Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 72




Sáu giờ sáng, một chiếc ô tô màu đen chạy qua cánh đồng.

Cư dân nơi thị trấn này đã di tản đi nơi khác từ lâu, đất hoang hóa rộng lớn bị bỏ cả một vùng rộng lớn. Trên cánh đồng một vài ngôi nhà gỗ cũ kĩ còn sót lại. Con đường không chỉ hẹp mà còn vô cùng lầy lội do mưa lớn, làm cho xe đi vào cũng không ngừng xóc nảy.

Xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ lợp ngói xanh tường đất, thanh niên đẹp trai mặc áo cổ lọ màu trắng bước xuống xe, trước tiên giơ ô lên nhìn xung quanh rồi đi vòng ra cốp xe hợp lực cùng người trợ lý lấy ra một chiếc xe lăn đang gấp.

Y đặt chiếc xe lăn trên một mặt đất tương đối bằng phẳng, mở nó ra, bước tới cửa xe và bế người đàn ông ngồi ở ghế sau ra ngoài.

Lục Văn liếc nhìn cánh tay mảnh khảnh của chàng trai trẻ từ khóe mắt. Thậm chí xuyên qua chất liệu cũng có thể nhìn thấy những đường gân sắp giãn ra, hắn cau mày nói: "Không phải tôi đã nói những việc này để tiểu Ngũ làm là được rồi sao, thể hiện cái gì?"

Chàng trai cẩn thận bế hắn lên xe lăn, đặt hắn ngồi thẳng, lấy khăn tay lau những giọt mưa trên mặt và tóc người ấy. Rồi mới dùng chăn che chân lại, sau đó ngây thơ nói: “Anh Ngũ còn phải che ô cho anh, vả lại em không thích người khác lại gần anh như vậy."

"..." Lục Văn cười khẩy, "Nói chuyện dễ nghe quá nhỉ, nam chính bộ phim cậu muốn tôi đã đưa cho cậu rồi, vậy còn muốn gì nữa?"

“Đương nhiên là em muốn mọi thứ từ anh,” chàng trai trẻ mỉm cười ngọt ngào không chớp mắt nói, “Nếu em là người anh thương nhất, chắc chắn em sẽ có được nhiều tài nguyên hơn ba nghìn hậu cung của anh, nên đương nhiên là em càng phải làm việc chăm chỉ, càng nỗ lực càng may mắn đúng không ạ?"

"..." Lục Văn thực sự rộng lượng, một lúc sau mới phàn nàn: "Đừng xúc phạm danh ngôn của người khác."

Tiểu Ngũ cầm ô đứng sang một bên, nhìn diễn viên nhỏ tên Lận Thừa Duyệt diễn đến ê cả răng. Để mà nói thì y quả thực là một đóa hoa tuyệt vời để nở trên giường, có thể chơi đủ trò biến thái với ông chủ của mình mà không hề than đau hay cảm thấy nhục nhã. Y vừa mềm mại vừa đáng yêu như một con thỏ nhỏ, cũng là người có thể dỗ dành ông chủ Lục Văn bằng những lời nói ngọt ngào, từ ngày Lục Văn tìm đến y thì chưa thấy xuất hiện thêm người mới nào cả.

Lục Văn được dỗ dành, ánh mắt trở nên sắc bén, nhưng Tiểu Ngũ lại đưa tay còn lại lên môi, ho khan một tiếng: "Lục tiên sinh, chúng ta vào đi."

Lận Thừa Duyệt liếc nhìn anh với một đôi mắt đang cười, nói: "Quả nhiên, anh Ngũ là người đáng tin cậy, em quên mất phải đẩy anh vào rồi. Lát về phải phạt em đấy nhé."

Tiểu Ngũ "..."

Mặc dù Lục Văn là một kẻ biến thái, nhưng đối với Lận Thừa Duyệt chủ động chấp nhận "trừng phạt" như vậy lại sinh ra cảm giác kì lạ, hắn xua tay và nói: "...Mau vào đi."

