Mặc Nhận

Chương 45: Châm ngòi




Ngày kế trời quang, vạn dặm không mây.

Sở Ngôn vẫn luôn đợi tin tức từ Thủy Kính Lâu, nhưng đến trưa bên kia vẫn chưa có thông tin gì.

"Thôi, có vội cũng không xong được." Sở Ngôn lắc đầu, nhận lấy trường bào đen thêu hoa văn mây vàng đã lâu không mặc từ tay Thu Cẩn, run run khoác lên người.

Hôm qua, không ngoài dự đoán, Bạch Hoa vòng tới vòng lui trước cửa phòng hai lần, rình rập nghe ngóng một chút mới rời đi. Đến tối, Sở Ngôn bất chấp sự ngăn cản của Mặc Nhận mà tìm đến Bạch Hoa một lần, hít thêm một mớ Túy sinh mộng tử quá liều.

Điện chủ không để lộ sơ hở, chống cự lại độc tố quấy nhiễu mà ở cạnh Bạch Hoa đến tận lúc tờ mờ sáng mới lặng lẽ rời đi, tìm chỗ không người giục công phun ra mấy ngụm máu độc, làm Mặc Nhận đau lòng muốn chết.

Nhưng mà... âm mưu ám kế đến hôm nay là có thể hạ màn.

Trưa nay, các thế lực giang hồ sẽ tụ tập đến Thủy Kính Lâu xem Minh Chủ Phủ tra án. Bạch Hoa, Nam Cương Vu Hàm Giáo, Minh Chủ Phủ, Cửu Trọng Điện, Thủy Kính Lâu, Húc Dương Kiếm phái... Nếu muốn làm rõ mối quan hệ trong này, đây là cơ hội tốt nhất.

Đường đường là Cửu Trọng Điện chủ, hôm nay hắn không thể mất mặt.

Cửu Trọng Điện chủ thay bộ y phục xanh đen đơn giản kia bằng áo bào đen đai ngọc, tóc đen còn để xõa, một thân ung dung tôn quý, lại có khí chất lạnh lẽo thấu xương không thể nhìn gần.

Thu Cẩn nâng gương đồng, nhẹ nhàng cười nói: "Chủ thượng tư thái như thần, hôm nay không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị câu hồn đoạt phách đâu."

"... Ừm." Sở Điện chủ tư thái như thần lặng lẽ nghiêng đầu một chút, lén lút nhìn người sau lưng mình,

Mặc Nhận lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, đang cúi đầu nghiêm túc chỉnh vạt áo cho Sở Ngôn, không có chút phản ứng nào với câu nói kia của Thu Cẩn, làm Điện chủ hơi mất mát trong lòng.

Mái tóc đen dài của y được buộc cao, dây buộc tóc đen nạm ngọc, sợi tua rua đỏ rũ xuống đong đưa bên cần cổ trắng nõn, khiến người ta ngứa ngáy tâm can.

Tính tình Mặc Nhận hướng nội, trước nay đều một thân y phục màu đen của ám vệ, hôm nay lại bị Sở Ngôn kiên quyết chỉnh đốn từ trên xuống dưới.

Tóc buộc gọn, y phục đen, hoa văn màu bạc, đường viền cổ áo và cổ tay cũng thêu chỉ bạc, càng tôn lên làn da trắng như sứ. Đai lưng màu đen ôm gọn phần eo, treo thanh Mặc kiếm tỏa ra luồng khí lạnh nhàn nhạt.

Bộ trang phục này không chỉ dùng loại vải tốt nhất, mà còn thêu hoa văn mây trôi giống hệt của Cửu Trọng Điện chủ. Lúc Thu Cẩn lần đầu nhìn thấy bộ y phục này cũng bị dọa cho hết hồn.

Chất liệu, kiểu dáng, màu sắc, hoa văn đều cùng một loại với Điện chủ, mơ hồ xứng đôi... Ẩn ý trong nay, người tinh ý đều sẽ nhận ra.

Mặc Nhận ban đầu sống chết không chịu mặc, thẳng thắng nói như vậy là rối loạn tôn ti quy củ, bị Điện chủ nửa ép buộc nửa dụ dỗ, rốt cuộc đành nhượng bộ.



Y đã sẵn thanh tú đẹp đẽ, đổi xong một thân y phục này càng làm Điện chủ đại nhân không thể rời mắt.

Mặc Nhận ngẩng lên, thấy ánh mắt của Sở Ngôn, thị vệ hiển nhiên không nghĩ chủ thượng đang ngẩn ngơ ngắm mình, chỉ cho rằng kiểu ăn mặc này lạ mắt nên mới nhìn chằm chằm thôi, bèn thấp giọng hỏi: "Chủ thượng, người cảm thấy không ổn sao? Hay thuộc hạ thay ra bộ y phục này?"

"Đừng. Không cho!"

Sở Ngôn nhanh tay lẹ mắt giữ người lại, chậm rãi vươn tay vuốt tóc y: "A Nhận thế này rất đẹp... Cô thích như vậy, rất thích."

