Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 71




Bộ đồ hôm nay mà đội mang lên sân khấu đã được stylist chỉnh sửa lại. Phần thân trên là áo phông trắng phủ áo khoác chống nước màu bạc, quần chuyên dành cho những người đi xe bằng vải Oxford, găng tay màu đen. Vì mưa lớn khiến đầu tóc được tạo kiểu trông có chút trật vật, nhưng khi nhóm này bước ra, họ ngẩng cao đầu ưỡn ngực và đi thật vững vàng, ngược lại vô tình tạo ra cảm giác đẹp trai vô cùng cuốn hút.

Khán giả ồ lên reo hò. Thật tuyệt, chờ đợi không phí công chút nào.

Tổ chương trình tạm thời dựng mái che ở rìa sân khấu, các học viên bước xuống và đứng yên ở đó, còn nhân viên bắt đầu di chuyển đạo cụ lên sân khấu. Vì là chủ đề đua xe với tone màu chủ đạo là đỏ, nên họ bố chí ở đó một đường đua đơn giản và cờ về đích, khán giả ngồi dưới vừa tò mò vừa dõi theo động tác, mà nhóm thực tập sinh đang tập trung trong lều nhanh chóng bị thu hút bởi những tiếng cảm thán của những khán giả khác. Họ dõi theo ánh mắt của nhóm khán giả này. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Trong cảnh hậu trường được chiếu trên màn hình lớn, Lê Kiều gọi Thẩm Phong tới.

Đây là lần đầu tiên Lê Kiều và Thẩm Phong thể hiện sự "quen biết" của mình cho mọi người thấy sau video hậu trường được tung vào mấy hôm trước.

Trước sự chứng kiến ​​của mọi người, Lê Kiều nhờ Thẩm Phong chỉnh lại dây áo bị lỏng, Thẩm Phong thế mà cũng nghe lời đứng dậy, kiên nhẫn buộc lại dây đai sau lưng.

Hai người quay phim đi cùng anh quay chụp rất giỏi, hai ống kính một cao một thấp, quay cận cảnh từ hai góc độ - dây áo cậu hơi lỏng, Thẩm Phong phải tháo hết ra thì mới buộc lại được như ban đầu.

Những ngón tay trắng nõn di chuyển đến đâu, chiếc áo sơ mi đỏ sậm tách ra thành hai cánh hoa mềm mại, xòe ra hai bên, nửa trên vừa vặn miễn cưỡng còn giữ được trên lưng, nửa dưới vải mất đi sự hỗ trợ, buông lỏng lẻo. Vừa vặn đáp vào đầu gối của Thẩm Phong, hóa thân thành một cánh hoa rơi xuống đất.

Thẩm Phong hôm nay mặc một chiếc quần đen bó sát, ngón tay trắng nõn, áo đỏ và quần đen tạo nên một cảm giác tươi mát cùng ham muốn khó tả.

Một nửa tấm lưng trần của Lê Kiều sắp lộ ra, nhưng một ngón tay đột nhiên xuất hiện trước ống kính kéo nó lên trên, cho đến khi khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Thẩm Phong xuất hiện.

“Cứ quay tôi trước đi.” Thẩm Phong khẽ mỉm cười nói: “Những cảnh sau đây không thích hợp với trẻ con.”

Khán giả muốn té xỉu.

Cả hai máy quay đều ngoan ngoãn di chuyển ra xa, dù cách đó không xa nhưng trọng tâm của cảnh quay chủ yếu là khuôn mặt lạnh lùng và tập trung của Thẩm Phong. Chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt và ngón tay của anh thỉnh thoảng vặn dây đeo màu đen qua máy ảnh.

Thực sự... không có bức tranh nào tốt hơn bức tranh được vẽ vào thời điểm này.

