Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 577: 577: Chương 593




Sau khi Lâm Thiệu Huy đi vào thì bọn họ lại nhìn thấy từng bảo vệ áo đen tháo vát ấy, lại chỉnh tề đứng ngay thẳng lại, sau đó tất cả đều cúi người chào Lâm Thiệu Huy.



Hơn mười nhân viên bảo vệ cùng nhau cúi chào, cảnh tượng này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.



Cảnh tượng này đập vào tầm mắt của hai ba con Bạch Tuấn Sơn, khiến cho điệu cười châm biếm trên mặt họ chốc lát đông cứng lại, con ngươi của hai người suýt nữa rơi ra rồi.



“Ba! Mẹ… Mẹ nó, con nhìn nhầm rồi sao? Hình như Lâm Thiệu Huy… đã đi vào trong rồi?”

Bạch Chí Phàm nuốt ực một miếng nước bọt, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.



Không chỉ có anh ta.



Bạch Tuấn Sơn ở bên cạnh cũng kinh ngạc há hốc mồm.



“Không… Không thể nào! Mọi khán giả được mời chỉ có thể dựa vào thiệp mời mới có thể vào! Tên nhóc này rõ ràng không có lấy thiệp mời ra, những tên nhân bảo vệ đó đần độn sao? Sao có thể cho cậu ta vào được?”



Nói rồi, Bạch Tuấn Sơn ra sức xoa xoa đôi mắt của mình.



Sau khi ông ta xác nhận Lâm Thiệu Huy thật sự không có một tấm thiệp mời mà vào được sân vận động, rồi biến mất trong dòng người, thì Bạch Tuấn Sơn hoàn toàn bùng nổ rồi.



“Không được! Ba phải đi hỏi bọn họ thử!”



Nói xong.



Bạch Tuấn Sơn liền dẫn Bạch Chí Phàm đi về phía cửa vào.



Hai cha con Bạch Tuấn Sơn vừa mới lại gần cửa.



Thì thấy hơn mười nhân viên bảo vệ áo đen, lập tức chặn trước mặt bọn họ, mặt mày ai nấy cũng hung ác dữ tợn, như đang bày thế trận chờ quân địch.



“Thưa ông, mời ông đưa thiệp mời ra!”

Bảo vệ áo đen đứng đầu nói với vẻ mặt đầy nghiêm nghị.



Và khi nghe thấy lời này.



Bạch Tuấn Sơn liền nổi nóng quát lên:

“Thiệp mời cái gì! Không lẽ mắt các người mù rồi sao? Không nhìn thấy tên nhóc lúc nãy không hề có thiệp mời, sao mấy người có thể cho cậu ta vào?”

“Còn nữa, các người đần độn sao? Tại sao phải cúi người chào cậu ta? Cậu ta là cái thá gì chứ?”

Trong lòng Bạch Tuấn Sơn vô cùng tức giận, dẫu sao cảnh tượng lúc nãy quả thực đã vả vào mặt ông ta, ông ta làm sao có thể chấp nhận được.



Và Bạch Chí Phàm ở bên cạnh cũng kêu gào lên.




“Không lẽ mấy người không nhìn thấy sao? Cái thằng đó lái xe đạp điện đến đó? Còn to gan, đậu xe đạp điện của mình ở chỗ đậu xe VIP!”



“Đó là chỗ đậu xe của đại tông sư, cậu ta là đồ rác rưởi, dựa vào đâu chứ?”

Hai cha con lúc này tức giận, trách mắng liên tục, không có chút khách sáo nào cả.



Khi nghe thấy những lời nói này, ánh mắt của những bảo vệ áo đen đó càng ngày trở nên lạnh lẽo.



“Có liên quan gì đến hai người?”

Cái gì!

Khi nghe thấy lời nói của bảo vệ áo đen đứng đầu, hai cha con Bạch Tuấn Sơn đều ngây người.



“Cậu… Lúc nãy cậu mới nói cái gì?” Bạch Tuấn Sơn gần như không dám tin vào tai mình.



Chỉ là cảnh tượng tiếp theo càng khiến cho họ kinh ngạc há hốc mồm.



Ánh mắt của người bảo vệ áo đen đứng đầu nhìn hai cha con Bạch Tuấn Sơn giống như đang nhìn một cặp đần độn vậy, anh ta cười giễu nói:

“Tôi nói, xe của anh lúc nãy, muốn đậu ở đâu thì đậu ở đấy!”

“Anh ấy muốn vào sân vận động thì vào sân vận động!”


“Liên quan đéo gì đến hai người?”

Mẹ… Mẹ kiếp!

Sau khi nghe thấy lời nói của người bảo vệ áo đen đứng đầu, hàng ngàn câu chửi thề chạy qua trong đầu của hai cha con Bạch Tuấn Sơn.





Mẹ nó sao thế này?

Thế giới này điên rồi sao?

Một đứa con ở rể rác rưởi tầm thường mà lại khiến cho những bảo vệ này bảo vệ như vậy?

Không chỉ có như vậy.



Người bảo vệ áo đen đứng đầu, ánh mắt lạnh băng, vung tay lên:

“Người đâu! Hai tên này lại dám sỉ nhục anh Thiệu Huy, ném bọn họ ra ngoài!”

“Rõ!”

Theo sau đó là một hồi đáp dữ dội.



Vù vù!

Một đám bảo vệ áo đen vây quanh lại, bảy tay tám chân bắt lấy hai cha con Bạch Tuấn Sơn, hung hăng ném bọn họ ra ngoài như ném chó chết vậy..