Lúc này y chợt nhận ra, y chỉ là một đám cỏ dại bên đường đang chứng kiến một cảnh thoát khỏi trần gian. Đúng là y có nhận ra, A Nguyệt không phải người bình thường, đối với y mà nói cô cùng lắm cũng xem như là kì nhân có năng lực mà thôi. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, trái tim Dã Thụy Yên run lên. Không phải vì cảnh tượng hùng tráng trước mắt này, mà là vì trong lòng cảm thấy...dựa vào đầu mà bản thân đòi sánh bước với nàng ấy...
"
" Thiên binh thiên tướng nghe lệnh, diệt trừ ma tôn, bảo vệ chúng sinh, quét sạch thứ ô bẩn này!"
Vô Ảnh tức đến nóng mặt, toan vận công dạy cho chúng một bài học nhưng hắn vẫn là có chút lý trí. Đối với chủ tử trước kia thì thừa sức đối phó, nhưng hiện tại tôn chủ vừa mới dung nạp hai dòng sức mạnh, nội lực rối loạn. Đối phó với những người này, e là có chút miễn cưỡng
bẩn? Các ngươi ai nấy đều tự xưng mình là chính đạo, mượn danh nghĩa trừ hại cho dân thế nhưng lại bị quyền lực che mắt. Dấy lên chiến tranh giữa bát hoang. Xem ma tộc ta như một đám nô lệ đê hèn. Xem ra, cũng chỉ được cái mã mà thôi!"
Lộ Thương Nguyệt vừa bước lên, đám người kia liền lùi lại, trong lòng luôn có chút e dè mà không dám bước tới
'Không cần nói nhiều với cô ta, lên!"
Trận này càn quét tứ phương, mây đen ngập trời. Giông bão cuồng phong. Thoạt nhìn bên Lộ Thương Nguyệt chiếm thế thượng phong nhưng thân thể cô đã khó mà gắng trụ được lâu nữa. Cô lùi lại, thổi cây sáo ngọc trong tay khiến bọn chúng tất cả ngừng lại, ôm đầu kêu la.
Ngọc diệm diêm la!"
Khi bài này thổi xong, nội lực của cô cũng cạn kiệt, cả người không tự chủ được mà ngã xuống. Tuy nhiên sau lưng lại có bàn tay ấm áp ôm lại, Lộ
Thương Nguyệt nhìn ra sau, gương mặt quen thuộc đó lại hiện ra trước mắt
'Sao ngươi lại ở đây?"
'Chuyện của nàng, ta sao có thể mặc kệ"
Hoá ra ngươi sớm đã biết?"
Nàng chảy máu nhiều quá, tạm thời đừng nói nữa."
Nhìn gương mặt sốt sắng của hắn, đôi mắt hắn đỏ hoe như thế nước mắt chực trào vậy. Cô liền trấn an: " Không sao, không chết được"
Vừa dứt lời, Vô Ảnh ngã xuống, miệng chảy ra một ngụm máu đỏ. Không có thời gian nghĩ nhiều, Vô Ảnh lùi lại, chắn trước mặt cô
" Tôn chủ, bây giờ phải làm sao"
'Ngươi đi tìm viện binh đi, trở về ma giới tìm người"
" Còn người thì sao?! Ta không thể để một mình người ở lại đây"
' Ta không sao, bọn họ không thể giết ta. Ngươi mau chóng đi, nếu không cả ngươi cả ta đều chết ở nơi này"
Không nói nhiều lời nữa, Vô Ảnh liền rời đi nhưng vẫn ngập ngừng nhìn lại khoảng sân ấy.
" Không sao, cùng lắm chỉ giết mình ngươi"
Lộ Thương Nguyệt đứng thẳng dậy, cười không ngớt, chế giễu hắn :" Tiểu Phạm tướng quân xem ra rất đắc ý"Nếu giờ ngươi khoanh tay chịu trói, ta sẽ tha cho tên người phàm kia. Đưa ngươi về thiên cung rồi sẽ định đoạt"
" Còn non lắm" Lộ Thương Nguyệt đẩy Dã Thụy Yên ra xa, bộc phát chiêu thức cuối cùng, cô lấy ngón tay đầy máu của mình vuốt dọc cây sáo, nó liền biết thành cây trường kiếm sắc nhọn " Lấy máu của ta tế thần minh, sức mạnh này ta nhất định phải có"
Giờ pháp lực của A Nguyệt như chiếc đèn dầu sắp cạn, cô chỉ đang cố gắng vận chút công lực cuối cùng để tự cứu lấy mình.
Tiểu Phạm tướng quân lao nhanh tới, muốn dùng thần lực phá bỏ nghi thức này. Cây kiếm sắc như tên, vứt đến như ngọn gió. Lúc này cô vẫn đang ở trong trận pháp, không kiểm soát được bên ngoài. Những tưởng lần này sẽ thật sự kết thúc thì........
Phập
Đồng tử cô mở to, hoảng hốt đến cùng cực. Dã Thụy Yên vậy mà dùng thân mình chặn kiếm, lưỡi kiếm xuyên qua trái tim hắn, máu chảy phun ra nhuốm đỏ cả vùng cỏ xanh.