« Bạch... Bạch Tứ? »
Tôi lên tiếng thăm dò.
Hắn không phản ứng nằm bên cạnh cửa lồng giam, chùm chìa khóa nằm trong túi quần lộ ra một góc.
Tôi đắn đo một lúc, liên tục xác nhận hắn đã ngủ, lặng lẽ vươn tay, cẩn thận cầm lấy chìa khóa.
Cả quá trình tim tôi đập thình thịch, tôi nhanh chóng mở khóa vòng chân, trên trán toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Tiếng khóa sắt va chạm tại không gian yên tĩnh này vang lên đột ngột lạ thường.
Két một tiếng, cửa lồng giam được mở ra.
Kẹt kẹt--------------
Tôi nhẹ nhàng bước chân ra, cúi đầu nhìn hắn một cái.
Dưới mái tóc bạc trắng, lông mày hắn hơi nhăn lại, đôi môi căng mọng hồng hào.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, sắc mặt hắn rất yếu ớt, còn uống một viên thuốc an thần.
Nhưng từ sau lần đó, hắn chưa từng uống trước mặt tôi nữa.
Thôi, không nghĩ nữa, chạy trước mới quan trọng.
Nghĩ thế tôi quay người muốn chạy đi, cánh tay bị mạnh mẽ kéo lại, tôi hét một tiếng, cơ thể mất trọng tâm bị hắn kéo vào trong lồng ngực.
Hắn ôm chặt tôi từ phía sau, hơi thở cực nóng phả vào cổ tôi, mang theo men say nói:
« Cô muốn đi đâu, hả?... »
« Tôi...tôi... » Tôi run rẩy, không nói nên lời.
« Cô nhìn tôi yêu Yêu Yêu đến thắm thiết, tự mình đa tình, có phải cảm thấy rất buồn cười phải không...? Hả? »
Tôi điên cuồng lắc đầu: « Không phải, tôi không nghĩ như thế. »
« Cô có phải cảm thấy tôi rất đáng sợ? »
« Không, tôi không có. »
« Vậy cô vì cái gì cũng muốn trốn. » Hắn đè nén lửa giận.
« Tôi...Anh không biết sao... Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, tôi không phải là Lam Yêu, anh giữ tôi lại làm gì... »
Hắn đột nhiên cắn mạnh vào vai tôi, tôi đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
« Chỉ là không cho cô đi. »
« Anh... Anh hoặc giết tôi, hoặc để cho tôi đi. » Tôi cố nén đau nói.
Không thể tiếp tục như vậy được, không còn nhiều thời gian.
« Tôi không phải đã nói rồi sao? Cô làm Yêu Yêu của tôi biến mất, chết thì quá đơn giản rồi, tôi không muốn cô được như ý, cô nhất định phải giống cô ấy, ở bên cạnh tôi cho đến chết. »
« Nhưng anh cũng... không thích tôi, như vậy có ích gì?... » Tôi cười.
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh, hắn nói: « Tôi vui vẻ được rồi. »
Tôi nghe xong, cảm xúc bị đè nén dưới đáy lòng nổ tung/
Ba!!
Tiếng tát vang dội.
Bạch Tứ lệch mặt sang một bên, mái tóc trắng bạc che khuất một nửa khuôn mặt của hắn, không thấy rõ được vẻ mặt hắn lúc này.
Khóe miệng của hắn cong lên, không thể tin mỉm cười.
"Vậy nên vui vẻ của anh được xây dựng dựa trên nỗi đau của người khác?! Anh làm vậy thì có ích gì? Ngoại trừ đem đến tổn thương cho người khác, thì còn có ích gì? Anh thật sự vui vẻ sao? Đây chính là điều anh muốn?"
Tôi hét lên, đỏ mắt, cảm xúc phẫn nộ trào dâng như một trận hồng thủy.
"Anh có biết không, cho dù anh chết, người không thích anh sẽ mãi mãi không để ý đến anh, những chuyện thâm tình chó liếm này chỉ có mình anh là cảm động thôi, Lam Yêu, sẽ không nhìn anh nhiều thêm chút nào, thậm chí còn thêm chán ghét anh."
Tôi khóc nức nở.
"Anh cảm thấy như vậy đáng giá sao? Lấy danh nghĩa tình yêu đi tổn thương người khác, cuối cùng biến thành tình trạng người người nhà nhà đều muốn đánh, thật sự đáng giá sao!?! Cách yêu cực đoan như thế, sẽ chỉ hủy hoại người khác, hủy hoại bản thân..."
"Anh yêu cô ấy không sai, nhưng nếu hành động của anh khiến cho người khác không thoải mái, chính là anh sai... Hiểu không?... Anh như vậy là không đúng..."
Ánh mắt Bạch Tứ thất thần, sau đó đột ngột đứng lên, giữ chặt tay tôi, giơ lên đỉnh đầu ấn mạnh vào tường.
Sau lưng bị đập mạnh, đau rát vô cùng.
Tôi giãy dụa nhưng không có kết quả, quật cường nhìn hắn.
Bạch Tứ híp mắt, tiến lại gần.
"Cô thì tính là gì? Đến lượt cô dạy tôi nên làm gì sao? »
Tôi không khống chế được tâm trạng, mắt rưng rưng khóc thành tiếng.
Ô........
Vẻ mặt hắn có chút thả lỏng, há miệng không lên tiếng.