Trên vùng đất hoang tàn, đổ nát, cây cối um tùm này, ngôi nhà họ bước vào có thể nói là sạch sẽ và ngăn nắp đến lạ thường.

Cỏ dại trước và sau nhà đã được ai đó cắt tỉa, trong thời tiết mùa xuân mưa nhiều như vậy, khi bước vào sân, lại cảm thấy không khí khô ráo và nhiệt độ cũng rất phù hợp. Có thể là do lò sưởi hoặc củi đốt chưa bao giờ dừng lại.

Chủ nhà đang ngồi ở tiền sảnh đón khách, mặc áo khoác màu đen, chống nạng gỗ mun, đeo một cặp kính gọng đồng có đính những mảnh pha lê trên sống mũi. Khuôn mặt ông ta trông giống như một thầy bói mù ăn mặc như vỏ cây thông già.

Và ông ta quả thực là một người mù - làm một người mù ông ta vẫn có thể sống ẩn dật ở ngoại ô một thị trấn nhỏ thoải mái, dễ chịu như vậy, điều đó cho thấy có rất nhiều người đang thầm cung phụng và bảo vệ ông ta, vì sợ rằng ông sẽ bị bị tổn hại dưới bất kỳ hình thức nào.

Lý do được cung phụng, cũng chính là lý do Lục Văn tìm đến đây vào hôm nay.

“Không phải mười năm trước ta đã nói với cậu rằng ta không thể chữa khỏi đôi chân của cậu sao?” Thầy bói mù mò mẫm nhét những mẩu thuốc mỏng vào tẩu. "Khí huyễn hỗn độn ngàn năm đã xâm nhập vào cơ thể cậu từ lâu. Trừ khi trên đời này có người tu luyện trên kim đan kỳ sẵn sàng dành tất cả nỗ lực để giúp cậu, nếu không, thuốc hay châm cứu cũng sẽ không có tác dụng. Nhưng trên đời này làm gì còn tu giả Kim Đan Kỳ nữa, tu vi của lão phu cũng đã sớm bị phế đi cùng những áp chế của trời đất, thực sự không thể giúp được gì cho cậu..."

“Tôi không đến đây để chữa trị đôi chân của mình.” Giọng điệu của Lục Văn mất đi vẻ u ám và chán nản, lần đầu tiên hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mỉm cười nói: "Ngài có còn nhớ, mười năm trước ngài đã đề xuất về "sao băng trận" không?"

Bàn tay của thầy bói mù đột nhiên run rẩy, "sao băng trận", "Đó là thứ có ra mà không có về. Một khi dùng nó để hiến tế, nó có thể giết chết hay giam cầm một tu giả kim đan kỳ, đồng thời phải trả giá. Giá của nó chính là một tu giả kim đan kỳ khác... Hai mươi năm trước, ta mặc dù dùng nó để đối phó tử địch, nhưng lúc đó tu vi và con mắt của ta cũng vậy mà bị phế bỏ"

"Tôi biết." Lục Văn ánh mắt lạnh lùng, mỉm cười gật đầu, "Mười năm trước ngài đã nói với tôi." Hắn giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào không trung hai tiếng, một người đàn ông vạm vỡ mở cửa. Lại một cậu bé gầy gò, run rẩy bị lôi ra khỏi cốp xe rồi họ ném cậu ra giữa sảnh.

Thầy bói mù tuy bị mù nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của cậu bé, ông bất ngờ chống nạng đứng bật dậy.

"Tu giả kim đan cũng không thể vứt bỏ dục vọng trần tục." Lục Văn thở dài và lắc đầu, "Ngài muốn một trận pháp mà ngài không còn sử dụng được nữa, hay một đứa con riêng huyết mạnh tương liên, sinh mệnh tinh khiết đây. Tôi nghĩ đây là câu hỏi dễ để đưa ra lựa chọn, ngài có nghĩ vậy không?"