Chưa kể khi đầu ngón tay ấn vào sống lưng mịn màng, hình vòng cung lõm do tiếp xúc với kết cấu mềm dẻo tràn đầy màu sắc. Chưa kể khi thắt dây đai, Thẩm Phong kề sát vào người Lê Kiều thì thầm mấy lời gì đó trông thật ái muội. Điều đáng ngạc nhiên nhất trong lúc mơ hồ là khi Phương Trình Băng vừa hoàn tất sân khấu diễn tập, hắn bước xuống trò chuyện cùng Lê Kiều vài câu, ánh mắt của Thẩm Phong đã lướt xuống một chút, thuận thế giúp Lê Kiều chỉnh cao cổ áo.

Anh ấy còn nói với Lê Kiều: "Lần sau đừng mặc cái này nữa."

Lê Kiều hơi nhướng mày nói: "Anh mua cho tôi, không phải muốn xem tôi mặc sao?"

Quần chúng xem phát sóng trực tiếp ăn dưa đến phát nghẹn rồi:

[Khá lắm! Khá lắm con trai của ta!]

[...Quần áo của Lê Kiều là do Thẩm Phong mua. Mối quan hệ của họ là gì thế?]

[Tiếp đi, có gì mà nhà sản xuất quốc dân đáng kính như ta không thể xem hả???]

[Với cái diễn biến như này làm tôi bối rối quá. Mặc dù hai người ở cạnh nhau trông rất tự nhiên, nhưng trước đây mọi chuyện không hề như thế này...]

Mức độ hoạt động của siêu thoại "Trời trong nắng ấm" ngay lập tức tăng lên năm bậc. Tuy nhiên, mọi người trong siêu thoại đều ném ra những dấu chấm hỏi và dấu chấm than. Vừa mất cảnh giác thôi mà bị ụp vào miệng một nồi đường là cảm giác gì?

Trong số những gương mặt ngơ ngác, những người “tỉnh ngộ nhanh” đã sớm nhảy ra và đưa ra chỉ dẫn.

[Không phải quá rõ ràng rồi sao? Chắc chắn là do tổ chương trình thấy nửa sau trương trình không có chủ đề gì quá hot, nên đẩy hai người này ra xào CP, tôi thấy việc Thẩm Phong chọn "Ác ma" là minh chứng rõ ràng nhất rồi.]

[À, thảo nào anh trai nhà tôi lại chọn bài “Cực ác triền miên” mà trước đó mình thà chết cũng không hát. Hóa ra là do tổ chương trình ép buộc anh ấy làm công cụ hình người sao?]

[Số phận của Lê Kiều cũng tương tự. Anh ấy và Thẩm Phong là hai người có thể hỗ trợ lượng truy cập nhiều nhất trong chương trình. Không có gì lạ khi tổ chương trình muốn trói họ lại với nhau để cường điệu hóa.]

[Ôm chị em, tôi nghĩ nó khá hay. Dù sao thì CP ngoài đời thực cuối cùng cũng sẽ bộc lộ cảm xúc thật. CP đem ra diễn thì cũng chỉ nhận được sự tổn thương thôi. Dù sao thì hai người đẹp trai như này chịu đứng chung một khung hình, với tôi cũng là thứ có lợi. Sao hôm nay không vui vẻ uống đồ ngọt, uống rượu, say khướt một trận nhỉ? Tôi lên siêu thoại đây a a a.]



Thấy những người ăn dưa đã bình tĩnh lại, họ bắt đầu nghi ngờ rằng sự tiếp xúc thân mật giữa Lê Kiều và Thẩm Phong là "đường giả". Có người thất vọng bỏ đi, còn có người tiếp tục trò chuyện trong siêu thoại mà không để tâm.

Trong khoảng thời gian ngắn xếp hạng của siêu thoại tăng vọt, bởi vì những người vĩnh viễn không biết sự thật luôn là người đầu tiên nhận được sự kích thích giác quan, cho dù có bao nhiêu mô tả về các sự kiện trong quá khứ hay cho dù có bao nhiêu chi tiết đặc biệt tiêu chuẩn kép. Họ cũng không thể so sánh với tác động lớn bởi những sự kiện gần nhất này.

