Lần nữa mở mắt, là lúc mặt trời lặn.
Tôi mệt mỏi vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng đỏ cam từ giếng trời chiếu xuống.
Cách hôm đó đã qua hai ngày, ngoại trừ đưa cơm, những lúc khác tôi đều không gặp Bạch Tứ.
Có lẽ bởi vì tôi là người của thế giới khác, thời gian ở đây đã có chút lâu, số lần vô cớ hôn mê cũng ngày càng tăng.
Tôi sợ rằng, tôi sẽ biến mất.
Không.
Tôi sợ rằng, nếu tôi biến mất, sẽ không ai có thể cứu Bạch Tứ.
Mờ mịt, hoảng hốt.
Tôi di chuyển cơ thể nặng nề vào toilet, lấy chiếc điện thoạt đã lén lút giấu đi mang ra.
Khởi động máy.
Rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, còn có mấy tin nhắn cảnh cáo.
[ Cậu là ai? Trộm điện thoại của tôi có mục đích gì?! Cậu tốt nhất nên trả lại nguyên vẹn cho tôi càng sớm càng tốt, bên trong cái gì cũng không được nhìn.]
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, ai lại quan tâm đến chuyện của ông chứ.
Có thể do lòng hiếu kỳ thúc đẩy, tôi mở Wechat và album ảnh của hắn ra nhìn một chút.
Chậc, lớn tuổi rồi còn học đòi làm hải vương*, ngay cả thiếu nữ nhỏ tuổi cũng không tha.
Hải vương: bắt cá nhiều tay.
Tôi không thể chịu đựng nổi nội dung của video, nhất thời cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng thoát ra.
Sau đó tôi tìm số điện thoại của Bạch tổng, cầm di động hồi lâu rồi nhanh chóng gửi một tin nhắn.
[Bạch Tứ đang bị tôi khống chế, ông cảm thấy hai năm này bảo bối nhà ông đang du học ở nước ngoài sao?]
Nhắn xong tôi lập tức tắt máy, nhét lại chỗ cũ.
Bên ngoài có chút tiếng động, tôi căng thẳng rửa sơ mặt, đi ra ngoài.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Bạch Tứ đang nằm trên sofa, vẻ mặt không rõ đang lẩm bẩm gì đó.
Mùi rượu tỏa ra.
Tôi hơi lo lắng, lê cái vòng chân nặng trĩu dưới hai chân định đi ra ngoài, nhưng bất đắc dĩ, cửa lồng giam đã bị hắn khóa lại, ra không được.
Tôi chán nản cầm lấy xích sắt, nhìn cổ chân tím đen, rất đáng sợ.
Ba ngày sau của kiếp trước.
Chính là ngày mà Bạch Tứ được đưa tin.
Con trai tổng giám đốc tập đoàn nào đó không có chút nhân tính, bởi vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà giam cầm một cô gái trẻ trong núi suốt hai năm, ác ma giết người, tại hiện trường bắt giữ bị bắn chết.
Vụ án này đã gây ra một làn sóng lớn trong dân chúng, trở thành đề tài trà dư tửu hậu* của mọi người.
Trà dư tửu hậu: chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
« Yêu Yêu?... Yêu Yêu... »
Giọng nói say rượu đột nhiên vang lên.
Tôi lấy lại tinh thần, Bạch Tứ không biết đã đi tới từ lúc nào, ngồi dựa vào bên ngoài lan can sắt, ánh mắt mê ly nhìn tôi.
Tim tôi đau nhói.
Tôi nhắc nhở hắn: « Tôi không phải Lam Yêu. »
Tia nắng hoàng hôn chiếu xuống người hắn, mắt hắn nhắm lại, lông mi dài hơi cong, khuôn mặt say rượu đỏ bừng, đẹp gấp vạn lần.
Tôi nhìn hắn, tim đập nhanh không ngừng.
« Yêu Yêu... Yêu Yêu thật sự đã biến mất... »
« Cô ấy rất hận tôi...Tôi biết chứ... »
« Tôi biết cô ấy không thích tôi... Nhưng tôi chỉ muốn giữ cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi không thể khống chế nổi bản thân, tôi muốn đem cô ấy biến thành của riêng, khóa chặt bên mình... »
« Tôi không thể phân biệt... Đây là yêu... Hay là không cam lòng... Nhưng tôi biết trước đây tôi rất thích Yêu Yêu, rất thích, rất thích... Thế nhưng cô ấy... »
Bạch Tứ dựa vào lan can, hơi ủy khuất mà suy nghĩ linh tinh...
Tôi yên lặng nhìn hắn, nội tâm vô cùng phức tạp.
« Tứ ca...Anh... »
Lời còn chưa nói ra tới, hắn bỗng kéo tôi qua, xuyên qua lan can, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi.
Sau đó hắn mất ý thức, bất tỉnh ở bên ngoài.