Mãi Không Buông Tay

Chương 16: Niềm hạnh phúc bé nhỏ




Hôm nay cô đã thi xong, làm bài cũng rất tốt. Bà Viên biết tin liền giục hai người họ về Cung gia ăn cơm.

Cung Thần Vũ thấy cô đã nửa tiếng vẫn chưa chọn xong đồ liền gọi cô

“Tuệ Mẫn, bà đang đợi đấy.”

“Em biết nhưng mà hôm nay còn có ba anh đấy. Lần trước em mới gặp ông ấy một lần thôi, em không biết ông ấy có thích em không? Nên em phải lựa trang phục cho cẩn thận.”

Cung Thần Vũ nghe thấy vậy liền đi tới chọn giúp cô

“Ba anh thích một cô gái nhã nhặn lịch sự. Em mặc cái này đi.”

Anh đưa cho cô một chiếc váy ngắn xòe tới đầu gối, cổ lọ cùng với tay áo bồng tới cổ tay.

“Vậy sao. Em đi ngay anh đợi chút nhé.”

Khi An Tuệ Mẫn đi vào phòng tắm Cung Thần Vũ cũng thu lại nụ cười vừa rồi. Làm sao anh không hiểu cô rất trân trọng tình cảm gia đình chứ.

Những lần trước mẹ anh tới làm khó cô thế nào anh đều biết. Nhưng cô một lời cũng không nói với anh, anh biết cô cũng hy vọng là mẹ anh sẽ thích cô. Cô cũng không muốn anh lo lắng vì những chuyện thế này.

“Em xong rồi, chúng ta đi nhé”

“Ừ đi thôi.”



Hai người họ vừa tới liền thấy bà Viên, ba Cung và Trịnh Ý Lan ngồi ở phòng khách đợi

“Bà, ba mẹ, chúng con tới rồi.” An Tuệ Mẫn vẫn rất lễ phép cúi chào bọn họ

“Tới rồi, cháu dâu lại đây với bà nào.”

“Dạ”

“Nghe nói cháu thi rất tốt đúng không? Học hành vất vả người cũng ốm hơn rồi.”

“Dạ cháu không sao.”

“Được rồi được rồi.”

“Mẹ à cũng trễ rồi, mau vào ăn cơm kẻo nguội” Ba Cung vội nhắc nhở

“À đúng đúng. Mau cả nhà vào ăn cơm thôi.”

Trịnh Ý Lan nãy giờ không dám nói gì, bà rất hổ thẹn vì những hành động của mình. Lần trước về tới nhà bà Viên đã la bà ta một trận còn cấm không được để cho ba Cung biết.

Ông ấy bình thường là người hòa nhã dễ gần nhưng khi tức giận thì cực kỳ đáng sợ. Nên người như Cung Thần Vũ sợ bà Viên 7 cũng sợ ba Cung 10.

Mọi người ngồi ăn cơm rất vui vẻ, Trịnh Ý Lan cũng gấp một ít thức ăn bỏ vào chén cô nhỏ giọng

“Tuệ Mẫn, con ăn nhiều một chút nhé. Con ốm đi nhiều rồi.”

An Tuệ Mẫn nhìn thấy Trịnh Ý Lan gấp thức ăn vào chén mình liền bất động.

Cung Thần Vũ và bà Viên đều nghĩ có lẽ là cô nhớ đến chuyện đi lạc lần trước.

Bỗng nhiên nhìn thấy An Tuệ Mẫn khóc cả nhà ai nấy đều hoảng hốt. Cung Thần Vũ ngồi cạnh cô lo lắng không kém anh liền ôm ấy cô

“Bà xã, em sao vậy? Có gì nói với anh, ngoan nào.”

Cung Thần Vũ an ủi cô một lúc cô không còn khóc nữa nhưng khuôn mặt vì khóc quá nhiều đã đỏ lên cả.

Ngẩng mặt liền nhìn thấy mọi người nhìn cô bằng vẻ mặt lo lắng cô liền cảm thấy rất có lỗi



“Con xin lỗi đã làm cả nhà lo lắng, con không cố ý.”

“Không sao không sao, con đừng để ý.” Ba Cung lên tiếng an ủi cô

“Cháu sao vậy? Nói bà nghe nào.”

“Con... con cảm thấy rất hạnh phúc. Đây là bữa cơm ngon nhất của cuộc đời con. Con cảm ơn mọi người.”

An Tuệ Mẫn nói rồi mỉm một nụ cười thật vui vẻ với bọn họ.

Cả bốn người nghe vậy đều hiểu ra vấn đề. Ba Cung biết là vợ mình có chút không thích con bé nhưng hôm nay chịu tiến một bước là điều đáng mừng rồi. Nhưng không ngờ chỉ hành động nhỏ đã khiến đứa con dâu này hạnh phúc đến nhường nào.

Cả nhà họ đều biết An Tuệ Mẫn từ nhỏ thiếu tình thương yêu của mẹ, ba lại mất sớm. Từ nhỏ lớn lên cùng bà. Bữa cơm gia đình đầy đủ cô chưa từng có được cũng chưa từng dám nghĩ tới.

“Vậy sau này thường tới đây ăn cơm nhé.”

“Dạ thưa bà”

“Mau ăn thôi, Tuệ Mẫn con ăn nhiều một chút.”

“Dạ con cảm ơn ba.”

Sau khi ăn cơm xong bọn họ cũng không vội về. Cung Thần Vũ cùng với ba Cung lên thư phòng đánh cờ. An Tuệ Mẫn thì cùng bà Viên và Trịnh Ý Lan ăn trái cây ngoài sân vườn.

“Tuệ Mẫn”

“Dạ mẹ”

“À lần trước.... à không, là những lần trước. Là mẹ không đúng, con bỏ qua cho mẹ nhé.”

Bà ấy vốn dĩ muốn nói với cô từ lâu nhưng nghĩ đến lại không còn mặt mũi nên vẫn không nói.

“Con không có giận mẹ đâu, con cũng không dám như vậy.”

“Thật, thật sao?!” Trịnh Ý Lan mở to mắt đầy ngạc nhiên

“Dạ Thật ạ.”

“Mẹ cứ nghĩ...”

“Mẹ là mẹ của Thần Vũ lại là trưởng bối của con. Dù đúng dù sai con cũng không được quyền phán xét. Con biết con vẫn còn nhiều điều thiếu sót, con rất hy vọng mẹ có thể chỉ dạy thêm cho con.

Với lại... con gọi người một tiếng mẹ, nên dù người có làm gì con cũng sẽ không dám trách móc hay oán giận gì đâu.”

“Cảm ơn con.”

Mẹ Trịnh ôm lấy cô vào lòng

“Mẹ sẽ xem con như con gái của mẹ. Mẹ sẽ bù đắp lại cho con.”

“Dạ”

An Tuệ Mân nghe thấy thì không kìm được nước mắt. Cô ôm bà khóc nức nở, cô đã mong chờ chuyện này rất lâu rồi. Cuối cùng cũng có được một gia đình hạnh phúc.

Bà Viên nhìn thấy cũng không kìm được nước mắt. Bà cùng với bà của An Tuệ Mẫn thỉnh thoảng liên lạc, cũng biết được mẹ cô bỏ đi.

Nhưng bà của cô lại không muốn đi tìm bởi vì đó là lựa chọn của một người mẹ. Bà Viên nghe như vậy cũng không tìm kiếm cũng không biết gương mặt của người phụ nữ kia thế nào.