Đoạn ghi hình màn hình về Thẩm Phong và Lê Kiều có tiêu đề "Tôi thực sự có thể xem video này miễn phí không?" đã được chuyển tiếp hơn 10.000 lần trong một khoảng thời gian rất ngắn. Những người ban đầu không thích video này, vừa xem xong liền đóng lại rồi vào siêu thoại CP, thình thịch thình thịch nhảy hố: Quá ái muội, quá tội lỗi, quá tình sắc. Sao mà làm được hay vậy? Cầu ra nhiều hơn!

—— Và đây chính xác là những gì Lê Kiều nghĩ. Trước đây cậu đã quan sát siêu thoại CP và phát hiện ra rằng "bán CP" về cơ bản vừa yêu vừa ghét "đường công nghiệp hóa học".

Dù tình yêu đích thực khiến lòng người rung động, nhưng có mấy ai đi làm mà lại có cảm giác an toàn đâu.

Trên cơ sở được hầu hết mọi người đồng ý họ là CP kinh doanh, mức độ phổ biến của cặp CP này sẽ được đẩy lên đỉnh điểm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mức độ phổ biến của các CP cũng sẽ dễ dàng được người hâm mộ chấp nhận hơn vì họ là CP kinh doanh nên luôn không cần đến doanh thu.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Bởi vì mưa nên tổ chương trình mưa đã lược bỏ gần như toàn bộ những phần nhảm nhí nên bây giờ mới tầm khoảng chín giờ tối. Vô số bảng hiệu đèn neon của thành phố lập lòe trong mưa và sương mù, những lá cờ ca-rô đen trắng của những chiếc xe đua tung bay trong gió lạnh.

Lê Kiều cử động đốt ngón tay có chút lạnh vì mưa to, cảm thấy có một luồng khí nóng bốc lên từ tận trong lòng mà trước nay chưa từng có——

Thực ra chỉ riêng tình tiết hậu trường thôi thì chưa đủ để leo lên đứng đầu danh sách CP, nhưng với pha hành động thiết kế sân khấu này thì có lẽ là đủ.

Rốt cuộc...

"Tiểu Kiều." Thẩm Phong đứng bên cạnh cậu. Trong số hàng áo đua màu bạc và trắng, anh là người duy nhất mặc bộ đồ màu đen và đỏ.

"...Làm sao?"

“Lát nữa đứng im một chút.” Thẩm Phong quay đầu lại, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Tôi sợ em không vững.”

"Ha" Lê Kiều sắc mặt hơi đông lại nhưng miệng lại rất cứng rắn, "...anh vẫn nên tự lo cho mình đi."

"Bùm——"

Âm thanh trên sân khấu chợt phát ra tiếng động cơ gầm rú khi xe khởi động.

Khán giả còn đang chìm đắm trong sự bàng hoàng của cảnh diễn tập, sau khi nghe thấy tiếng động cơ, một nhóm fan chợt bừng tỉnh. Đây là màn dạo đầu của "Cực ác triền miên", nó sắp bắt đầu rồi.

Sau tiếng gầm của động cơ xe đua là tiếng trống dồn dập đặc trưng và giai điệu guitar điện mạnh mẽ, sôi động.

"Tôi kiêu ngạo mà nói/thứ tôi nhận được là nỗi đau chìm trong sự thiêu đốt

Chẳng ai quan tâm/ cũng không bao giờ dừng lại.”

Khi đèn trên sân khấu bật sáng, Tề Diêu đứng dậy từ đầu đường đua, nhấn tai nghe để hát.

