Giang Cẩn Huyên đỏ mặt, cô khẽ đẩy anh ra : “Đừng chọc em”.
Tử Mặc nhéo má cô : “Làm em sợ rồi nhỉ ?”
Cô bĩu môi : “Ừ, anh còn chẳng nói gì với em trước”.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không khi ngượng ngùng của hai người. Tử Mặc tặc lưỡi : “Lại đến nữa rồi”.
“Tôi nghe đây” – Anh hạ thấp giọng. Đầu dây bên kia là Brad :
“Ryder, tôi cần cậu tập trung ở văn phòng. 5 phút nữa”.
Anh liếc nhìn Cẩn Huyên, rồi nói : “Rõ”.
Cô nghe vậy thì đứng dậy : “Anh phải đi rồi sao ?”.
Tử Mặc mỉm cười, rồi mặc áo khoác vào : “Ừ, để anh đưa em về”.
“Không cần đâu. Anh mau đi đi, em sẽ tự đón taxi về”- Giang Cẩn Huyên đưa cho anh chiếc mũ lưỡi trai đen. Cô không muốn mình bị phụ thuộc quá nhiều vào người đàn ông này. Cô cũng phải độc lập, phải tự lo được cho bản thân. Vì cô ý thức được rằng, anh và cô đang đứng trước vô vàn thử thách, nếu trở thành gánh nặng cho nhau, thì chắc chắn kết cục sẽ rất đau khổ.
Phía đầu dây bên kia, Brad lên tiếng : “Dẫn theo bác sĩ Giang tới đi. Cô ấy đang ở cùng cậu, phải không ?”
Tử Mặc nghe vậy thì bất ngờ : “Sếp nói sao ?”
“Ryder, mục đích tôi gọi cậu, cậu chắc chắn cũng biết, nhỉ ? Buổi kiểm tra hằng tháng”.
“À, tôi xin lỗi vì sự sơ xuất này. Nhưng, sếp nói là muốn tôi dẫn cô ấy...”
“Ừ, dẫn tới đi”.
Tử Mặc cúp máy, rồi quay sang cô : “Em có rảnh không ?”
“Sao ?”
“Tới trụ sở với anh. Sếp của anh đưa ra chỉ thị như vậy”.
Giang Cẩn Huyên nghe xong thì bất ngờ, nhưng cô biết chắc chắn phải có chuyện gì thì ông ấy mới gọi cả cô, nên cô gật đầu :
“Ừm, em đi với anh”.
Công ty của Kiều Nhan Ngọc....
“Anh tới như thế này, ngộ nhỡ có ai theo dõi thì sao ?”
Aaron tháo khẩu trang ra : “Người của tôi ở xung quanh, cô không cần lo”.
Aaron đã lái xe tới tận công ty của Kiều Nhan Ngọc để tìm cô. Sau khi hay tin sự cố sau ngày hôm ấy, trong lòng anh cảm thấy mọi thứ diễn ra thật lố bịch.
“Anh tới vì điều gì ?”
“Sự cố này, tôi không nghĩ nó lại xảy ra”.
Nghĩ tới nguồn cơn của sự việc, Kiều Nhan Ngọc lại cảm thấy rất bức bối. Nhưng cô cũng bình tâm lại, vì nếu Aaron không dùng cách này để cứu cô, thì cô chắc chắn đã phải chết trong tủi nhục. Nhưng giờ thì sao, mang thai với một người đàn ông mà cô gặp chưa tới 5 lần, điều này kích động tới cô như thế nào đây ?
Aaron khoanh tay : “Cô thì sao ? Cô định làm gì với đứa trẻ ?”
Kiều Nhan Ngọc lạnh lùng nhìn anh. Cô quả thật đang rất bế tắc. Bố cô rất quan trọng tới việc môn đăng hộ đối cho cô, nếu hay tin cô có thai, ông ấy sẽ chịu đả kích rất lớn.
“Tôi không biết. Những kẻ hại tôi, nếu biết được sự tồn tại của đứa bé, chắc chắn sẽ không để tôi yên” – Nhan Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ. Aaron đăm chiêu nhìn cô. Phụ nữ phương đông luôn toát ra dáng vẻ rất khó hiểu. Anh luôn cho rằng phụ nữ sẽ luôn phiền phức, chỉ biết làm nũng, khóc lóc khi khó khăn xảy đến. Nhưng cô gái này lại bình thản đến lạ.
Kiều Nhan Ngọc khoanh tay : “Khả năng nhìn người của tôi rất được. Tôi đoán chút nhé, anh không phải là kiểu người đàn ông châu Âu phóng khoáng, hào sảng với phụ nữ nhỉ ?”
Anh đáp : “Phụ nữ chỉ là những người yếu đuối, cô không thấy vậy sao ?”
“Ha, vậy chắc tôi và Tiểu Huyên là đàn ông rồi” – Kiều Nhan Ngọc nhếch mép. Người thông minh như Aaron cũng biết rằng, người phụ nữ trước mặt và Giang Cẩn Huyên, là những người phụ nữ rất kiên định và mạnh mẽ, nó cũng là một phần xóa đi những định kiến trước đây của anh.
“Thế này đi. Tôi sẽ tự nuôi đứa trẻ này, một mình”.
Aaron nghe vậy thì hoài nghi : “Một mình, cô sao ?”
“Phải. Tiền tôi không thiếu, tôi chỉ cần thời gian để bố tôi chấp nhận thôi. Anh biết đấy, tôi không phải kiểu phụ nữ phụ thuộc, càng không phải là loại người hơi tí là khóc lóc”.
Aaron ngẩn người. Bỗng một câu nói xẹt qua đầu anh :
“Em không phải đứa trẻ hay khóc ? Tại sao phải sợ anh chứ ?”
Anh lập tức đứng lên : “Lại nữa rồi”.
Kiều Nhan Ngọc nhìn anh khó hiểu. Cô cũng đứng dậy : “Đấy là quan điểm của tôi. Anh cũng là một nhân viên FBI, kẻ thù cũng nhiều không kém gì tôi. Yên tâm đi, anh đừng bận tâm về tôi và đứa trẻ, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được. Tôi sẽ không tố cáo anh đâu”.
Aaron đang định nói gì đó, thì nhận được điện thoại của Brad : “Sếp ?”
Nói chuyện một hồi, anh liền cúp máy : “Tôi hi vọng cô sẽ không hối hận với lựa chọn của mình”.