Mặc Thanh Phong, Em Nhớ Anh Rồi

Chương 16




Lệ Thiếu cười ngất ngây chìm vào bể gái:

- Thích lắm thích lắm!

Mặc Thanh phong rút ra hai tờ chi phiếu, nhẹ nhàng nói:

- Mấy em chia nhau nhé! Tôi về đây!

Các tiểu mỹ nữ ngọt ngào:

- Hẹn gặp lại, Mặc Thiếu!

Vài người còn hôn gió anh.

Anh ung dung ra xe, mở điện thoại lên vẫn chưa thấy tin nhắn phản hồi của cô. Haizz, nữ nhân là một cái gì đó rất phiền. Anh nghĩ đó chỉ là một phút bốc đồng của cô mà thôi, ai rảnh đâu mà đi nấu cơm cho người khác.

Anh phóng con xe mui trần như bay về biệt thự giữa cái tiết trời cuối thu đã dần lạnh. Căn nhà rộng rãi nhưng trống rỗng. Dì Trương nghe tiếng xe liền đi ra cửa cầm lấy áo vest của anh:

- Mặc Thiếu, cậu đừng có ngày nào cũng uống rượu như vậy được không? Nó thực sự không tốt cho bao tử.

Anh lười nhác tháo giày:

- Dì yên tâm, tôi tự biết chừng mực!

Một lúc sau có tiếng nước xối xả thi nhau chạy trên người anh. Cơ bắp chắc, cơ bụng 6 múi rõ ràng. Thân hình chuẩn chỉnh đến từng minimet.

-----------------------

5:00 a.m

Cô thức dậy, lười biếng buộc tóc củ tỏi đi vệ sinh cá nhân rồi vào bếp. Hừ! Từ hôm nay cô - Ngô Hà Nhi sẽ đảm nhiệm làm đầu bếp chính cho Mặc Thanh Phong.

Cô đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn rồi bắt đầu làm bữa sáng và trưa cho anh.

Sau một tiếng trôi qua, cô đã hoàn thành xong cho anh và cả nhà. Cô vội vàng tắm rửa rồi đi làm.

Hôm nay cô đi làm sớm hơn mọi ngày, cô không đi vào phòng làm việc mà rẽ lên phòng anh.

Cô đặt hộp cơm, bánh sanwich và cả một hộp sữa lên bàn cho anh kèm một lời nhắn: “ Đừng bỏ bữa nhé! - Ngô Hà Nhi-“

Rồi hí ha hí hửng về phòng. Phòng kế toán mọi người chưa ai đến. Cô mở máy tính lên, cố hoàn thành việc của tuần này và tuần sau càng nhanh càng tốt vì cuối tuần cô xin nghỉ đến hết tuần sau nữa cô mới đi làm bởi Lộ San cùng anh trai cô và anh trai cô ấy đi Pari để tạm biệt Lộ Trương ra nước ngoài.

Anh đến công ty nhìn lên bàn có một đống đồ ăn. Anh cầm mảnh giấy note lên xem. Miệng cười nhếch:

- Để xem cô kiên trì tới bao giờ!

Trợ lí Tiêu thấy trên bàn anh có đồ ăn sáng mắt lên:

- Oa, sếp tổng! Anh có bạn gái sao? Người ta còn chuẩn bị đồ ăn cho anh nữa này.

Anh lườm nguýt cậu ta:

- Im miệng nếu không muốn mất việc! Cầm đống này cho lũ mèo hoang gần côg ty đi!

Tiêu Huynh nhìn đống đồ ăn đầy thương xót:

- Anh không ăn có thể cho tôi mà!

Anh phẩy tay:

- Thích thì cứ việc!

Cô ngẩn ngơ trên bàn làm việc. Hừm, không biết anh đã ăn chưa ta? Cô thơ thẩn khiến Giang Mai ngạc nhiên bèn đi đến vỗ vai cô:

- Nhi Nhi!

Cô vẫn không để ý, Giang Mai gọi lớn hơn:

- Nhi Nhi! Em sao vậy?

Cô giật mình:

- A...ơ...à em không sao!

- Chị thấy em cứ thơ thẩn mãi.

- Em hơi mệt chút thôi!

Cô không nói gì thềm liền mở máy tính ra làm việc. Sao hôm nay cô lại có chút mệt và đau đầu vậy nè, chắc bị cảm rồi!

Cô uể oải nằm ườn ra bàn ngủ quên lúc nào không hay. Còn anh, hôm nay cô không lên quấn lấy anh. Nữ nhân này lúc thì quấn lấy anh như sam. Lúc thì giận dỗi bỏ bê anh. Đúng là ngang ngược. Anh không thể nào tập chung được vào việc gì. Vô thức bước xuống phòng kế toán.

Mọi người phòng kế toán thấy sếp lớn tới hớt ha hớt hải chạy về chỗ làm việc đàng hoàng. Anh nhìn thấy có một bóng đang nhỏ bé đang ngủ gục trên bàn. Anh nhíu mày bước tới gõ vào cạnh bàn.

Cô lơ mơ tỉnh dậy. Mặt đỏ như trái cà chua, giọng nói chút yếu ớt:

- Hư...hửm?

Anh nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy không khỏi ngạc nhiên:

- Cô làm sao vậy?

- Có lẽ bị cảm rồi!

- Bị ốm sao không ở nhà?

Thanh Mạn tưởng anh sẽ trách phạt cô liền ra nói đỡ:

- Sếp tổng, hôm nay cô ấy đi làm từ sớm! Làm việc hăng say sáng giờ chắc có chút mệt! Mong anh đừng kỉ luật cô ấy?

Anh không nói gì, đăm chiêu nhìn cô gái nhỏ đang gục trên bàn. Đưa tay ra sờ trán cô. Anh nói nhỏ:

- Sao nóng vậy nè? Chắc bị sốt rồi!

Anh vòng qua eo bế cô lên, ra lệnh cho trợ lí:

- Lấy xe đi bệnh viện!

Cả phòng kế toán nhìn hai người đầy ngạc nhiên. Rốt cuộc là họ có quan hệ gì?