Khi Lục Văn được Lận Thừa Duyệt đẩy ra khỏi cửa nhà thầy bói mù, hắn nhìn lên bầu trời đầy mây. Những hạt mưa đập vào chiếc ô đen tạo ra tiếng lộp độp rõ ràng.

"Lục tiên sinh," Lận Thừa Duyệt đột nhiên hỏi, "Anh đã đích thân đến đây rồi. Nếu có thể gây ấn tượng với đối phương bằng cách tỏ ra chân thành và hào phóng tặng quà mà, sao còn phải nhốt đứa con riêng của hắn vào cốp xe vậy?"

Lục Văn cầm điếu xì gà trong tay, không hút, chỉ cười nói: "Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé?"

Lận Thừa Duyệt vẻ mặt ôn hòa, ngồi xổm xuống nói: "Được."

“Tôi bị tàn tật từ nhỏ.” Lục Văn tựa hồ đã không còn nhạy cảm với hai chữ này, không chút do dự nói ra: “Nhưng tôi lại có đôi mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy linh hồn. Người nhà tôi luôn tránh mặt tôi như thể tôi là một rắn độc xa lạ, nhốt tôi một mình trên tầng cao nhất của biệt thự, dù sao tôi cũng là người khuyết tật không có quyền phản đối."

“Lúc đó tôi có nuôi một con chó hoang được nhặt về trong ngày mưa.” hắn nói với ánh mắt có chút hoài niệm: “Đó là một chú chó nhỏ ở địa phương, rất thông minh và ngoan ngoãn. Tôi đã coi nó như người bạn duy nhất của tôi."

“Nhưng có lẽ ở bên tôi nó chán quá. Khi nó lớn lên, nó sẽ lẻn ra ngoài chơi bóng, ném đĩa với những đứa trẻ hàng xóm khỏe mạnh, chạy băng băng trên bãi cỏ. Tôi thậm chí còn nghe họ đặt cho nó một cái tên mới. Nó sủa một cách hào hứng và vui vẻ biết bao”.

"Tôi..." Lục Văn dừng một chút, "Tôi đã cảnh cáo nó, người bên ngoài có thể cho nó ăn bả hoặc mang nó đi thịt. Khi nó không nghe, tôi tìm cách khác, tôi thức cả đêm. Giúp các anh chị em làm bài tập để kiếm chút tiền tiêu vặt để mua nguyên liệu. Tôi lăn xe lăn đến trước bếp và nghĩ cách làm món ăn ngon nhất cho chó con. Rồi xe lăn bị lật và tôi ngất đi, trước khi được người khác phát hiện tôi đã nằm đó cả đêm…”

"Nhưng vô dụng thôi." Lục Văn nhếch khóe miệng giễu cợt, "Thời điểm nó lẻn ra ngoài ăn thức ăn cho chó trông thật vui vẻ. Nó cũng hạnh phúc như những đứa trẻ khỏe mạnh khi chơi ném đĩa. Bọn họ hạnh phúc lắm. Tiếng cười xuyên qua các bức tường và cửa sổ. Nó tra tấn màng nhĩ của tôi... Sau này, tôi cuối cùng đã tìm ra giải pháp, hóa ra lại đơn giản và dễ dàng đến thế. Tôi không cần phải mất cả đêm để giúp đỡ mọi người làm bài tập, hay tra cứu công thức và tập đến trước bếp nấu ăn..."

Lận Thừa Duyệt nhìn từ chân lên đến mặt hắn, đôi mắt lấp lánh dưới bầu trời đầy mây "...Chỉ cần bẻ gãy chân chó con, nó sẽ ở bên anh mãi mãi, phải không?"

"Ừ." Lục Văn mỉm cười dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của y, thở dài, "Thỏ con thông minh quá."