Kỹ năng ca hát của y nhìn chung cũng bình thường, nhưng những phần hát mà y chọn đều không yêu cầu kỹ năng ca hát quá mức vượt trội. Để vượt qua vòng đánh giá, tổ chương trình cũng đã thay đổi lời bài hát rõ ràng và táo bạo ban đầu thành nội dung tinh tế hàm súc hơn.

Tề Diêu bất chấp mưa to gió lớn, vuốt mái tóc ướt đẫm lên, bằng chất giọng trong trẻo không chút sợ hãi, điều này mang lại cho anh một cảm giác “trung nhị*” phù hợp với bầu không khí.

(*Tại Việt Nam, đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".)

“Vô số hình ảnh hiện lên trong tâm trí này/ đôi mắt tôi lóe lên ánh sáng

Rốt cuộc người có hiểu tình cảm tôi dành cho người không?”

Trang Thành dựa vào mui trước của chiếc xe đua màu đỏ, đè tai nghe từ từ quay lại.

Thế mạnh của anh ấy là nhảy. Lần này, anh ấy không còn lựa chọn nào khác nhưng mang theo thói quen chăm chỉ, anh ấy chọn cách luyện giọng không ngừng. Lần này, màn trình diễn trên sân khấu của anh ấy thực sự rất ổn định và rõ ràng, thậm chí có thể nhận ra trong giọng anh có ẩn hiện một chút từ tính.

"Thành phố này được tạo nên từ ảo ảnh giả dối/ ngàn vạn lần không thể chạm tới cảm xúc của người

Trong sự ngụy trang lố bịch này/ Tôi muốn đốt cháy chính ảo mộng của mình.”

Thực tập sinh thứ ba lên tiếng tên là Dịch Luân, y từng được xếp hạng rất tốt vì thành tích trong nhóm với Diệp Du Ca, nhưng thứ hạng của y đã tụt xuống vị trí thứ ba mươi tư nên phải chọn nhóm "Ác ma".

Nhưng kỹ năng ca hát của y ở trong cuộc thi chính là thuộc hạng nhất nhì. Bây giờ, dù trời mưa to nhưng bạn vẫn có thể nghe thấy giọng hát đầy ấm áp và độc đáo của y, dù hơi khó khăn nhưng y đã cố gắng hết sức để hoàn thành bài hát một cách tuyệt vời nhất.

Khán giả nghe xong không khỏi dâng trào cảm xúc, đại khái nghĩ, trong lúc áp lực phiếu bầu còn ở giai đoạn chưa quá lớn. Tại sao họ không bầu cho anh ấy một phiếu nhỉ?

Tất nhiên, việc họ có bỏ phiếu vào thời điểm đó hay không là chuyện của tương lai.

“Những con đường xám xịt/ bị nước mưa nhuỗm đẫm đến mức mơ hồ

Con người thật sự bên trong em/ rực rỡ đến mức không ai có thể tiếp cận."

Một thực tập sinh tên Bộ Diệp Hào quay lại từ lá cờ về đích và nhướng hàng lông mi ướt đẫm, trong con ngươi xám đen với nỗi buồn sâu sắc.

Anh ấy là con lai, khả năng ca hát và nhảy múa kể cả ngoại hình của anh ấy thực sự thuộc top đầu của đội. Tuy nhiên, vì rào cản ngôn ngữ nên người hâm mộ khó có thể phát hiện ra tính cách của người này, vậy nên độ nổi tiếng cũng không hề tăng lên.

Tuy nhiên, vào lúc này, khí chất của con lai lại hòa quyện hoàn hảo với cơn mưa lớn và những con đường xám xịt mờ ảo, nhiều khán giả liều mạng tiến lại gần màn hình để nhìn rõ bảng tên được ghim trên quần áo của anh.

Anh chàng đẹp trai này là cái quái gì vậy? Tại sao trước đây tôi lại không để ý đến???

“Cảm nhận sự thất vọng /Cảm nhận tiếng thét của người

Nếm thử sự run rẩy/ Ngay cả chính bạn cũng đang run rẩy.”

