Vũ Trinh cảm thấy đôi tay ôm mình rất rộng và vững chãi, mà giọng nói của hắn vừa nhẹ vừa dịu dàng, dường như sợ dọa đến nàng, so với dáng vẻ một tay linh phù một tay kiếm chém giết ôn thần vừa rồi quả thực là khác biệt một trời một vực.
Vũ Trinh không biết vì sao, trong lòng chợt động, lập tức không hiểu sao nhớ tới lúc trước nhìn thấy chữ Lang quân viết, sát khí trong đó, mãi đến bây giờ nàng mới lĩnh hội được.
"Lang quân."
"Hả?"
"Vừa rồi chàng thật oai phong." Vũ Trinh cười híp mắt đưa tay gãi cằm lang quân.
Mai Trục Vũ vội vàng cúi đầu liếc nàng một cái, sau đó bước chân càng nhanh hơn, có vẻ không còn trấn định như trước,"Không có gì, chỉ là thay nàng kết thúc mà thôi."
"Khiêm tốn làm gì, ta nói chàng lợi hại thì chàng lợi hại, nếu không có chàng, hôm nay ta nhất định bị Ôn Thần kia giày vò đến nửa chết, quả nhiên là lang quân của ta, mỗi lần đều có thể khiến ta kinh hỉ."
Yên lặng theo sau như một người vô hình, Sương Hàng đạo trưởng:... Sao nhĩ lực của ta lại tốt đến vậy chứ!
Lại đột nhiên phát hiện tiểu sư thúc lại còn mặt đỏ bừng, Sương Hàng đạo trưởng:... Sao thị lực của ta cũng tốt đến vậy chứ!
Hắn lặng lẽ chậm bước, rời xa tiểu sư thúc và Miêu công ở phía trước một chút.
Hắn đã hiểu rõ sự tình phức tạp này, vị tiểu sư thúc nghiêm túc lạnh lùng kia của hắn đã cưới vợ, phu nhân chính là Miêu công, hai người trước đó không hề hay biết thân phận của nhau, vừa rồi mới vỡ lẽ, hiện giờ hai người đã chấp nhận rất tốt, hơn nữa còn bắt đầu đưa tình đẩy ý.
Hơn nữa, tiểu sư thúc của hắn đã rơi vào thế hạ phong, mọi mặt đều rơi vào thế hạ phong.
Từ khi sinh ra đến giờ, Sương Hàng đạo trưởng lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình mà trước kia tiểu sư thúc vẫn có đối với bọn họ - giận dữ vì kẻ đó không chịu tranh đấu.
Tiểu sư thúc! Ngươi không phải rất cường ngạnh sao! Ngươi đã bao giờ tỏ ra yếu kém trước mặt người khác đâu, vì sao ở trước mặt một nữ tử lại mềm nhữn như vậy! Rốt cuộc ngươi có phải là tiểu sư thúc thật hay không!
"Sương Hàng, theo ta."
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của tiểu sư thúc từ phía trước truyền đến, Sương Hàng đạo trưởng vốn đang oán thầm liền trong nháy mắt biến thành tiểu sư điệt ngoan ngoãn, thành thật đáp: "Vâng, tiểu sư thúc."
Liễu Thái Chân đi theo Lăng Tiêu trở về thành Trường An, vốn tưởng sẽ thấy một hảo hữu thảm hại chờ nàng đến cứu, nào ngờ sự tình lại ngoài dự liệu, khi các nàng chạy đến cửa thành, người đã đi hết, chỉ còn lại một mình Hộc Châu, canh giữ trước một vũng nước độc bị linh phù trấn áp, cầm một tấm gương nhỏ soi, đang bôi son phấn lên mặt mình.
Nàng vểnh chân lên, giày thêu dính máu, sờ mặt mình, miệng lẩm bẩm: "Bị thương nên sắc mặt tái nhợt đến thế này, trông chẳng ra sao cả, son phấn cũng chẳng thể tô vẽ nên vẻ đẹp thiên nhiên trong trắng hồng hào được."
Lăng Tiêu: "Chuyện gì thế này?"
Liễu Thái Chân thoáng chốc cũng không rõ tình huống ra sao, bèn tiến lên hỏi han.
Hộc Châu: "Lang quân nhà Miêu Công trong lúc nguy cấp chạy đến anh hùng cứu mỹ nhân, hai người liên thủ giải quyết Ôn thần, phu thê xong việc đã trở về nhà, nói không chừng hiện giờ đang tâm sự với nhau."
Liễu Thái Chân nhướng mày: "Lang quân Mai gia? Hắn cũng không phải người tầm thường?"
Hộc Châu thở dài: "Là một vị đạo sĩ, vị đạo sĩ vô cùng lợi hại trong Thường Hi quan kia."
Liễu Thái Chân: "Ta nhớ rằng đạo sĩ Thường Hi quan không được phép thành thân."
Hộc Châu nhún vai,"Ai biết được, bất quá việc này không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là, Xà công ngươi nhanh chóng thu thập đống đồ này, sau đó đi xem Miêu công, nàng đã nuốt một nửa ôn khí."
Liễu Thái Chân nghe vậy, lập tức lộ ra biểu tình đau đầu,"Ta đã nói với nàng rất nhiều lần rồi không nên nuốt lung tung."
Hộc Châu ha ha cười,"Miêu công là loại người biết nghe người ta nói chuyện đó sao."
Liễu Thái Chân cười lạnh: "Vậy để cho nàng ăn giáo huấn, đỡ phải lần sau lại đem lời khuyên bảo của người khác như gió thoảng bên tai." Dứt lời nàng bắt đầu động thủ thu thập bãi nước đọng trên mặt đất kia.
Nguyên thân của nàng là rắn, tính thuộc thủy, xử lý thứ này không thể thích hợp hơn.
Hâc Châu: không nữờ nàng nói mắc kê thì mắc kê †thÂât còn hơi không tin mà hỏi lại: "Xà công, lần này ngươi thật sự không quản sao?"
Liễu Thái Chân cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, tay khựng lại một chút, giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng: "Hiện giờ nàng đã có người quản rồi."
Rốt cuộc không cần nàng phải bận lòng nữa, mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa cho nàng.
Hộc Châu đột nhiên vỗ vỗ vai nàng, rồi xoay người bỏ đi, không nói thêm gì nữa.
Mà giờ khắc này trong phủ Mai gia, Mai Trục Vũ nhìn con mèo mướp quen mắt trên giường, vẻ mặt sững sờ, so với lúc trước khi phát hiện Vũ Trinh là Miêu Công còn ngây ngốc hơn.