Mặc Thanh Phong, Em Nhớ Anh Rồi

Chương 17




Đến bệnh viện anh hớt hải bế cô vào.

Các bác sĩ thấy anh vội vàng theo sau.

Anh để cô nằm lên giường bệnh rồi nói với vị bác sĩ già:

- Viện trưởng Lưu, ông xem xem cô ấy bị làm sao?

Vị bác sĩ đo nhịp tim và nhiệt độ cho cô:

- Mặc Thiếu, bạn gái cậu chỉ bị cảm thôi! Không có gì đáng lo ngại, nhắc cô ấy mặc ấm một chút, đừng vì đẹp mà đổ bệnh.

Bác sĩ nói anh mới để ý, hôm nay cô vẫn mặc váy và áo sơ mi cộc tay. Đẹp để cho ai ngắm cơ chứ! Ngu ngục!

Bác sĩ kê đơn thuốc đưa cho anh rồi quay lưng bước đi. Haizzz, bọn trẻ bây giờ vì đẹp mà quên luôn cả sức khoẻ của bản thân.

Anh vén nhẹ tóc mai của cô lên thủ thỉ:

- Cô yên lặng như vậy có phải tốt không? Quậy như con giặc cái!

Anh rời đi để lại cô cho điều dưỡng

Một lúc sau, cô tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong phòng bệnh. Rõ ràng cô nhớ cô chỉ gục lên bàn làm việc ngủ chút thôi mà, sao giờ lại trong bênh viện vậy nè trời? Cô điều dưỡng mang đến cho cô một cốc nước, tươi cười nói:

- Bạn trai chị tốt thật đó! Anh ấy bế chị vào đây rất vội vàng! Chị thật có phúc!

Cô ngạc nhiên:

- Bạn trai nào ạ?

Cô điều dưỡng ngơ người, không phải sao?

- Mặc Thiếu đó chị!

Đầu cô ong ong, cái gì mà bạn trai, cái gì mà Mặc Thiếu chả nhẽ anh ấy mang cô vào đây sao? Cô không tin!

Cô làm thủ tục ra viện rồi điện cho Thanh Mạn xin nghỉ.

Cô dạo quanh bờ hồ. Có thật sự là anh đến và mang cô đi bệnh viện không? Có phải anh đã rung động rồi không? Cô lan man cứ bước đi chẳng biết bao giờ mới dừng lại. Yêu vào là bất chấp như vậy sao?

Bỗng Chu Luân cùng hai người đàn ông kéo tới, anh ta chỉ tay thét vào mặt cô:

- Đây đây, chính cô ta làm tôi bẽ mặt! Mẹ tôi nói người như cô sẽ không lấy được chồng!

Cô khó hiểu nhìn bọn họ. Cái quái gì vậy?

- Mấy chú bị úng não à?

- Cái gì mà chú! Tôi còn trẻ hơn bố mẹ cô đó!

- Nhưng chú hơn tôi 15 tuổi?

Anh ta nói với hai người đàn ông bên cạnh:

- Xử lí cô ta đi!

Cô mệt mỏi nhìn Chu Luân:

- Thôi thôi, tôi xin chú luôn ấy! Chú bớt thần kinh cho mẹ chú nhờ!

- Cô chê tôi thì không một người đàn ông nào chịu nổi cô đâu!

- Ai cũng được không phải chú là được!

Cô xoay người chạy thật nhanh ra khỏi đám người điên đó mặc kệ cho họ la hét.

Cô chạy tới một bãi đất trống có một cái cây cổ thụ thật to. Cô thích thú chạy đến bên cây cổ thụ. Cô thấy một bóng lưng của người đàn ông cao lớn. Có chút quen ta.

Cô đi nhẹ nhàng đến vỗ vai người đàn ông. Anh ta quay lại. Cô ngạc nhiên:

- Lộ Trương?

Anh giật mình quay lại nhìn cô:

- Hà Nhi?

Cô ngồi xuống bên Lộ Trương, cười lém lỉnh:

- Sao anh lại ngồi đây vậy? Bệnh viện không có bệnh nhân sao?

Anh đưa mắt nhìn xa xăm:

- Anh thật sự không nỡ rời ra thành phố B và......

Cô tròn xoe mắt nhìn anh:

- Và....?

Lộ Trương cười bật thành tiếng xoa đầu cô:

- Và mọi người!

Cô gật gù nghịch cây hoa cỏ dại bên người nhưng cô đâu biết có một người nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, giọng nói với cô lúc nào cũng ấm áp, trìu mến, hành động nhẹ nhàng như chỉ sợ cô đau.

Lộ Truong nhìn cô bằng ánh mắt đượm buồn. Hà Nhi, anh làm sao để giãi bày tình cảm với em đây?

Anh và cô quen biết nhau từ khi cô còn học trung học, anh đem lòng yêu cô khi cô học trung học phổ thông và vẫn chầm chậm, yên lặng mà thích cô chưa một lần giám giãi bày. Giờ đây anh còn sắp xa cô một khoảng thời gian dài đằng đẵng, anh không biết cô có chờ mình hay không. Trong chuyến đi nước ngoài sắp tới, anh sẽ tỏ tình với cô. Dù có kết quả như nào anh vẫn phải bày tỏ tấm chân tình của mình.

Anh người lặng yên ngồi bên nhau thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô bắt máy mà mắt sáng bừng:

- Dạ! Em nghe!

Giọng một người đàn ông vang lên:

- “Em đi đâu rồi? Sao không ở bệnh viện?”

Tim cô lỡ một nhịp, vậy là anh mang cô vào viện thật rồi. Đã vậy giờ anh còn đổi cách sưng hô. Cô ngại ngùng đỏ mặt:

- Em chán quá nên đi dạo rồi ạ!

- " Về nhà đi! Tôi cho em nghỉ phép một ngày mai nữa!"

- Êy...êy sếp!

- “ Sao?”

- Sao sếp có số em?

- “Hỏi”

Cô im lặng, anh nói tiếp:

- “ Thôi nhé!”

Rồi anh tắt máy. Thấy cô ngồi đó cười cười, Lộ Trương hỏi:

- Có chuyện gì sao? Trông em vui vậy?

Cô ngừng lại động tác cười:

- Dạ...dạ em nghĩ đến chuyến đi nên háo hức ạ!

Lộ Trương đứng dậy chỉ ra xe:

- Cũng sắp tối rồi về thôi! Không phải em đang mệt sao?

Cô dạ một tiếng rồi theo anh ra xe.