Ngay khi khán giả nhìn thấy cảnh quay rõ ràng về Bộ Diệp Hào, nó đã bị cắt đi không thương tiếc. Họ vừa định hối hận thì cảnh quay đã cắt thẳng vào mặt một người và ngay lập tức tất cả suy nghĩ đó đều bị ném ra khỏi đầu —

Thẩm Phong ngồi trên xe đua, đôi chân dài tựa vào ghế. Anh ngồi ở vị trí cao nhất trên toàn bộ sân khấu, nước mưa chảy dài trên mặt, tạo cho anh cảm giác thờ ơ và lạnh lùng, chính là vẻ đẹp không chút hoen ố bụi trần.

Điều quan trọng nhất là giọng hát của anh ấy, khán giả đã cho rằng giọng hát của nhóm này đều khá hay, nghe rất dễ chịu. Phải đến khi Thẩm Phong cất tiếng, họ mới nhận ra thế nào là áp lực âm thanh, độ cộng hưởng và khả năng thể hiện cảm xúc.

Khả năng của một ca sĩ chuyên nghiệp đã được thể hiện vào lúc này, sự tương phản rõ rệt như treo học sinh tiểu học lên mà đánh. Anh hát rất dễ dàng, thậm chí còn rất có hồn. Nhưng dù các thí sinh có cố gắng đến đâu thì giọng hát của họ cũng bị bóp nghẹt bởi tiếng mưa và tiếng nước chảy, hầu như không có gì được chuyển đến khán giả ở hàng cuối cùng.

Tuy nhiên, Thẩm Phong có thể dễ dàng khiến khán giả ở hàng cuối nghe rõ ràng từng chữ một. Không chỉ vậy, những cảm xúc ẩn chứa trong giọng hát của anh lập tức kéo khán giả vào tình huống của bài hát, họ không khỏi run rẩy giống như “bạn” chính là họ, là nhân vật chính mà mình phải đối mặt trong bài hát.

Tất nhiên, một phần nguyên nhân là do lạnh.

"Nhìn em bước trong mưa giông và ánh trăng/tình yêu tràn ngập tâm trí"

Huấn luyện viên có thể truyền đạt nhiều xúc cảm hơn so với những thực tập sinh bình thường. Đây là phần khó nhất của bài hát, Thẩm Phong như cũ vẫn có thể thực hiện nó một cách dễ dàng. Hạ mi nhìn phía đối diện, phảng phất đó chính là người anh "yêu tràn ngập tâm trí".

"Cốt truyện kịch tính sẽ lại diễn ra/ Em có thấy ảo giác của tôi không..."

Tiếng thở dài chậm rãi kết thúc, người đối diện Thẩm Phong cuối cùng cũng đứng lên.

“Tương lai gắn chặt với hiện tại/ và quá khứ đã bị lãng quên từ lâu

Ở nơi nhịp đập cao trào/ tôi biết mình sẽ tìm thấy nơi mình thuộc về.”

Lê Kiều chậm rãi đứng dậy, vừa ấn tai nghe vừa theo nhịp điệu của bài hát, giọng hát của cậu không thua kém gì Thẩm Phong, trong trẻo, vang xa, nghe rất dễ nghe trong cơn mưa tầm tã này.

Chỉ là không gian trong xe chật chội. Khi Lê Kiều đứng dậy, cậu càng lúc càng tiến lại gần Thẩm Phong, người đang ngồi uể oải với đôi chân dài gác lên.

Lần này sân khấu gần đến mức họ có thể nghe thấy tiếng khán giả reo hò ở cảnh này.

May mắn thay, bốn thực tập sinh còn lại đã đi tới phía trước xe và hát lớn, tạm thời chặn đứng bóng dáng của họ, giọng hát vang vọng và cuồng nhiệt giữa cơn mưa nhịp trống dày đặc.

