Phương Lăng đứng thật xa đã nghe tiếng cãi nhau của bọn họ, nhưng hẳn sớm đã quen rồi.
Đã mười tám năm trôi qua, hẳn đã trưởng thành.
Ai mà ngờ được đứa nhỏ khuyết tật đáng thương, năm đó lại trở thành dáng vẻ công tử nhã nhặn như bây giờ.
Có thể nói Phương Lăng đã trưởng thành mang theo khí khái hào hùng, trên người có một cảm giác thần bí cao thâm không lường được.
Cặp huyết nhãn năm đó mọc lại bây giờ đã khôi phục bình thường. Chỉ khi huyết nhãn phát huy tác dụng thì mới hiện ra dáng vẻ vốn có.
“Năm đó các vị sư phụ từng nói đợi cảnh giới của đồ nhỉ đạt tới Thiên Quyền cảnh thì có thể xuống núi.
Không biết ước định năm đó còn hiệu lực không?” Phương Lăng đi đến trước bàn đá mà hỏi.
Lão hòa thượng khẽ gật đầu: "Đương nhiên, cảnh giới và bản lĩnh bây giờ của con đã đủ để xuống núi lang bạt rồi”
“Chúng ta từng kể cho con rất nhiều chuyện liên quan đến thế giới dưới núi. Nhưng chúng ta đã bị ngăn cách trong miếu hoang này ba mươi vạn năm, có lẽ một số chuyện đã hơi khác với những gì chúng ta đã kế. Khi con gặp chuyện thì thông minh nhanh nhạy một chút”
“Đồ nhỉ ghi nhớ lời dạy bảo của Đại sư phụ!” Phương Lăng chắp tay.
Hoa tặc: “Nữ nhân dưới núi đều là lão hổ, tiểu Phương Lăng, con thấy nữ nhân nhất định phải tránh xa. Nhất là nữ nhân xinh đẹp, càng xinh đẹp càng phải rời xa, phần lớn không phải thứ gì tốt”
Bọn người Triệu Man Tử không nghĩ tới hái hoa tặc đệ nhất thiên hạ lại nói ra những lời này, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn ta
“Nhìn ta làm gì? Ta nói không đúng sao?” Hoa tặc nhún vai, cảm thấy thật câm nín.
Phương Lăng: “Hoa sư phụ yên tâm, nhìn thấy nữ nhân thì con chém ngay một kiếm qua, nhất định sẽ không nói nhiều một câu!”
“Cái này giống ta." Kiếm Ma lộ ra nụ cười vui mừng: “Lăng Nhi con phải nhớ kỹ, trong lòng không có nữ nhân thì rút kiếm cũng nhanh hơn!”
Triệu Man Tử có chút lo lắng mà nhìn Phương Lăng và nói: “Bây giờ dù con có chút tu vi, nhưng trong giới tu hành mênh mông có khối người còn mạnh hơn con. Ở bên ngoài phải làm việc cẩn thận, không thể quá cứng đầu.”
“Chúng ta bị nhốt trong Hàn Sơn Tự, xảy ra chuyện gì cũng không ai giúp được con, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính con”
“Sư phụ biết con rất muốn báo thù kẻ năm đó móc tim, moi mắt, rút xương và giết cả tộc mình. Nhưng nhớ đừng nóng vội, chỉ cần con từ từ mạnh lên thì tương lai sớm muộn gì cũng có ngày báo thù rửa hận được!”
“Man Tử sư phụ yên tâm, tiềm long vật dụng(1), con đã am hiểu sâu đạo lý này." Phương Lăng trả lời.
(1) “Tiềm long vật dụng" ý nói rằng một người mặc dù có thực lực nhưng bởi vì thời cơ chưa tới cho nên lựa chọn ẩn nhẫn chờ thời
Cuối cùng hẳn nhìn về phía Bàn sư phụ giống như: một ngọn núi thịt, muốn nghe hẳn ta sẽ dặn dò điều gì.
Nhưng Bàn sư phụ bình thường luôn trăm mặc ít nói có vẻ cũng không có gì muốn nói. Đợi nửa ngày chỉ nghe hắn ta nặn ra một câu: “Ra ngoài cũng phải ăn cơm đúng giờ”
“Vâng!” Phương Lăng khế gật đầu, sau đó lui về sau mấy bước.
Hắn cúi đầu thật thấp trước năm vị sư phụ nuôi dưỡng và truyền thụ bản lĩnh cho mình
“Lần này rời đi chẳng biết khi nào trở vẽ. Đồ nhỉ nhất định sẽ siêng năng tu hành, khổ luyện thần thông”
“Đợi ngày nào đó đồ nhỉ sẽ phá tan Thập Phương Câu Diệt Đại Trận này để trả tự do cho năm vị sư phụ!"
Mặc dù hắn biết năm vị sư phụ của mình đều là ác nhân tội nghiệt ngập trời.
Trên thế giới này kẻ nào cũng có thể khinh bỉ thù hận họ, nhưng chỉ có Phương Lăng là phải hiếu thảo với họ.
“Đi đi! Lão hòa thượng ôn hoà nở nụ cười rồi phất phất tay với hẳn.
Phương Lăng quay người trực tiếp đi đến cánh cổng Hàn Sơn Tự.
Vào thời khắc đẩy cửa ra, một làn gió phất qua làm cánh hoa bay bay.
Làn gió hoa đào thổi vào mặt, thổi vào cổ tháp thâm sơn yên tĩnh kia...Năm đó hẳn mang theo hoa đào đi đến, hôm nay. mấy cánh hoa bay xuống tóc vai, hắn cũng mang theo hoa đào mà rời đi.