"Rắc——"

Lê Kiều nằm trên giường, mắt nhắm lại, lông mày hơi nhíu, xương cốt không ngừng phát ra những âm thanh nhỏ nhưng rất rõ ràng, như đang tách ra và sắp xếp lại.

Hệ thống thì run rẩy trong không gian thần thức của cậu.

Không chỉ tình trạng thể chất của chủ nhân bí ẩn khó đoán, mà còn có Thẩm Phong, người coi những cấm chế và chướng ngại vật mà chủ nhân dựng lên như không có gì, hiện tại đang ngồi ở mép giường nhéo nhéo xoa xoa người chủ nhân.

A, a nè hỗn xược! Chủ nhân là người anh có thể tùy tiện sờ hả? A a a chỗ đó nữa, mỗi lần chủ nhân tắm đều chặn không cho nó nhìn, đến nó còn chưa biết trông cậu ý như thế nào đâu.

Dừng lại, dừng lại, dừng lại, không tưởng tượng nổi dưới vẻ ngoài thanh tâm quả dục cao lãnh chi hoa của anh, lại che giấu bộ mặt thật của tên ác ma tà dăm như thế đó.

Thẩm Phong không nghe được lời trách móc ai oán của hệ thống, anh chỉ nhéo nhéo toàn bộ xương cốt trên người Lê Kiều, càng cau mày hơn.

Anh liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lê Kiều rồi thở dài, đưa tay đỡ Lê Kiều dậy để cậu có thể ngồi tựa vào vai anh, sau đó đưa tay cởi khuy áo ngủ của Lê Kiều.

Hệ thống: !!!

Bộ đồ ngủ bằng vải cotton tinh khiết buông lỏng và trượt xuống, để lộ tấm lưng gầy gầy trắng nõn của chàng trai.

Thẩm Phong duỗi tay ra, ấn ngón tay lên xương bướm của cậu, vừa muốn dùng sức, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhức dữ dội. Lê Kiều đã mở mắt, dùng tay thụi vào ngực Thẩm Phong, xoay người rời khỏi cánh tay đang ôm lấy mình, Thẩm Phong vừa ngả người ra sau, thừa dịp anh đang không để ý cậu liền ngồi lên người anh, hạ khuỷu tay xuống, chặn ngay yết hầu của Thẩm Phong.

“Anh đang làm gì vậy?” Đi được nửa đường, cậu nhớ tới nhặt bộ đồ ngủ gần như sắp trượt xuống thắt lưng, trên mặt không giấu được vẻ xấu hổ. “…Sao anh vào đây được?”

Thẩm Phong chậm rãi chớp mắt hai cái.

"Thì... gõ cửa rồi bước vào."

Lê Kiều "..."

Hắn trong đầu hỏi hệ thống: "Hắn thật sự có gõ cửa sao?"

"Thật sự có gõ cửa..."

"Ồ……"

“…” Hệ thống chợt nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng nhảy lên ôm lấy chân giường: “Chủ nhân, đừng để hắn dắt, có gõ cửa hay không không phải là mấu chốt, mấu chốt là ở chỗ đó. Hắn coi cấm chế cậu đặt ra như không khí mà tự động bước vào, còn ngồi đầu giường nhìn cậu chằm chằm, cởi quần áo rồi khinh bạc đủ kiểu. Tui không nỡ nhìn nữa nên mới liều mua pháp khí để đánh thức cậu..."

Lê Kiều "..."

Sau khi nghe hệ thống nói, cậu bắt đầu cảm thấy tư thế hiện tại có vẻ quá thân mật, đành lùi lại một chút, giơ chân trần lên dẫm lên bụng dưới của Thẩm Phong, chậm rãi buộc lại nút áo ngủ.

"Nói thật đi, tại sao anh lại vào đây?" Lê Kiều lạnh lùng nói: "Đừng ép tôi truy tìm linh hồn anh, đến lúc đó chỉ có nước hồn phi phách tán thôi."

