ra hôn sự, con Ly Hoa Miêu xuất hiện ở trên cành cây ngô đồng bên ngoài quan phủ của hắn.
Khi đó cây ngô đồng đang nở hoa, hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy một con Ly Hoa Miêu đè cành ngô đồng rơi xuống nặng trịch.
Nàng dùng một loại ánh mắt kỳ quái hơi tò mò nhìn kỹ hắn, sau đó còn thừa dịp hắn đi ra ngoài, nhảy lên trên án kỷ của hắn, không cẩn thận giẫm lên một cái móng vuốt, giẫãm lên dấu móng vuốt màu đen trên tờ giấy hắn vứt đi.
Hắn vốn bưng nước uống trở về, không thể không dùng để rửa móng vuốt cho nàng.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy, ánh mắt con miêu này có vài phần linh khí, thấy nàng có chút chán ghét nhìn móng vuốt đen của mình, không biết tại sao lại giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Mai Trục Vũ bất giác nhéo nhéo chân trước của con Ly Hoa Miêu trong ngực, chính là móng vuốt lúc trước đã giẫm lên mực.
Vũ Trinh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, khống chế dịch khí tán loạn trong cơ thể, cảm giác được động tĩnh vi diệu trên móng vuốt, nàng bỗng nhiên nhe iond cười nói: "Đât nhiên nhé tới lần đầu tiên đi ăn chàng " "Phụ thân ta nói có người dám cưới ta, trong lòng ta nghĩ lang quân nào to gan lớn mật như thế, tò mò liền lén biến thành bộ dạng này đi xem chàng."
Khi đó nàng không để ý đến hôn sự này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đi gặp hắn cũng thuần túy là vì nhàn rỗi buồn chán, nhưng sau đó lang quân rửa móng vuốt cho nàng, lại vén tay áo lên, để nàng lau móng vuốt, Vũ Trinh khi đó bỗng nhiên cảm thấy tiểu lang quân này thật thú vị, trong lòng mới đột nhiên nảy sinh một chút tâm tư muốn tiếp cận.
"Xin lỗi."
Vũ Trinh chợt nghe câu này, ngạc nhiên nói: "Sao đột nhiên nói xin lỗi ta làm gì."
Mai Trục Vũ nắm lấy móng vuốt của nàng,"Ta không biết là nàng, đã lạnh nhạt với nàng rồi." Hắn nhớ lại có hai lần mèo muốn chui vào lòng hắn ngủ, đều bị hắn ôm sang một bên, sau đó nàng có vẻ rất thất vọng bỏ chạy ra ngoài.
Nếu đó thật sự là mèo bình thường, hắn đương nhiên chẳng thèm để ý, nhưng khi đã biết đó là Vũ Trinh, Mai Trục Vũ liền cảm thấy mình đã làm không đúng.
Hắn không nói rõ ràng, nhưng Vũ Trinh lại nghĩ đến cùng hắn, nàng cười lên tiếng, lười biếng giẫm lên lòng bàn tay hắn,"Bỏ lỡ cơ hội thân mật với phu nhân, tổn thất của lang quân chẳng phải lớn hơn sao, sao giờ lại đến nói xin lỗi ta."
Mai Trục Vũ sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy lời nàng nói rất có lý.
Vì thế hắn bắt đầu thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt, lãng phí thời gian quý báu, không khỏi ôm chặt cục bông mèo trong lòng.
Hắn không phải là người yêu thích mèo, Trường An có rất nhiều kẻ hiển quý thích nuôi loài động vật này, nuôi mèo đặc biệt nhiều, hắn lại không có sở thích ở phương diện này.
Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng mèo của Vũ Trinh, hắn đột nhiên cảm thấy mèo trong mắt mình hiện ra một vẻ đáng yêu đặc biệt.
Sờ vào thấy lông xù xù, rất trơn mượt.
Một con vừa nhỏ vừa mềm mại, không giống với Vũ Trinh bình thường chút nào.
Vũ Trinh cảm nhận được sự vuốt ve cẩn trọng trên lưng, liền quay người lộ ra cái bụng, nói: "Giúp ta xoa xoa bụng, một bụng đầy ôn khí, căng phồng đến mức khó chịu."
Mai Trục Vũ nhìn bộ lông trắng mềm mại hơn ở bụng nàng, đưa tay sờ sờ, lại sờ sờ.
Bụng Vũ Trinh phình to, như thể ăn quá no, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự hỗn loạn của ôn khí bên trong, rõ ràng là do nuốt quá nhiều thứ, khiến Vũ Trinh vô cùng khó chịu.
Tuy rằng giọng nói của nàng lên bụng nàng một chút là hiểu ngay, lúc này Vũ Trinh đang phải chịu đựng nỗi đau đớn cực lớn.