Sở Ngôn thân ảnh như chim hồng, tung người lên ngay trước vị trí cao nhất. Nơi đó, Kim Ngọc Đường và Bạch Sơn Đao đang đánh nhau tưng bừng. Sở Ngôn không nhìn đến bọn họ, đi đến trước mặt Tề Thiên.
Tề Thiên nhìn sang. Sau lưng gã có một nhóm hạ vệ Minh Chủ Phủ, Sở Ngôn thì chỉ mang theo hai tùy tùng Thu Cẩn và Mặc Nhận, lực lượng hai bên chênh lệch một trời một vực, nụ cười xấu xa trên mặt Tề Thiên lại càng rõ ràng hơn.
Gã ôm quyền, thanh âm kéo dài quỷ dị mà nói: "Ai cha, là Cửu Trọng Điện chủ à, quả thật anh dũng vô song, hạnh ngộ hạnh ngộ. Ngày ấy đã được lãnh giáo khí thế của Sở Điện chủ ở cổng thành, hôm nay Tề mỗ hy vọng sẽ được mở mang tầm mắt..."
Sở Ngôn cười lạnh trong lòng, nheo mắt phượng, mấp máy đôi môi mỏng: "Tề sứ giả, bổn Điện chủ đến muộn, nghe nói số ghế này là dùng bản lĩnh mà ngồi?"
"Đúng vậy." Tề Thiên cười, chỉ vào chỗ ngồi đầu tiên bên phải, nói: "Xét đến uy danh của Sở Điện chủ, hẳn là cũng muốn tranh vị trí cao nhất này, đáng tiếc các vị anh hùng Kim Ngọc Đường và Bạch Sơn Đao cũng không dễ đối phó! Sở Điện chủ... mời?"
Sở Ngôn nhìn về hướng đó, hai thế lực đang đối chiến —— Kim Ngọc Đường lấy thương lập nghiệp, Bạch Sơn Đao tự xưng là đệ nhất đao pháp —— đồng loạt phóng ra ánh mắt cảnh giác.
Dăm ba câu nói vớ vẩn này là đủ để châm cho mấy lùm cỏ giang hồ bốc cháy... Sở Ngôn nửa buồn cười nửa bực bội, chỉ lắc đầu cười nhạt: "Hừ, vị trí cao nhất à... Đáng tiếc cô không có hứng thú, lại không biết ——"
Giọng điệu của hắn đột nhiên thay đổi, lạnh lẽo bức người, hắn giơ chân đá ngã ghế chủ tọa sau lưng Tề Thiên, nghe "rầm" một tiếng nặng nề: "Không biết chủ nhân của vị trí này —— có phải dựa vào bản lĩnh mà ngồi không?"
Từ lúc Sở Ngôn phi thân lên đài, Từ Phòng Xuyên đã nhìn hắn không dám rời mắt. Trong lòng Từ sư huynh rất mâu thuẫn, vừa hy vọng Sở Ngôn có cách phá giải cục diện này, lại sợ hắn hành sự ngông cuồng tùy tiện, khiến cho tình thế càng loạn hơn. Lúc này thấy hắn thẳng thắng đối đầu với Tề Thiên, Từ Phòng Xuyên thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu.
Sở Ngôn này đi khiêu khích Tề Thiên, muốn đoạt luôn vị trí của Minh Chủ Phủ rồi!
Đúng là làm vậy có thể kéo luôn Minh Chủ Phủ vào cũng bùn này, không cho bọn họ làm ngư ông đắc lợi, nhưng mà tranh tới cả ghế chủ tọa thì có giải quyết được cái gì đâu?
Đã loạn lại càng loạn! Không lẽ... muốn tổ chức đại hội võ lâm cùng nhau tỉ thí sao?
Tề Thiên bên này lại không chút hoang mang, ngược lại còn phá ra cười ha hả, tựa hồ đã đoán trước tình huống này: "Khí thế Cửu Trọng Điện chủ quả nhiên danh bất hư truyền, chuyện này là đương nhiên, chuyện này là đương nhiên! Quy củ của giang hồ chính là dùng năng lực tranh đoạt, vị trí chủ tọa sao có thể ngoại lệ? Đến đây."
Nói rồi, gã chậm rãi vỗ tay ba cái.
Từ phía sau gã, một người từ từ bước ra.
Một kẻ vô cùng kỳ dị.
Hiện tại đã vào hè, người này trùm khăng choàng đen toàn thân, trên trán lại không có một chút mồ hôi.
Da vàng như nến, ngũ quan không có gì đặc biệt, ngoại trừ vẻ ngoài cứng nhắc đờ đẫn không giống người sống, gã là một kẻ trông rất bình thường, có thể dễ dàng lẩn trong đám đông. Gã không mang theo vũ khí gì, cũng không có chút khí thế nào, không hề giống một người hành tẩu giang hồ; ánh mắt vô hồn, tử khí lẩn quẩn, nhưng dường như ở nơi sâu nhất cất giấu sự hỗn loạn mênh mông.
Người này bước lên, đứng đối diện Sở Ngôn.