"Em hung dữ phủ đầu làm gì, không phải em có chân ngôn chú sao?" Thẩm Phong cụp mắt nhìn Lê Kiều chân trần giẫm lên bụng dưới của mình. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác bóng chày bằng da màu xanh đen. Chiếc áo phông đen bó sát bên trong, đem đôi chân trần của Lê Kiều trở nên mềm mại và tinh tế đến khó tả trên chất liệu da nhân tạo thô ráp.

"Tôi còn cần anh nhắc?." Lê Kiều cảm giác được ánh mắt rơi vào trên người mình, một loại cảm giác nóng bỏng gần như đông lại. Lỗ tai không khỏi đỏ bừng. Cậu quỳ xuống rồi đứng thẳng lên để với lấy chiếc bút và tệp giấy nhớ ở đầu giường.

Cậu bây giờ đã là một tu giả nguyên anh kỳ, mặc dù cảnh giới của cậu không đủ ổn định, nhưng dùng tay huy động linh khí để dễ dàng sử dụng bút và tờ giấy ghi chú trong tay viết bùa một cách nhanh nhất, "bang" một cái dán vào người Thẩm Phong.

"Sao lại vào đây?"

Thẩm Phong thành thật nói: “Bởi vì tôi cảm thấy em yếu hơn bình thường, cũng không thèm để ý thân thể của mình.”

"...Làm sao anh vào được?"

"Tôi gõ cửa trước, không nghe thấy em trả lời, tôi lo lắng liền đẩy cửa đi vào."

"Tại sao anh có thể phá bỏ cấm chế của tôi? Anh thật sự là Thẩm Phong của thế giới này sao?"

—— Kỳ thật đây chính là điều Lê Kiều nghi ngờ nhất, cậu từ lâu đã hoài nghi rằng trong nguyên tác "công chính Thẩm Phong" đã bị một loại quái vật nào đó thay thế. Chỉ là con quái vật này có hảo cảm với cậu, hơn nữa cậu làm pháo hôi, cùng "nhân vật chính" có quan hệ thù địch, cho nên không cần giúp Thẩm Phong điều tra trả lại trong sạch cho anh.

"...Tôi không muốn trả lời câu hỏi đầu tiên."

Đối phương rõ ràng rất thông thạo các quy tắc của "chân ngôn chú". Ngưỡng cửa của chân ngôn chú hiệu lực khá thấp. Ngay cả Lê Kiều, người mới đến đây không có tu vi, cũng có thể rút được nó bởi vì cậu đã quá quen thuộc với loại bùa này. Những người biết và quen với chân ngôn chú ắt hẳn có thể áp dụng các quy tắc của nó để khéo léo né tránh nhiều câu hỏi mà mình không muốn trả lời, chẳng hạn như nói có chọn lọc, nói một nửa bỏ nửa còn lại, hoặc “Tôi không muốn trả lời” như thế. Thẩm Phong, không phải cũng đúng sao?

Xem ra, Thẩm Phong cho dù không phải yêu quái, nhưng đại khái anh ta cũng là một cường giả, rất tinh thông trong giới tu luyện...

"Câu hỏi thứ hai, đúng vậy."

Lê Kiều kinh ngạc nhướng mày. Thẩm Phong vẫn là Thẩm Phong trong nguyên tác?

“…Vậy tại sao anh lại cởi quần áo rồi còn chạm vào khắp người tôi nữa?”

“Bởi vì tôi thường xuyên nghe thấy xương cốt của em kêu vang, muốn xem xem xương của em có vấn đề gì không. Tôi rất thích em, quan tâm em, cho nên vô thức chạm vào em mấy lần, cởi quần áo vì muốn chạm vào nó rõ ràng hơn chứ không có ý khinh nhờn em. Chỉ cần em không đồng ý, tôi sẽ không bao giờ làm khi chưa được em cho phép." Thẩm Phong thậm chí còn giơ tay phải lên và nói: "Tôi có thể dùng tâm ma mà thề."

