Mãi Mãi Không Thể Tha Thứ

Chương 11: đau thương




' cô thật sự làm tôi rất bất ngờ đó vi vân à, tôi không ngờ chuyện như vậy mà cô cũng dám làm, à phải rồi 2 năm trước cô cũng vu oan cho tôi như vậy mà' cô bình tĩnh nói thẳng mặt cô ta

'Cô bị điên rôi à như ân' ả ta nhìn cô thì hơi sợ

' cô còn già mồm gì ở đâyy, không nhìn thấy vân vân con bé bị thương thế nào à' mẹ anh bực tức nói

'Tôi không làm, chính cô ta tự làm cô ta bị thương' cô không xưng con với mẹ anh nữa mà xưng là tôi với bà

' cô, đồ xấc xược' bà tức giận quát về phía cô

Cô không quan tâm, mặc kệ bà ta chỉ trích cô

' tôi sẽ rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt các người nữa. Nên các người đừng làm phiền tôi. À mà vi vân cô cũng nên biết điều, cô mà vượt qua giới hạn của tôi thì đừng có trách tôi' nói rồi cô bước ra ngoài và đi về nhà.

Cô đến ngôi nhà cô đã ở hơn 2 năm nay, nhanh chóng thu xếp đồ đạc của mình. Lấy hết tất cả những gì thuộc về cô. Một cái cũng không bỏ lại. Chấm dứt với hồi ức đau thương này. Sau khi dọn đồ xong, đồ cô chỉ có 1 cái vali và 1 túi balo. Nên rất dễ di chuyển, cô về nhà chị an . Lúc này anh đã quay lại bệnh viện thì được biết cô đã tới đây và cô đã nói những gì. Anh vẫn mặc kệ mà chỉ chăm lo cho ả ta. Về phía ả cũng không truy cứu cô. Vì ả sợ khi sự thật bại lộ thì chỉ có ả thiệt. Nên ả im lặng mà đóng vai là 1 người tốt

' anh bận việc mà, không cần phải ở đây luôn với em đâu'

' không saoy anh sẽ ở đây với em' anh nhẹ nhàng ôm ả ta nói

' dạ, em yêu anh nhất' ả ta thoã mãn trong lòng anh

Tối nay chị dương an về nhà thì thấy cô đã chuẩn bị cơm xong.

' chị mới về, em nấu mấy món cảm ơn chị'

' woa, thơm quá' chị an ngửi mà them thuồng

' chị tắm trước đi rồi ăn ạ'



'Oki, đợi chị nhé'

Cô và chị an vui vẻ ngồi ăn cơm đến tối cô và chị an ngồi phòng khách nói chuyện

' sao rồi, cô ta có làm khó em không'

'Dạ không ạ, em đã đến gặp cô ta. Và cô ta biết điều nên đã không làm khó em'

'Ừm, vậy thì được'

' em cũng sẽ không bao giờ gặp họ nữa ạ, em sẽ chuyển ra ngoài sống'

' em ở đây lun đi' chị an thấy vậy thì giữ cô lại

' dạ thôi ạ, em phiền chị nhiều rồi, với lại em cũng thuê nhà và trả tiền rồi ạ, ngày mai em sẽ chuyển đi, cảm ơn chị đã giúp em ạ'

Chị an cũng hết cách nên chấp nhận và ôm cô an ủi

' em thật đáng thương, chị thấy thương em lắm. Nếu khó khăn thì đến đây nhé, chị sẽ giúp đỡ em.'

'Dạ, em cảm ơn chị' cô cảm thấy ấm áp hơn khi được an ủi trong vòng tay chị an

1 tuần trôi qua, mọi chuyện diễn ra rất bình thường, cô đã đi làm và vết thương cũng đã khỏi. Cô đã chuyển ra nhà thuê ở, nơi đây không rộng lớn, sạch sẽ như ở chỗ anh. Nhưng cô cảm thấy rất đủ. Cô dọn dẹp nhà sạch sẽ, làm cho căn nhà thoáng mát hơn rất nhiều. Cuộc sống cô cũng bình yên hơn, cô và chị dương an vẫn thân thiết và chị an giúp đỡ cô rất nhiều. Cô vẫn chăm chỉ làm việc, không còn nhớ đến anh nữa

'Reng reng' điện thoại cô reo

Là khả ái gọi, cô bắt máy



' alo, ân ân à, tối nay hẹn cậu đi ăn nhé'

'Oki, chỗ cũ nhé' cô đồng ý ngay lập tức

Đến tối, cô và ái ái gặp nhau cùng đi ăn và trò chuyện với nhau. Bỗng ái ái phát hiện ra trên tay cô có những vết thương đã khỏi những vẫn mờ mờ. Khả ái lo lắng hỏi

' cậu bị sao vậy ân ân'

Cô vội thụt tay lại che dấu

' không.....không có gì đâu'

Ái ái nhìn thấu cô và nói

'Được, cậu không nói, nhất định là tại anh ta lục hàn lâm. Mình sẽ đi tìm anh ta tính sổ' ái ái đùng đùng tức giận

Cô vội vàng kéo tay ái ái lại

' đừng mà ái ái, mình nói... mình sẽ nói'

nhìn thấy cô như vậy, ái ái bớt nóng mà nghe cô kể. Sau khi nghe cô kể xong ái ái càng thêm tức giận

' đúng là con tiện nhân chết tiệt, hai năm trước ra sao, bây giờ con nhỏ đó vẫn vậy. Thật kaf tức chết đi được'

' cậu đừng lo, cô ta không dám làm gì mình nữa đâu, với lại mình không còn liên quan đến những người đó nữa' cô kiên quyết nói

' được, như vậy là tốt, bây giờ cậu hãy sống vì cậu nhé' ái ái ôm cô mà nói

Cả hai tạm biệt nhau về nhà, khi về tới nhà cô mở cửa bước vào nhà nằm ngay xuống giường, cả ngày hôm nay khá mệt mỏi với cô. Cô tắm rửa xong rồi ngủ thẳng tới sáng mai. Còn bây giờ anh đã về nhà, mấy ngày nay anh đều chăm sóc cô ta, không về nhà lần nào. bước vào, anh thấy điện vẫn tắt, anh từ từ đi lên phòng thì không thấy bóng dáng cô đâu. Bước vào phòng cô thì căn phòng đã trống trơn, không có gì cả. Mùi hương của cô đã không còn nơi đây nữa. Anh nhanh chóng tìm kiếm xung quanh phòng, thì xác định cô không có ở đây. Anh nghĩ rằng chắc cô đang ở đâu đó trong thành phố này rồi sẽ tự động về đây, nên anh không quan tâm lắm. Vì anh biết cô yêu anh, nên sẽ không rời đi như vậy. Nhưng anh nào có ngờ đây sẽ là quyết định hối hận nhất mà anh làm. Cả hai sẽ rất đau khổ