Ma Tôn Không Dễ Yêu Đương

Chương 37: Chó cậy gần nhà




Khi bóng lưng quen thuộc ấy rời đi, Lộ Thương Nguyệt đã thực sự cân nhắc việc giết chết y để tiểu hồ ly kia được sống trở lại. Cô giơ tay ra, muốn dùng một cây đinh phép này xuyên qua lồng ngực rắn rỏi kia. Nhưng tên đã giương lại không nỡ dùng, Dã Thụy Yên suy cho cùng chỉ là chính hắn, có ý thức và tình cảm riêng biệt. Dù ta có nôn nóng đi nữa thì cũng không nên làm hại người vô tội. Trong lòng ma tôn đưa ra hàng trăm lời biện bạch, nhưng cô vẫn biết…chỉ là cô không nỡ giết hắn mà thôi

Thời gian ở nhân gian trôi rất nhanh, bọn họ biết không thể hỏi được gì từ tên phò mã này nên liền đưa ra pháp trường như đã thông báo. Ngày ấy, mây đen phủ kín khắp nơi, âm u không thể tả. Gió lộng đến mức có thể xô ngã cây cối, hất tung đồ vật. Trong lúc này, gông xiền trên cổ cô cũng nói lỏng, biến mất trong gang tấc. Mọi nơi đều nháo nhào tìm kiếm phạm nhân ở khắp mọi nơi, cả con đường trở nên hỗn loạn

Dã Thụy Yên khi nghe tin từ pháp trường thì không khỏi sửng sốt " Một người sống mà lại biến mất giữa không trung?"

Đột nhiên y cười hắt lên, mọi người xung quanh không hiểu gì, chỉ có thể nhìn nhau đầy nghi hoặc. Dã Thụy Yên nhìn lên bầu trời, lúc này mây đã tan, trong xanh đến kì lạ. Đàn quạ bay qua theo từng đàn, mang theo hơi thở giết chóc vụt qua tiểu viện của y. Như có một gì đó thôi thúc, y liền vận khinh công, đuổi theo sau hướng bay của bọn chúng " A Nguyệt, ta biết ngay là nàng"

Cô nương này, từ một huyện nhỏ đến kinh thành, luôn bầu bạn với y như một người thân trong nhà. Nhưng hình như nàng đối với hắn chỉ là cảm giác khó tả, vốn không có chút động tình động tâm. Còn hắn đối với nàng là “nhất kiến khuynh tâm” dù nàng có là người kì lạ đi nữa thì vẫn không thay đổi được điều này

Đuổi đến một căn nhà tranh đơn sơ, càng lại gần sát khí càng nặng. Khí tức xung quanh đậm đến bức người. Dã Thụy Yên nhìn vào bên trong mà không khỏi vui mừng. Là nàng!

Lộ Thương Nguyệt ngồi trên chiếc giường sập xệ, xung quanh xác quạ chất đống. Long cốt ở trên tay cô đang được luyện hoá, toả ra ánh sáng màu bạc. Vô Ảnh đứng bên cạnh lặng lẽ hộ pháp. Cô nhắm mắt lại, mồ hôi hai bên má chảy xuống từng dòng. Muốn dung hợp ma cốt và tiên tủy như bước vào quỷ môn quan, cực kì hung hiểm…

Đột nhiên đằng sau Dã Thụy Yên có tiếng động, y quay lại liền nhìn thấy bụi cỏ gần ngôi nhà đang động đậy. Sau đó liền có nhiều sát thủ vây quanh căn nhà. Bọn họ đều sử dụng một loại võ công kì lạ, có lẽ không thuộc về nhân gian. Kẻ đứng đầu bước lên, hắn ta mặc bộ y phục màu trắng sữa, xung quanh có lớp mây nhè nhẹ vây quanh

" Ma tộc, còn không mau giơ tay chịu trói, đừng để bổn tiên động đến binh đao"

Giọng nói cao ngạo của hắn ta như trái ngược với vẻ đẹp bên ngoài, tiên khí khi hắn cất tiếng cũng muốn tản ra vài phần.

" Chủ tử của ta, ngươi là cái thá gì?"

Không nói đến câu thứ hai, Vô Ảnh điều khiển một đàn quạ lao ra, phủ kín cả trời xanh. Những chiếc mỏ nhọn chỉ thẳng vào đôi mắt của bọn họ. " Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, rút khỏi đây, hoặc chết!"

Tên đứng đầu ban nãy liền cười khẩy, khinh khỉnh nói:" Một đám súc sinh, lại hòng làm chúng tiên sợ sệt?"

“Haha, đúng không hổ danh là tiểu nhân học đòi. Xem ra điều bọn họ nói là đúng. Tiểu Phạm tướng quân rất đẹp, chỉ là đừng để hắn mở miệng!” Lộ Thương Nguyệt bước ra, từng bước một nhẹ nhàng như lên mây, không hề có một chút sợ hãi nào.

" Lộ ma đầu, năm xưa ngươi bại dưới thiên binh thiên tướng, chỉ có hơn 3000 năm mà đã quên rồi ư?"

Cô bật cười thành tiếng " Chẳng qua chó cậy gần nhà, đối với các ngươi, à không, ta bây giờ dù có mười tên Phương Trượng ở đây cũng làm gì được?"