"Đủ rồi, câm miệng."

Bên tai Lê Kiều hơi phiến hồng, "Dùng tâm ma thề, anh biết cũng nhiều đấy."

Dùng tâm ma để thề thuộc về những người theo ma đạo giống họ, bởi vì ma đạo tu nhanh nhưng quá trình phi thăng rất gian nan. Vô số kẻ mạnh đã rơi vào tâm ma. Nếu ma tu nói dối khi thực hiện Tâm Ma Thệ, chưa kể đến chuyện không thể thăng cấp sau đó, mà còn có tra tấn cực hình, từ thể xác đến linh hồn rồi cái chết. Đây cũng là lời thề khắc nghiệt và nghiêm túc nhất đối với người tu ma.

Kết quả, Thẩm Phong lại muốn dùng tâm ma mà thề.

"Vậy ngươi là ma tu?" Lê Kiều nhớ tới Thẩm Phong vẫn là thế giới nguyên thủy Thần Phong, sửa miệng "Hay là anh nhặt được một ít bí tịch ma tu, tự mình tu luyện."

Thẩm Phong nhu mì trìu mến nhìn cậu, nhưng miệng lại ngậm chặt như vỏ sò, không nói lời nào.

"...Anh tu thì tu." Lê Kiều thực sự không nỡ làm gì với người đẹp giống hệt sư huynh mình như vậy, cũng không đành lòng đánh người ta đến hồn phi phách tán. Lê Kiều lại quỳ trên giường rồi mới đứng thẳng lên, từ trong túi quần áo treo trên tường lấy ra chiếc vòng cổ do một người hâm mộ tặng.

Ban đầu Lê Kiều nói rằng sẽ không nhận quà ở sân bay, nhưng người hâm mộ này nói nguyên liệu thô là do cô tự tay làm chỉ có giá hơn 10 nhân dân tệ. Lê Kiều không còn cách nào khác là phải nhận và đeo nó vài lần.

Cậu đặt một cấm chế lên viên đá hắc thạch ở giữa chiếc vòng và ném nó vào tay Thẩm Phong “Từ giờ trở đi, anh đeo cái này, tôi sẽ có thể cảm nhận được nếu anh đến gần tôi trong bán kính ba km. Nếu không có sự cho phép của tôi, anh không được phép theo dõi hay ở cạnh tôi biết chưa hả?"

Thẩm Phong bắt lấy sợi dây chuyền hồi lâu, thấp giọng nói: “Được.”

Kể từ khi Thẩm Phong đeo chiếc vòng cổ đó, anh giống như một chiếc đèn phát sáng công suất lớn trong thức hải của Lê Kiều, có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ khi anh rời đi, ngay cả khi anh đang nhắm mắt nằm trên giường.

“Chủ nhân, hắn hình như rất thích cậu…” Hệ thống thận trọng thăm dò suy nghĩ của cậu. 

Lê Kiều ngã trên chiếc gối mềm, hôm qua lúc về cậu quên kéo rèm lại, lúc này, ánh sáng xám xịt từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào mi mắt cậu.

Lê Kiều đưa tay che mắt một lúc rồi mới nói: "Nhiệm vụ của tao là 'đảo ngược nghịch cảnh, để pháo hôi đã bị giẫm đạp cũng có thể ra mắt C vị - điều này tương đương với việc "hạn chót" của tao ở thế giới này chính là đêm thành đoàn."

"Chủ nhân nhất định sẽ quay về được. Dù sao, cậu đồng ý thực hiện nhiệm vụ là để lấy lại sức mạnh trước khi quay về tìm kiếm sư huynh..." Hệ thống ôm chiếc giường nhỏ nhìn quanh ký túc xá, đột nhiên có một cảm giác bất đắc dĩ mạnh mẽ xông đến "Chủ nhân, cậu hẳn là không muốn thu hút hoa đào đến đây đúng không, lúc rời đi quả thực rất phiền."