Khán giả hào hứng giơ cao lightstick và vẫy tay thật mạnh theo nhịp trống.

Lê Kiều nhẹ nhàng cắn má, cổ họng phập phồng lên xuống trong môi trường ồn ào như vậy, cậu lại có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.

Ngày càng nhanh hơn.

Theo vũ đạo, khi các học viên giải tán, cậu và Thẩm Phong phải cùng nhau hát phần cuối của điệp khúc, khi bài hát kết thúc, họ hôn nhau và nâng không khí sân khấu lên cao trào.

Cho nên những thuyết âm mưu "chương trình sợ sân khấu sau này không có chủ đề nên dùng họ để xào CP" thực ra không phải là không có lý đâu =_=.

Lê Kiều nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Phong.

Đôi mắt tưởng chừng không đáy và đen láy, chỉ khi nhìn vào anh, chúng mới thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng trong trẻo, giống như một lưỡi dao lướt nhẹ trong tuyết.

Làm sao có thể giống đến vậy... Trên thế giới này thật sự có người giống nhau đến mức ngay cả đồng tử cũng giống sao?

Nhịp tim của Lê Kiều không thể kiểm soát được, nó gần như muốn bật ra khỏi cổ họng.

Mỗi lần luyện tập trước đây, cứ đến phần này là cậu lại làm cho có lệ rồi bỏ qua, những người khác hiển nhiên không muốn nhìn hai người đàn ông trưởng thành hôn nhau - hay nói cách khác, họ không muốn nhìn Lê Kiều hôn người đàn ông khác. Mà bản thân Thẩm Phong cũng không thúc giục cậu, cho nên Lê Kiều vẫn chưa thực sự “ra tay” với Thẩm Phong.

Cho nên trước khi xuất phát, Thẩm Phong mới trêu chọc cậu, bảo cậu “đứng vững hơn” nếu trời mưa trơn trượt mà cậu không kiềm chế tốt thì rất dễ từ diễn thành thật.

“Em có thể bám chặt vào tôi.” Thẩm Phong tựa hồ nhận ra sự căng thẳng của cậu, thấp giọng nói: “Hoặc là em có thể bám vào cửa xe.”

Bám vào cửa xe...

Lê Kiều suy nghĩ một chút, đột nhiên mặt kiểu =_=, đưa tay giữ cửa xe, nghiêng người về phía trước ngồi xuống, đây không phải là tư thế hôn thích hợp sao?

Lê Kiều không còn nhiều thời gian để giãy giụa, đồng thanh của học viên trước mặt kéo dài không đến ba mươi giây, không kịp nghĩ nữa, cậu vươn tay tóm lấy cổ áo Thẩm Phong, ép anh đến gần mình—

Tư thế này hoàn toàn đủ mạnh mẽ.

Các học viên đứng trước mặt đột nhiên giải tán, Lê Kiều có thể nghe thấy tiếng la hét kinh ngạc của khán giả bên dưới.

Tuy nhiên, niềm kiêu hãnh khi “chiếm được thế mạnh” chỉ là thoáng qua, theo sau là đôi lông mày xinh đẹp của Thẩm Phong, càng ngày càng gần hơn bao giờ hết, Lê Kiều vẫn có thể cảm nhận được hơi thở từ mũi của đối phương. Giờ phút này, cỗ hương khí lành lạnh trên người Thẩm Phong đột nhiên trở nên cực kỳ dày đặc, quấn chặt lấy cậu.

Tim cậu đập thình thịch trong cổ họng, lúc này Lê Kiều có một "ảo giác" rất rõ ràng, nếu cậu không buông ra, Thẩm Phong sẽ thật sự hôn cậu trước ống kính.

Lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi. Cậu đột nhiên thả tay ra khỏi cổ áo của Thẩm Phong và quay mặt đi.

Cậu đưa tay ra đỡ cửa xe và rõ ràng có chút lảo đảo ——

Chỉ cần giả vờ không đứng vững và tránh nụ hôn này.

