Yêu là tương tư, là đau đớn. Yêu, là ngọt ngào, là hạnh phúc. Yêu, là cả thế giới có xoay chuyển ra sao, vẫn cứ một mực yêu. Đời người chỉ có thể sống được một lần, nhưng lại phải nhẫn nhục trải qua muôn vàn đắng cay. Hỉ, nộ, ái, ố, có ai mà không phải trải qua? Có vui, rồi cũng sẽ có buồn! Có hợp lại, một ngày nào đó cũng phải chấp nhận sự chia ly.
Vẫn biết yêu là đau đớn, nhưng tuyệt nhiên lại không có ai có thể thoát ra khỏi tình yêu đích thực. Cho dù có là hèn mọn bao nhiêu, dơ bẩn bao nhiêu, họ cũng luôn mong chờ một tình yêu chân thành sẽ thật sự tồn tại. Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Hoa cho dù có tươi đẹp đến mấy rồi cũng sẽ có lúc tàn phai, nhưng vẫn sẽ mãi để lại trong lòng người sự cảm khái vô hạn. Giống như đời người, sống chết là có số, nhưng khi đã thật sự lìa khỏi nhân thế, phía sau kia đã có biết bao tiếng khóc thân thương.
Nếu chờ đợi một người là đau, vậy có nên đợi hay không? Nếu là thật sự yêu nhau, vậy hãy trân trọng nó bằng tất cả những gì có thể. Đã yêu, yêu hết mình. Cho dù có bước qua ranh giới của thiên trường địa cửu, vẫn một lòng thủy chung, mãi mãi không tách rời...