"Lúc đầu." Giọng nói của Lê Kiều ngày càng trầm xuống. "Tao không muốn khơi ra thứ gọi là nợ đào hoa kia, cũng do thói quen sạch sẽ. Sau đó tao chỉ cảm thấy mình sẽ rời đi. Tại sao tao phải lợi dụng họ làm kẻ thế thân cơ chứ..."

Giọng nói của cậu càng ngày càng nhẹ, sau khi được hệ thống phát hiện, cậu lần nữa chìm vào giấc ngủ.

“Ài, đi ngủ đi ngủ…” Hệ thống chạm vào ma pháp mới toanh được mua từ trung tâm thương mại, phát ra một bài hát ru “May mắn thay, thứ này có thể được dùng lại bao nhiêu lần cũng được…”

Lần này Lê Kiều bị đánh thức bởi loa phát thanh của quản lý ký túc.

“Tất cả các thực tập sinh vui lòng tập trung ở tầng dưới ký túc xá trong vòng mười lăm phút nữa, chuẩn bị cho màn trình diễn phụ cuối cùng trước khi chúng tôi công bố vòng xếp hạng thứ ba.”

Đây là một thứ tốt ngoài mong đợi đối với hầu hết các thực tập sinh, họ đều nghĩ rằng sau khi được phối hợp cùng các huấn luyện viên trên sân khấu, họ sẽ không còn cơ hội biểu diễn nào để thể hiện tài năng của mình nữa. Không ngờ, vào đêm cuối cùng trước khi công bố bảng xếp hạng. Sẽ có một chương trình phụ với sự xuất hiện của tất cả các thành viên.

Mặc dù khó có thể thay đổi kết quả bình chọn nhưng đối với một chương trình nổi tiếng như vậy, mỗi cảnh quay đều là cơ hội thu hút người hâm mộ và cũng là thứ họ phải tranh giành.

Đối với Lê Kiều hiện tại có chút khổ không nói nổi, số phiếu bầu của cậu có vẻ rất ổn định. Không hạng nhất cũng hạng nhì, chả cần phải vất vả mới giành được camera. Ngược lại, sau khi tấn thăng Nguyên Anh, trạng thái của cậu không ổn định, xương cốt run rẩy, từng đợt đau đớn từ trong khớp xương rỉ ra.

Cậu thản nhiên mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, quần vải cotton và vải lanh rồi bước xuống cầu thang vào giây cuối cùng của mười lăm phút.

Hầu hết các thực tập sinh đều đã mặc quần áo đầy đủ và háo hức chờ đợi. Tuy nhiên, họ cũng có chút bối rối không biết có thể đi ghi hình chương trình vào trời mưa tối muộn như này.

"Do thời tiết nên lần này chúng ta sẽ không ra ngoài, vì vậy lần ghi hình này sẽ là cuộc phiêu lưu săn tìm kho báu ở tầng ngầm thứ hai trong chính tòa nhà của khu điện ảnh truyền hình." Nhân viên tuyển chọn đã làm rõ những nghi ngờ của họ trên xe buýt. "Đoạn chương trình đã sắp xếp đặt kho báu ở một địa điểm bí mật. Hai người một nhóm chia ra tìm huy chương, ba nhóm đứng đầu về số lượng huy chương sẽ nhận được quyền lợi phát sóng trực tiếp của buổi công bố xếp hạng ngày mai."

Đây là lần đầu tiên các thực tập sinh biết tin tòa nhà quay phim thực sự có tầng ngầm thứ hai. Tuy nhiên, sự ngạc nhiên trước địa hình mới lạ của họ nhanh chóng bị lu mờ bởi niềm vui nhận được phần thưởng là quyền lợi phát sóng trực tiếp, liệu có phải là vé vớt hay thêm màn ảnh không? Hay là một màn trình diễn tài năng riêng biệt? Các bạn trẻ đều háo hức muốn thử sức.

