Mãi Mãi Không Thể Tha Thứ

Chương 10




Sáng sớm tinh mơ, cả hai vẫn chưa thức dậy, vẫn nằm ôm lấy nhau mà ngủ. Khung cảnh thật bình yên biết bao. Giờ lúc này họ sẽ không bao giờ nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng họ yên bình như bây giờ. Tiếng chim hót líu lo cộng thêm là ông mặt trời chiếu ánh sáng vào phòng cô. Đã làm cho cô tỉnh giấc. Cô vẫn chưa muốn thức dậy. Cô muốn ôm anh thêm một chút nữa, mà cô không hề hay biết anh cũng vậy, cũng muốn gần cô hơn

' em dậy rồi hả'

'Dạ'

'Ngoan, tối qua em tuyệt lắm' anh nói rồi hôn lên tóc cô

Cô không ngại ngùng mà dựa đầu vào ngực anh thích thú cười

1 tuần trôi qua, cuộc sống của cô và anh vẫn vậy, vẫn bình yên hạnh phúc. Cô đã tìm được chỗ thuê nhà với giá rẻ, nên sẽ nhanh chóng dọn đi. Bây giờ đã 7h tối, mà anh vẫn chưa về, cô ra ngoài ban công ở phòng mình hóng gió. Thì có người mở cửa bước vào, là vi vân. Cô ta chầm chậm đi về phía cô

' cô vẫn chưa dọn đi, thật là con mặt dày'

'Cô, tôi sẽ dọn đi'

' khi nào đây' ả ta khiêu khích

'...'

' cô thật sự là một đứa trơ trẽn, để xem anh lâm yêu ai nhé' nói rồi ả vươn tay tới cái chậu hoa cạnh bàn. Cô biết âm mưu của ả nên đã chạy nhanh tới kip. Ả đẩy cô ra xa. Chạy đến cầu thang và gian xảo nói

' để xem lần này cô sẽ ra sao'

Rồi lập tức ả thả người xuống cầu thang, sau đó cô hết hồn chạy tới vươn tay đỡ nhưng không kịp. Ả ta nằm dưới sàn mà máu chảy ra. Lúc này cô đứng hình tại chỗ. Bỗng cửa mở ra, là anh đã về. Anh thấy ả đang nằm dưới sàn với máu me vươn vãi thì lập tức gào lên

' cô đã làm gì vân vân'

Cô bước xuống nói

'Em.. không làm gì cả, cô ta tự ngã xuống'



' cô' anh nói rồi bế ả tới bệnh viên

Cô vội vàng bắt xe đi theo anh. Đến nơi ả đang được cấp cứu. Không biết đã ra sao. Lúc này cô mới đến bệnh viên. Cô bước đi nặng trĩu, rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao lại sợ như vậy chứ. Đến phòng cấp cứu, cô thấy anh đang đứng ở ngoài mà lo lắng không thôi, khi thấy cô thì cơn phẫn nộ ập tới. Lúc này mẹ anh cũng tới, liền chạy lại tát cô

' bốp'

' cô tại sao lại làm hại vân vân, cô thật độc ác' vừa nói bà vừa ra sức đánh cô

'Con không làm' cô chịu đựng sự tức giận của mẹ anh, thanh oan cho mình

'Cô đúng là con rắn xảo trá' nói rồi mẹ anh chỉ tay vào chán cô đẩy cô xuống sàn

Anh đứng đó nhìn mẹ cô chỉ trích mình như vậy mà không hề ngăn cản, còn nghĩ nhiêu đó chưa đủ. Lúc này ba mẹ của vi vân tới. Khi biết được sự việc là do cô, mà không hề suy nghĩ đã chì chiết mắng nhiết cô, gọi cho cảnh sát, bắt cô lại. Khi cảnh sát đến, cô đã nhìn anh rất lâu. Anh không có lấy 1 câu nói đỡ cho cô. Dương mắt nhìn cô bị bắt đi. Cô tuyệt vọng, nước mắt cứ tuôn rơi

