Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 578: 578: Chương 594




Cùng thời điểm này!

Sau khi Lâm Thiệu Huy vào trong sân vận động thì anh tìm một vị trí yên tĩnh rồi ngồi xuống.



Còn về trò cười ở bên ngoài sân vận động, anh không có xen vào, và cũng lười chú ý đến.



Trong mắt anh.



Nhà họ Bạch chỉ là một bầy dế kiến, chỉ vậy thôi, thậm chí họ còn khiến anh không có hứng thú nhìn một cái nữa.



“Là Huyết Bộc sao?”

Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào bục trên cao trong sân vận động, trong ánh mắt hiện lên sự kích động và phấn khích vô cùng.



Huyết Bộc chưa từng nhìn bộ mặt thật của anh, đặc biệt bây giờ cho dù là giọng nói của Lâm Thiệu Huy thì cũng khác nhau một trời một vực với khi ở trong Huyết Ngục năm đó.



Là một đại ca trong Huyết Ngục, giọng nói của anh lộ ra sự lạnh lùng và uy nghiêm đáng sợ, giống như ma quỷ dưới địa ngục.





Thế nhưng bây giờ!

Với ba năm sống trong nhà họ Bạch, giọng nói của anh dửng dưng mà lại điềm đạm.



Đừng nói là Huyết Bộc, cho dù là bất cứ một kẻ mạnh trong Huyết Ngục cũng không có cách nào phân biệt ra được.



“Hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên ông nhìn thấy bộ mặt vốn có của tôi nhỉ?”

Lâm Thiệu Huy cười, sau đó bắt đầu nhắm mắt thư giãn.



Và cùng lúc này.



Các nhân vật lớn ngồi ở phía trước, ai nấy cũng thì thầm với nhau, bàn tán xôn xao.




“Này, bây giờ đại tông sư Lãnh với đại tông sư Hạ đã đến cả rồi! Tại sao vẫn chưa nhìn thấy đại tông sư Lâm thần bí đó vậy?”

“Xì! Theo tôi thấy, cái người họ Lâm đó có thể sẽ không đến! Nếu không thì tại sao Huyết Tổ khiêu khích hai lần ở trên truyền hình nhưng cái người họ Lâm đó không đáp lại lấy một lần chứ.”

“Đúng thế, dẫu sao thì Huyết Tổ nổi tiếng là Ác Ma cao siêu đã lâu! Tên đại tông sư Lâm kia có thể chỉ là một người mới mà thôi, không dám đến cũng bình thường!”

“…”

Xung quanh gần như toàn là các nhân vật lớn của mười ba thành phố ở Nam Lộc.



Và lúc này chủ đề bàn tán của họ gần như đều liên quan đến đại tông sư Lâm.



Đặc biệt, kết luận của họ cũng vô cùng thống nhất.



Đó chính là đại tông sư Lâm hoàn toàn không dám đến, càng không dám đấu với Huyết Tổ.



Cạch!

Và trong lúc mọi người đang ồn ào.




Một tiếng bước chân nặng nề phát ra từ trên bục cao ở trung tâm của sân vận động.





Mọi người nhìn thấy hai bóng hình từ từ sải bước trên sân khấu, người bên trái người bên phải.



Hai người đó chính là Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn.



“Mau nhìn kìa, hai vị đại tông sư lên sân khấu rồi! Sắp đến thời gian mà Huyết Tổ nói rồi!”

“Thật là mong chờ nha! Không biết hai vị đại tông sư có thể chém giết Ác Ma Huyết Tổ kia ngay tại chỗ không!”

“…”

Gương mặt của các nhân vật lớn tràn đầy kích động.




Chém giết?

Không sai!

Ở An Nam, có một quy tắc không được viết ra.



Hễ là người trong võ thuật, người trả thù hoặc là người thách đấu, chỉ cần hai bên không có thỏa thuận “đến điểm dừng”, thế thì cho dù có xảy ra án mạng thì phía chính phủ cũng sẽ không truy cứu.



Cũng chính là nói.



Hôm nay bất luận là Huyết Tổ giết Lãnh Ngạo Thiên với Hạ Lan Sơn, hay là hai người chém giết Huyết Tổ thì đều sẽ không bị bắt.





Đây là ân oán cá nhân của người trong võ thuật, chỉ có như vậy.



Lúc này!

Dưới ánh mắt tôn kính của mọi người, hai vị đại tông sư đã bước lên võ đài.



“Mọi người!”

Trong giọng nói của Lãnh Ngạo Thiên chứa đựng năng lượng thực sự, như một làn sóng cuồn cuộn, lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong sân vận động.



Ánh mắt sắc bén của ông ta quét qua từng hình bóng đang nhìn trên khán đài.



Và theo ánh mắt ông ta lướt qua, các nhân vật lớn đang nhìn trên khán đài phút chốc trở nên yên tĩnh.



Mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt của Lãnh Ngạo Thiên giống như một con dao lạnh lẽo cứa qua trên người bọn họ, khiến họ chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.



“Đây… Đây là ánh mắt của đại tông sư sao? Trời đất, chỉ có một ánh mắt thôi mà tôi cũng có cảm giác rùng mình?”.