Ánh mắt Sở Ngôn trầm xuống, cảm nhận được sự nguy hiểm từ gã khoác áo choàng đen này... Đã lâu rồi không ai có thể cho hắn cảm giác uy hiếp như vậy.
Hắn vừa định thử một phen, bên cạnh lại có người giành trước.
Mặc Nhận nghiêng người bước ra, an tĩnh mà kiên định chắn trước mặt Sở Ngôn, mắt đã lạnh xuống, chiến ý nổi lên.
Suy nghĩ của y rất đơn giản, nếu Tề Thiên chưa động thủ, y sao có thể để Điện chủ tự mình lên đài?
Từ xưa đến nay, chỉ cần y còn có thể đứng thì không một ai có thể đứng trước mặt Sở Ngôn mà khiêu khích.
"Hừ." Trong đôi mắt đờ đẫn của gã quái nhân dường như hiện lên một tia khinh thường khó phát hiện.
Đột nhiên, Mặc Nhận cảm thấy không khí xung quanh mình trầm xuống, cả người như bị nhét vào một không gian sền sệt đặc quánh, ép cho y hít thở không thông.
Ánh mắt quái nhân không có chút nhiệt độ nào, phảng phất như hàm răng bén nhọn của rắn độc chui vào cắn xé trong tim, khiến xương máu đều trở nên lạnh băng.
Gã này... nội lực cực kỳ cường hãn!
Mặc Nhận cắn răng áp xuống huyết khí cuồn cuộn trong người, không lùi một bước, bức ra khí thế toàn thân, kiếm khí dày đặc hiện lên, kích động sát ý vô cùng sắc bén. Kiếm chưa xuất vỏ, cả người y đã trở thành lợi kiếm, dùng khí thế chống đỡ quái nhân kia.
Không khí xung quanh bị mài sắc, đất đá vụn bị cuốn lên không trung.
Hai người đấu khí trên đài, dưới chân họ đã xuất hiện một cái khe nhỏ hẹp —— Đây là luồng khí hình thành khi cao thủ nội công giằng co với nhau.
Cảnh này quá hiếm thấy, mọi người dần dần tạm dừng đánh nhau, nhìn sang bên này, kinh ngạc mà to nhỏ bàn luận.
"Hừm." Ánh mắt của quái nhân kia khẽ động, tựa hồ không ngờ Mặc Nhận không lùi còn tiến, lại có thể chống đỡ trực diện với mình.
Gã bước lên một bước, áo choàng đen lay động, khí thế càng lúc càng nặng nề.
"Ưm!" Sắc mặt Mặc Nhận trắng bệch, ngực đột nhiên đau buốt, như thể bị một tảng đá ngàn cân đè lên khiến y không thở nổi.
Y kiên định chống đỡ, thân hình mảnh khảnh vẫn thẳng tắp, nhưng đã cảm giác được trong cổ họng có vị tanh ngọt.
Lúc này, sau lưng y được một bàn tay vững chãi áp lên.
Không khí trong nháy mắt bị rung nhẹ, áp lực hung hiểm thoắt tiêu tan, như sương tan mưa tạnh, mây tan lộ ra ánh mặt trời.
"Bảo ngươi náo loạn sao." Một tiếng thở dài vang lên bên tai Mặc Nhận, ngay sau đó, y được ống tay áo to rộng bọc lại, kéo vào lòng, nội lực chí dương theo cánh tay kia chảy vào kinh mạch, bình ổn lại nội tức đang rối loạn.
Mặc Nhận hơi nghiêng đầu, thấp giọng gọi: "Chủ thượng."
"Ngươi gấp cái gì." Trước mặt bàn dân thiên hạ, Cửu Trọng Điện chủ bao bọc thuộc hạ của mình, thản nhiên nói, "Cô chỉ mới hỏi một câu, đã khi nào thèm cái ghế chủ vị này, hả? Chỉ có chó mới vừa thấy người đã nhào vào cắn trước một cái, ngươi không thể chấp nhặt với bọn họ."
Tề Thiên sắc mặt cứng đờ, lộ ra một nụ cười khó coi: "Sở Điện chủ nói vậy là có ý gì?"
Sở Ngôn lạnh lùng nhìn sang Tề Thiên: "Ý là, bổn Điện chủ không có hứng thú với vị trí này!"
Tề Thiên sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt.
Sở Ngôn quét mắt nhìn một lượt, dùng nội lực khuếch tán thanh âm của mình: "Chư vị hôm nay đều đến vì vụ án của Thủy Kính Lâu, không phải đến để so tài cao thấp, cũng không phải để phá đài giành một chỗ ngồi! Hiện giờ ba môn phái lớn liên lụy trong này, lại có thêm Nam Cương đang ngo ngoe rục rịch, bất cẩn một chút là có thể dẫn đến giang hồ đại loạn, sinh linh đồ thán, đến lúc đó hối cũng không kịp..."
Sở Ngôn vốn chỉ muốn quát cho mọi người dừng chiến, mà nói đến đây, trong lòng không nhịn được cảm thấy oán giận.