Thẩm Phong hẳn là không bao giờ có thể tưởng tượng được, anh đùa "nhắc nhở" kỳ thực chính là chỉ cho cậu làm như thế nào để tránh thoát...

Lê Kiều còn chưa kịp thở, lại chợt nhận ra rằng sự loạng choạng của mình đã khiến bản thân rơi vào một không gian càng chật hẹp hơn.

Thẩm Phong áp sát người lại, ép Lê Kiều quay đầu, vừa vặn đem mặt cậu đối diện mình.

Thẩm Phong một tay giữ cửa xe, một tay đỡ gáy cậu.

Cúi người. 

Từ phía sau, Lê Kiều nhìn thấy cận cảnh màn ảnh đặc tả, lông mi cậu giật giật, sau đó lại giơ tay nắm lấy cổ áo vừa bị chính mình làm nhăn lại.

“Ngay cả khi thế giới bị hủy diệt/ Tôi cũng không quan tâm

Quét sạch màn đêm giá lạnh trên đời/Hôn em trong một phần mười giây cuối cùng.”

Toàn trường quay hét chói tai.

[Chết tiệt, chết tiệt, đó là sự thật. Tôi lấy nhân cách của mình ra thề đó là thật!]

[Dây tơ buộc CP, dây tơ buộc CP buôn bán đây. Hai người này chắc chắn đang dùng mối quan hệ này mà lén lút hẹn hò. Tôi nhìn là biết!]

[Loại cảm giác mơ hồ này, loại lôi lôi kéo kéo này, loại muốn nói lại thôi này, phàm là người từng yêu đương đều nhận ra, nhất định là đang bàn về chuyện ấy!!!]

[Mặc dù camera cận cảnh cố tình cho tôi thấy mình đang mượn ghế nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy mượn ghế còn ngọt ngào hơn không mượn ghế. Làm sao tôi có thể phá bỏ được cảm giác bàn tay muốn chạm vào rồi rút lại. Có thể hôn miễn là tiến thêm một bước, nhưng cả hai đều cố gắng hết sức để kiềm chế. Điều đó thực sự khó chịu.]

[Chết tiệt, tại sao tôi lại xem nó vào ban đêm cơ chứ. Thứ này có thân thiện với chó không?]

[Tại sao bài hát này lại ngắn đến vậy, chỉ có ba phút thôi á? Tôi có bị lỡ xe không?]

[Có gì mà hội viên quý giá nhà Đào như tôi không thể xem hả?]

Video trực tiếp vừa ra mắt, tiếng gầm gừ của con sói gần như xuyên thủng đám mây vũ tích trên thành phố. Giờ đây không chỉ có một blogger nào đó chỉnh sửa cắt ghép video lấy nhiệt nữa. Mà là vô số blog video với hàng chục nghìn lượt phát đang tuôn trào như thác.

Đêm khuya có người nhiệt tình biên tập "Tình huống đẩy tới đẩy lui của CP trời trong nắng ấm trên khấu hợp tác, Thẩm Phong ưng thuận, Lê Kiều chủ động trêu chọc, Thẩm Phong bao dung và thậm chí còn chủ động quay lại tấn công." Hiện tại, video đã trở thành chủ đề nóng. Fan CP mới lọt hố than thở: "Có những lúc tôi thức cả đêm chỉ để cắn đường", trong khi phải đối mặt với quầng thâm dưới mắt họ vẫn tiếp tục share bài về Weibo.

Vào lúc năm giờ sáng, khi "Vợ chồng Vượng Tử" và "Sữa bò Vượng Tử" của "Cặp đôi Vượng Tử" đứng đầu danh sách cp đã ngủ say và không thể chiến đấu được nữa, "Trời trong nắng ấm " lặng lẽ leo lên đầu danh sách cp về mặt hoạt động và phản công thành công.