Khi đến đồn cảnh sát, cô bị tạm giam trong đó. Họ chưa tra khảo cô vì còn nhiều việc phải giải quyết. Họ hỏi cô có muồn gọi cho ai không thì cô nói muốn gọi chị dương an, không gọi khả ái vì cô sợ khả ái lo lắng, dương an lớn hơn cô và cũng biết tình hình của cô nên cô mới dám gọi. Khi dương an biết tin đã lập tức tới đồn cảnh sát. Khi bước vào nhìn thấy cô rũ rượi, trên người có biết bao vết thương chồng lên nhau, sau đó là những vết đỏ trên mặt. Trong rất đáng thương. Chị dương an bước tới ngồi xuống bên cạnh lồng sắt đang nhốt cô

' ân ân, sao em lại vào đây'

'Chị,...chị tin em không' cô nhìn chị an mà hỏi

' chị tin em' dương an luồng tay qua lồng sắt mà xoa má cô, nơi đây đã sưng đỏ lên

' cô ta đã hại em, tự cô ta nhảy xuống cầu thang, trước đó đã thách thức em, em đã mặc kệ. Nhưng em không ngờ cô ta lại đáng sợ như vậy.....huh......huhuh' cô vừa khóc vừa kể với chị an

' được rồi không sao, chị hiểu rồi, chị sẽ giúp em'

Do chưa có nhiều bằng chứng nên cô được chị dương an bảo lãnh

Lúc này ả ta đã tĩnh dậy sau khi được cấp cứu 4 tiếng đồng hồ. Mọi người đều xúm vào ả ta hỏi

'Là con nhỏ đó đẩy con sao' mẹ anh hỏi

Ả ta nói nhỏ' dạ, nhưng mà bỏ qua cho như ân được không ạ, như ân không cố ý'



'Không được, bác phải xử cô ta'

' đừng mà bác, thôi đi, cháu cũng không đau mấy'

' không đau làm sao được, bị nặng như này'

' em thấy đau không' anh ân cần hỏi ả

'Dạ, em sẽ khoẻ lại thôi'

Đêm đó ai ai cũng túc trực bên cô ta, mà không hề biết rằng cô mới là đứa đáng thương thật sự.

Cô đang ở nhà chị dương an, chị an đang bôi thuốc cho cô

' sẽ đau đó, em chịu chút nhé'

'Dạ

Chị an tỉ mỉ nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, còn cô thì mắt đã ngấn lệ rồi

'Cứ khóc đi, chị sẽ không nhìn đâu'

Sau đó nước mắt cô đã rơi, rơi rất nhiều, thật sự đau thấu tâm can. Bôi thuốc xong cô được chị an cho ngủ ở đây. Đêm đó cô ngủ không được, nhìn lên bầu trời mà tủi thân cho số phận của mình. Nhìn những vết thương khắp người, cô không ngờ mình phải chịu những thứ này. Nhưng khi nhớ đến, lúc cô nhìn anh mà anh không quan tâm gì mà mặc kệ cô, lúc đó cô đã hết hy vọng rồi.

Sáng hôm sau, chị an xin nghỉ phép giúp cô, dặn cô ở nhà phải ăn uống đầy đủ, không được đi đâu. Cô đồng ý theo chị để chị yên tâm. Nhưng khi chị an đi không lâu thì cô bắt xe đến bệnh viện. Bước vào phòng bệnh bây giờ ả ta đang nằm ở đó, kế bên là mẹ anh, còn anh chắc hẳn đã đi đâu rồi. Cô bước vào

' cô còn dám tới đâyy chẳng phải bị bắt rồi sao' mẹ anh khinh bỉ cô

' thôi bác ạ, như ân không cô ý'

Ả ta giả bộ khoan dung mà trong lòng cười thầm