Mặc Huyên

Chương 43: Bộc bạch (1).




Trịnh Tử Mặc dẫn theo Giang Cẩn Huyên bước vào trong trụ sở. Giang Cẩn Huyên từ nhỏ đã có cơ hội tới những nơi như thế này, nên cô cũng quen với không khí nghiêm túc như quân đội thế này. Tử Mặc vẫn nắm chặt tay cô, như thể sợ cô lạc mất, khiến cô cứ nhịn cười từ nãy tới giờ.

Họ xuống tầng hầm, nơi đó có chứa một cánh cửa dẫn tới phòng huấn luyện bí mật. Giang Cẩn Huyên từ trước đến nay vẫn không nghĩ rằng có một ngày, cô lại được dẫn tới một nơi bí mật như thế này.

Claire đang quấn vải ở tay để tập luyện, trông thấy anh và Cẩn Huyên, thì thắc mắc : “Ryder, sao cô ấy lại...”

Brad đứng gần đó, liền đáp : “Tôi gọi đấy”.

Claire nhìn sang ông, rồi nói : “Vâng, sếp”.

Brad Smith nhìn Giang Cẩn Huyên chằm chằm. Ông ngày trước, cũng đã nghe một chút về gia đình của cô, nhất là người bố làm trong CIA của cô – Giang Cẩn Minh.

“Cô là bác sĩ Giang sao ?”

“Hả...À vâng” – Giang Cẩn Huyên ngập ngừng đáp. Cô không biết mình nên mở lời ra sao. Brad quay sang nhìn Tử Mặc :

“Ryder, 5 phút nữa Aaron sẽ về, chuẩn bị đi”.

Tử Mặc gật đầu : “Vâng” rồi quay sang cô : “Chờ anh”. Giang Cẩn Huyên gật đầu, rồi nói anh cẩn thận. Brad chỉ vào hàng ghế Claire đang ngồi : “Mời cô”.

Giang Cẩn Huyên nhìn theo hướng của Tử Mặc. Trông thấy ánh mắt lo lắng của cô, Brad vội nói : “Cậu ta sẽ không sao đâu”.

....



Giang Cẩn Huyên ngồi cạnh Claire, cả hai đều lịch sự gật đầu chào. Claire liếc nhìn cô, đúng là khí chất của phụ nữ phương đông, trông rất hút mắt.

“Cô đang hẹn hò với anh ấy à ?”

Giang Cẩn Huyên khựng lại. “Này này, câu hỏi này cũng thẳng quá rồi đấy” – Cẩn Huyên thầm trong bụng. Cô quay sang, đáp :

“Ừ, mới gần đây”.

Claire dù đã biết trước câu trả lời, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất đau...Mọi suy nghĩ hỗn độn đó đều bị cắt bởi giọng của Trịnh Tử Mặc :

“Claire, cô có muốn kiểm tra thử không ?”

Claire thất thần nhìn ra sân tập, Tử Mặc đã thay chiếc áo ba lỗ màu đen, tay quấn băng tập luyện, đứng giữa sân gọi cô. Hôm nay là cuối tháng, họ đang chuẩn bị làm một bài kiểm tra khả năng thực hành của mình. Dù cho là đặc vụ giỏi tới cỡ nào, thì tuyệt đối cũng không được xem thường những bài kiểm tra như vậy.

Claire bình tâm lại, rồi đứng dậy : “Được rồi”.

Brad đưa cho cô một con dao đặc công : “Làm được chứ ?”

“Sếp, tôi sẽ cố gắng” – Cô mỉm cười nhìn Brad. Ông gật gù, rồi lại chỗ của Cẩn Huyên ngồi cùng.

Giang Cẩn Huyên vẫn đang rất bồn chồn. Họ sẽ kiểm tra khả năng sử dụng dao ư ? Ngộ nhỡ Tử Mặc bị thương...



“Thằng nhóc ấy sẽ không sao”.

Cô giật mình, quay sang nhìn Brad. Đó là một người đàn ông lịch lãm, khắp người ông ấy toát ra khí chất mạnh mẽ của một nhà lãnh đạo. Trong phút chốc, cô nghĩ đến chú Mark, William, những người đã chăm sóc cô suốt thời niên thiếu, còn cả bố của cô nữa...

Claire xông vào tấn công Tử Mặc. Từng động tác của cô rất nhanh, rất dứt khoát. Tử Mặc cũng không vừa, anh khống chế hết những đường dao của cô, động tác cũng thoăn thoắt không kém.

Brad nhìn sang Giang Cẩn Huyên. Tay của cô run rẩy, nắm chặt lấy gấu quần. Trên gương mặt của cô hiện lên rất nhiều sự lo lắng. Dù biết chỉ là tập luyện, nhưng cô rất sợ anh sẽ bị thương, vì dường như Claire không có ý định chỉ xem đây là buổi tập đơn giản.

Cả hai chặn đường dao của nhau. Claire nhìn thẳng vào mắt anh, rồi nói : “Cố gắng đừng để tôi đâm trúng, nếu không cô bác sĩ kia sẽ đau lòng đấy”.

Tử Mặc nhếch mép : “Tự tin là sẽ đâm được tôi ?”

....

“Cô là con gái của Joshep, đơn vị CIA đúng không ?”

Nghe câu hỏi này của Brad, Cẩn Huyên cũng không bất ngờ mấy. Cô gật đầu : “Vâng”.

“Tôi biết chuyện của gia đình cô và Ryder. Xem ra cũng không đơn giản nhỉ”.

Giang Cẩn Huyên nghe tới đây, thì nước mắt lăn dài. Cô bình tĩnh đáp : “Anh ấy...bị thương rất nhiều...vì tôi. Lúc nào cũng vậy, đến mức bản thân tôi...cũng không đủ dũng cảm để đếm xem chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi nữa”.

Đúng vậy...Bây giờ cô chỉ muốn tất cả điều này kết thúc thật nhanh, để họ có thể sống cuộc sống yên ổn thôi...