“Cậu sao vậy?” Thời Thuấn đụng vào vai Lê Kiều, “Trông thiếu ngủ quá, ngủ chưa đủ giấc à.”

Lê Kiều lười biếng dụi dụi mắt, từ mũi nói một tiếng "Ừm".

"Cậu có lệ nó vừa." Thời Thuấn vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng lại quay đầu nhìn Lê Kiều vẻ mặt mệt mỏi, không nhịn được nói: "Lát nữa chúng chung đội đi, tôi đi tìm huân chương cho còn cậu cứ việc ngủ thôi."

Thật đáng tiếc khi điều ước của Thời Thuấn không thành hiện thực, tổ chương trình ngẫu nhiên để họ bốc thăm, Lê Kiều bốc một hồi lại rút được tên Tiều Nam. Anh chỉ có thể nhìn Tiều Nam đỡ lấy Lê Kiều từ từ khuất bóng.

Tầng ngầm thứ hai của tòa nhà quay phim hóa ra là một nhà kho chứa đầy các loại mảnh vụn, trang phục đã qua sử dụng, bàn, ghế bị mất tay chân, hộp các tông rỉ sét và những thanh sắt dài bị gãy. Không rõ mục đích. Ngọn đèn mờ ảo lắc lư hầu như không thể chiếu sáng quá bán kính một hoặc hai mét.

Khi ba mươi lăm học viên tập hợp lại với nhau, họ cảm thấy rất nhiều người trong số đó đã bị bóng đêm nuốt chửng không dấu vết trên sàn nhà trống trải và tối tăm này. Lê Kiều đang buồn ngủ, điều duy nhất cậu có thể thấy rõ là Tiều Nam vẫn đều đều thở nhẹ và lặng lẽ bên cạnh, đỡ lấy và thỉnh thoảng nhắc cậu “cẩn thận” khi cậu chuẩn bị đá vào chướng ngại vật nào đó.

Tiều Nam đã từng cuồng loạn vì Lê Kiều và cũng bị Lê Kiều gậy ông đập lưng ông trừng phạt theo cách riêng của mình. Nói một cách hợp lý, ngay cả khi y không muốn làm hại Lê Kiều, y cũng phải hết sức kháng cự việc mình ở chung với Lê Kiều mới đúng.

Lê Kiều liếc nhìn y rồi nhíu mày, trong đầu nói với hệ thống: "Thì ra công dụng của những lá bùa đó là khống chế, những người có thể biến phàm nhân thành con rối, có tu vi nhất định cũng bị hắn điều khiển."

Hệ thống kinh hãi "Ông chủ tàn tật này thật sự là tên biến thái, cho nên chương trình ngoại truyện này đến gấp gáp như vậy cũng là do hắn ta dở trò quỷ?"

"Đúng vậy." Lê Kiều lại vuốt ve mí mắt, chuẩn bị tinh thần: "Toàn bộ khu điện ảnh và truyền hình là lãnh thổ của hắn. Thay vì gây ra chuyện không hay trong buổi phát sóng trực tiếp ngày mai, tốt hơn hết là dùng lúc này xem hắn tính dở trò gì."

"...Lê Kiều." Tiều Nam thấp giọng gọi cậu, nói: "Nhìn, bên kia hình như có một cái huân chương."

Lê Kiều theo hướng ngón tay của y nhìn sang. Đó là một nhà kho lớn chứa đầy mảnh vụn. Đèn trên trần nhà dường như đã bị vỡ. Cậu chỉ có thể nhìn thấy một lối vào tối tăm từ bên cạnh, như thể đôi mắt của một người nào đó, hay những bóng ma đang trực chờ để ăn một bữa no say.

"...Sao băng trận." Lê Kiều giải phóng thần thức của mình trong giây lát, nở một nụ cười: "Trông có vẻ, tao đột phá rất kịp lúc đấy nhỉ."...