Thu Cẩn lập tức dời mắt, tim đập mạnh, cảm thấy mặt mình nóng bừng. Nàng cắn môi thầm nghĩ: Chủ thượng thế này... cũng rõ ràng quá rồi, hôm nọ Mặc đại ca còn hỏi nàng mấy chuyện kia...

Xem ra Điện chủ đối với Mặc đại ca đúng là "có ý đó"?

Nhưng tại sao chủ thượng không nói thẳng? Chẳng lẽ vì ngượng ngùng? Hay là, sợ chính mình cưỡng ép Mặc đại ca?

Nhưng mà... ánh mắt Thu Cẩn lóe lên chút bất đắc dĩ —— Chủ thượng à, ngài muốn chờ Mặc đại ca tự mình thông suốt thì biết chờ đến năm tháng nào...

......

Minh Chủ Phủ sắp đặt nơi tụ hội ở đài cao trước Thủy Kính Lâu, là nơi Ảnh Vũ từng bị đệ tử Húc Dương Kiếm phái vây công. Dân phong ở Trường Thanh Thành chuộng võ, đài cao này vốn được dựng nên từ mấy chục năm trước để luận võ, dài rộng hơn mười trượng. Mà Minh Chủ Phủ không rõ có chủ ý gì, Thủy Kính Lâu chuẩn bị sảnh đường tiếp khách thì không vào, lại chọn cái nơi vốn để tùy thời động võ, một lời không hợp liền có thể vung đao chém giết như thế này.

Lúc này trên đài đã bày ghế ngồi. Ghế chủ tọa đặt ở chính bắc, Minh Chủ Phủ Tề Thiên không chút khách khí mà ngồi sẵn, còn lại hai hàng ghế ở hai bên tả hữu xếp theo hướng từ bắc xuống nam thì... mãi chưa thấy ai ngồi ở ghế đầu.

Gần trưa, từng nhóm người ngựa tề tựu đến, nhìn hai hàng ghế trống trải, mọi người đưa mắt nhìn nhau, vài người trong lòng đã có dự cảm không tốt về chuyện này.

Rốt cuộc, có người không nhịn được mà cao giọng hỏi: "Tề sứ giả! Trật tự này sắp xếp như thế nào, ngồi theo quy tắc gì?"

Tề Thiên nọ vừa gầy vừa cao, vẻ ngoài nham hiểm. Gã được một đám hạ nhân Minh Chủ Phủ đeo đao vây quanh phía trước, mặc y phục màu vàng, phát quan mạ vàng, trên ngón tay đeo ngọc ban chỉ, nghe lời này cười lộ hàm răng trắng, ôm quyền nói với mọi người: "Ai cha, chư vị đều là anh hùng hào kiệt trên giang hồ, khó có được một ngày tụ tập đông đủ như vậy, chỉ là Tề mỗ kiến thức hạn hẹp, không dám phân cao thấp. Số ghế này, các vị cứ theo bản lĩnh mà ngồi."

Giọng nói the thé ra vẻ mềm mềm mỏng mỏng khiến người ta lạnh người. Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đã thay đổi.

"Tề sứ giả, dùng bản lĩnh là thế nào!" Người ban nãy đặt câu hỏi mặt tức giận, ồm ồm quát, "Ý ngươi là chúng ta ở nơi này so tài một phen, phân chia cao thấp?"

"Đúng thế." Tề Thiên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu bước lên phía trước, dạo qua dạo lại, "Chúng ta đều là người trong giang hồ, thắng làm vua, còn không phải dựa vào năng lực sao?"

Gã tủm tỉm cười, phất tay áo nói: "Chư vị hẳn cũng biết, Võ lâm Minh Chủ Phủ nghe thì uy phong, kỳ thực cũng chỉ là tên gọi mà thôi, Tề mỗ nào dám tự tiện định thứ bậc chư vị anh hùng, nhà nào ngồi trên, nhà nào ngồi dưới, cứ dùng bản lĩnh mà giành lấy mới công bằng!"

Lời này vừa dứt, bầu không khí lập tức khẩn trương lên.

Có một điểm Tề Thiên nói không sai, hôm nay cơ hồ các thế lực có tên tuổi trên giang hồ đều tề tụ về đây. Nếu có thể ở ngay đây giành lấy vị trí cao nhất kia, chẳng khác nào giành lấy danh hiệu đệ nhất thế lực giang hồ. Có không ít người nhìn vào cái ghế kia, mắt đã sắp bốc hỏa.



Tranh đoạt trên giang hồ, suy cho cùng đều là vì thể diện!

Sứ giả Minh Chủ phủ nói như vậy, ai có thể chấp nhận ngồi ở ghế thấp? Ai có thể chấp nhận kẻ yếu hơn mình lại ở vị thế cao hơn mình?

Tề Thiên nhẹ nhàng nói ra một câu, trực tiếp đẩy tất cả mọi người vào thế khó. Người muốn đánh nhau không cần viện cớ, người không muốn đánh lại không thể không đánh.