"Chủ nhân, chúc mừng..." Hệ thống lần này tuyên bố một cách khá nhẹ nhàng, một mặt đối diện Lê Kiều mệt mỏi ngủ say, nên không dám lớn tiếng làm phiền. Trái ngược với mong đợi, mặc dù cuối cùng siêu thoại CP cũng đã leo lên dẫn đầu danh sách nhưng mọi người không hề nghĩ rằng họ đang xào CP tăng nhiệt độ, mà thay vào đó họ lại hét lớn cho rằng đó là tình yêu đích thực trăm năm mới có một lần.

"Chúc mừng cậu đã nhận được toàn bộ phần thưởng của nhiệm vụ phụ -" Nếu là bình thường, hệ thống cho dù âm thanh nhỏ, ý thức nhạy bén của Lê Kiều cũng có thể nhanh chóng phát hiện và phản ứng lại. Tuy nhiên, lần này hệ thống nhắc tên Lê Kiều hai lần liên tiếp nhưng cũng không đợi được phản hồi từ cậu.

Hệ thống siết chặt chiếc áo choàng nhỏ, lập tức căng thẳng quét qua cơ thể Lê Kiều, kết quả hiện ra khiến nó không biết nên khóc hay cười.

Tin tốt, có lẽ bởi vì ký chủ đã nhận được một lượng lớn điểm thưởng nên lần này khi tỉnh lại, rất có thể sẽ có thể sẽ bước vào Nguyên Anh kỳ, khả năng chiến đấu càng là vô địch.

Tin xấu là, trong quá trình thăng cấp, Lê Kiều thật sự lại ngủ quên, mất đi nhận thức về thế giới bên ngoài, không thể phản ứng lại...

Hệ thống đang bối rối không biết có nên mua pháp khí đang lưu trữ trong giỏ hàng hay không. Bây giờ màn trình diễn đã kết thúc, nhưng công bố xếp hạng lần ba sẽ được quay vào ngày mai. Nếu mua thì sợ lãng phí. Còn không mua thì không biết khi nào chủ nhân mới thức dậy.

Nó xoa mặt thật mạnh và quyết định đợi cho đến ngày mai nếu chủ nhân không tỉnh trước khi quay xếp hạng, nó sẽ dứt khoát mua món pháp khí kia.

Hệ thống vừa từ rối loạn đi ra, liền nghe thấy ngoài cửa ký túc xá vang lên một tiếng "cốc cốc".

"Lê Kiều" Giọng nói ngọt ngào lạnh lùng của Thẩm Phong từ ngoài cửa truyền vào, "Tỉnh rồi à?"

Thẩm Phong cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, không khỏi thở dài. Nếu Lê Kiều đã đi ngủ, sẽ thấy anh thật phiền, còn chưa ngủ, khẳng định sẽ nghĩ anh thần kinh.

Nhưng anh lo lắng nên phải đến xem.

Nửa đêm đầu, trong tâm trí anh tràn ngập hình ảnh đôi môi hơi run run của Lê Kiều, mưa nhỏ giọt vươn trên tóc cậu, quá trình ánh mắt vùng vẫy chống cự của cậu dần dần tan biến, trở nên mơ hồ như sương mù.

Mãi đến tận đêm khuya, anh mới nhận thấy có điều gì đó đáng lo ngại và kỳ lạ về sự thay đổi này.

Bên ngoài mưa đã nhỏ lại, từng hạt còn đọng bên mái hiên vẫn tí tách rơi. Từ cửa sổ hành lang, một ô cửa sổ nhỏ màu xanh ảm đạm chiếu xuống.

Thẩm Phong đẩy cửa bước vào. Cấm chế mà Lê Kiều đặt ra đối với anh lúc này dường như chẳng là gì cả.

Khi bước vào, anh nghĩ rằng, nhiều lúc trông mình còn giống quái vật hơn cả bản thân Lê Kiều. ...