Hắn đầu tiên là hối hận mình trước kia không để tâm, thứ hai là bực bội giang hồ chính đạo chỉ biết chút lợi ích trước mắt, thứ ba là tức giận Minh Chủ Phủ chấp chưởng đại quyền mà không ngại hành xử đê tiện, giọng nói của hắn vô thức trở nên gay gắt hơn: " —— Đến giờ vẫn chưa biết hung thủ là ai, các người ở đây đấu đá loạn xạ, còn không phải làm mất mặt công đạo sao, không hổ thẹn với sinh mạng oan uổng của Thủy Kính Lâu sao? Tranh được ghế rồi, các người cũng yên tâm ngồi xuống sao?"
"Nếu chỗ ngồi không an bài rõ ràng, không biết phải ngồi thế nào thì đừng ngồi nữa! Mọi người ——" Sở Ngôn hơi nâng cằm, tạo thành một đường cong kiêu ngạo, lời phát ra sắc bén như dao, "—— Đứng. Hết. Đi."
Âm giọng còn chưa dứt hắn, nội công tinh thuần đã cuộn lên như sóng dữ, lấy Sở Ngôn làm trung tâm, lan ra tứ phía như dời non lật núi, kình khí xô cho không ít người phải nghiêng ngả.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, ghế chủ tọa cùng gần trăm ghế xếp hai bên cùng lúc bị nghiền nát, sụp đổ thành gỗ vụn.
Tĩnh lặng.
Là sự tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, là sự tĩnh lặng sau chấn động cực độ.
Mọi người đứng vững lại, cảm nhận được sức mạnh vừa rồi, nhìn lại Điện chủ anh tuấn trong bộ tôn bào đen vàng kia, trong lòng không khỏi nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Cửu Trọng Điện chủ này... mới có bao nhiêu tuổi? Nội công lại có thể cường hãn đến mức này?
"Được!"
Chợt có một giọng đáp ứng vang lên, Từ Phòng Xuyên là người đầu tiên tỉnh lại, vỗ tay bôm bốp, nụ cười dào dạt như gió xuân: "Nói rất đúng, vô cùng đúng, Sở Điện chủ rất có chính khí...! Hôm nay mọi người đều đứng cả đi!"
"Vậy cũng tốt." Thủy Miểu Nhi che miệng cười duyên dáng, "Ta thấy mọi người đều là người có võ, đứng một chút thì có hề gì."
"Được, được, thế cũng được!" Những bang phái không muốn đánh nhau cũng nhân cơ hội này lên tiếng tiếp ứng.
Mà những bên muốn chiến... nhìn thấy Sở Ngôn thị uy rồi, nào còn dám bàn luận? Mọi người hoàn hồn, toát mồ hôi lạnh, đều cười cầu hòa.
"Được được được, đều đứng, đều đứng."
"Đứng cũng tốt, a ha ha ha."
"Tề sứ giả, ghế của ngài cũng hỏng rồi, ngài cũng tạm thời... đứng nói đi?"
Mọi người ồn ào, ngươi một tiếng ta một tiếng. Tề Thiên tức giận đến mức các thớ cơ trên mặt giần giật hết lên. Gã duy trì nụ cười khó coi đến cực điểm, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: "Được... Được, Sở Điện chủ nói có lý, nếu các vị đã muốn thế, vậy thì... cứ đứng đi!"
"Ồ." Sở Ngôn mỉm cười, thuận thế ôm Mặc Nhận lui mấy bước, cách ra một khoảng, "Hiếm khi thấy Tề sứ giả thông hiểu đại nghĩa như vậy."
Chúng bang phái lục tục đứng xung quanh đài cao, vây thành một vòng. Không khí ít nhiều hòa hoãn, Từ Phòng Xuyên cũng bước về phía trước, sau lưng hắn là nhóm đệ tử Húc Dương hết nhìn Sở Ngôn lại nhìn đến đại sư huynh, nhất thời không biết nên cảm nhận thế nào về Cửu Trọng Điện chủ từng kết thù với môn phái mình.
Sở Ngôn lại chẳng để tâm đến chuyện này, cách một khoảng không mà gật đầu với Từ Phòng Xuyên, thấp giọng nói một câu: "Đa tạ."
Hắn biết vừa rồi nếu không phải Từ Phòng Xuyên chủ động mở miệng lôi kéo mọi người, còn chưa biết Tề Thiên sẽ châm thêm ngòi ly gián kiểu gì. Quả nhiên có đồng đội thông minh có thể khiến cho những chuyện phức tạp trở nên đơn giản hơn nhiều.
Từ Phòng Xuyên trước hết là lắc đầu với Sở Ngôn, tỏ vẻ không cần khách khí, sau đó lại treo lên nụ cười hòa nhã, hướng phía Tề thiên nói: "Tề sứ giả, nên nói chính sự đi. Minh Chủ Phủ vì vụ án của Thủy Kính Lâu mà xuất Kim Ô Lệnh triệu tập quần hùng, hẳn là có chuyện gì quan trọng muốn chỉ giáo chúng ta?"