Sắc mặt Từ Phòng Xuyên lập tức khó coi. Hắn vốn là người luôn bày ra dáng vẻ ôn hòa điềm đạm, lúc này cũng không khỏi tức giận, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Tề sứ giả muốn xem trò vui, vậy còn Minh Chủ Phủ đến Trường Thanh Thành là vì chuyện gì? Chẳng lẽ là muốn mở đại hội võ lâm cho mọi người tỉ thí?"

"Từ thiếu hiệp nói vậy là không đúng rồi. Đại hội võ lâm xưa nay chỉ có Hoàng Minh chủ mới có tư cách tổ chức, Tề Thiên nào có khả năng đó." Tề Thiên làm bộ làm tịch xua tay, "Cho dù là mở đại hội võ lâm, chỗ ngồi cũng là do Hoàng Minh chủ an bài, không tới lượt Tề mỗ có ý kiến, Từ thiếu hiệp chớ làm Tề mỗ khó xử! Bằng không, nơi này... Từ thiếu hiệp... đến ngồi đi?"

"Ngươi!" Từ Phòng Xuyên biến sắc, hiện giờ rơi vào tình thế này, nếu hắn đứng ra làm chim đầu đàn, chắc chắn đắc tội nhiều người.

Ngày thường cũng không sao, nhưng hiện tại Húc Dương Kiếm phái đang vướng vào hiềm nghi... Hắn đang là đại sư huynh tạm quyền chưởng môn hành sự, ngàn vạn lần không thể kéo thêm họa về cho môn phái. Không chỉ vậy, nếu thật sự phải đánh, hắn không thể không tranh thượng vị, bằng không chẳng khác nào ném hết mặt mũi Húc Dương...

Từ Phòng Xuyên cắn răng, nhất thời không nghĩ ra giải pháp nào, mắt thấy trên đài đã có động tĩnh, vài môn phái đã rục rịch chọn chỗ ngồi.

Thủy Miểu Nhi ở cạnh hắn, vẻ mặt cũng không thoải mái: "Không hay rồi, những kẻ động thủ đầu tiên đều là môn phái nhỏ, bình thường vẫn luôn nịnh bợ Minh Chủ Phủ... Từ thiếu hiệp, bọn họ chỉ là chim mồi thôi."

Từ Phòng Xuyên nhíu mày, thầm mắng Tề Thiên vậy mà còn chuẩn bị sẵn chiêu này...

Tình huống hiện tại, nếu không ai thèm để ý đến đề nghị của Tề Thiên thì còn ổn, nhưng chỉ cần có một người động thủ, khó tránh khỏi đại chiến một hồi!

Nếu bon họ đánh nhau to, hậu quả là gì?

Nắm tay Từ Phòng Xuyên siết chặt, hậu quả hẳn là... các thế lực trên giang hồ tự tiêu hao lẫn nhau, còn một mình Minh Chủ Phủ ngư ông đắc lợi.

Không chỉ tiêu hao lực lượng, mà giai đoạn "đàm phán" kế tiếp cũng chỉ có thể nhìn Minh Chủ Phủ tùy ý sắp đặt, Tề Thiên ngồi mát ăn bát vàng... Đúng là một kế hoạch xảo trá!

Binh khí chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng, Từ Phòng Xuyên ngẩng lên nhìn, thấy bắt đầu có nhiều người tham chiến.

"Đại sư huynh, làm sao bây giờ?" Một đệ tử Húc Dương sốt ruột nói, "Đã có người tranh giành thượng vị, chúng ta có đánh hay không?"

Từ Phòng Xuyên lắc đầu: "Không được động thủ. Các ngươi tạm thời đừng nóng nảy, để ta suy nghĩ một chút... Hửm?"

Từ Phòng Xuyên đang trong thế tiến thoát lưỡng nan, đột nhiên thấy được ánh sáng cuối đường hầm. Mắt hắn sáng lên, ném đám sư đệ lại phía sau, đến đón người vừa bước đến, ôm quyền làm lễ: "Sở Điện chủ, ngài đến muộn."

"Cô đến muộn." Theo sau Sở Ngôn chỉ có Mặc Nhận và Thu Cẩn. Hắn không mang theo Bạch Hoa, cũng không mang hộ pháp, khỏi bàn đến nhóm ám vệ Cửu Trọng Điện. Hắn nhíu mày nhìn mọi người giao chiến trên đài cao, khó hiểu hỏi Từ Phòng Xuyên: "... Cô bỏ lỡ trò gì à?"

Từ Phòng Xuyên cười khổ, trình bày ngắn gọn một lượt, trong lòng thầm nghĩ nếu Sở Ngôn tâm cao khí ngạo muốn giành vị trí cao nhất, vậy mình nên đánh hay không đánh? Nhưng hắn không muốn đánh nhau với cái tên này...

"Tề Thiên này... cũng lắm trò thật." Sở Ngôn trầm ngâm một lát, nói với Từ Phòng Xuyên, "Đừng vội, cô đi xử lý hắn."